Như lúc cực kì hạnh phúc , Thần Dạ bất chợt mở mắt. Ý niệm khẽ động, hắn xòe lòng bàn tay phải ra, quầng sáng trắng này đại thịnh, xuyên thấu qua hào quang trắng đó có thể thấy, ở bên trong có một thanh tiểu đao đang lẳng lặng nổi lơ lửng.

Tiểu đao, bao gồm ngay cả chuôi đao thì tổng cộng chỉ có dài vài tấc. Chiều dài vừa vặn bằng bàn tay Thần Dạ, nhưng lại rất tinh xảo!

Bề mặt thân đao xen lẫn vết tổn hại lấm tấm, vết tích rỉ sắt loang lổ, cứ như là mới moi ra từ trong đống rác . Nếu như nó không phải xuất hiện từ trong cơ thể Thần Dạ, thì thanh tiểu đao liền không có bất cứ giá trị gì. Quăng đi ra bên ngoài, chỉ sợ ngay cả khất cái đều không thèm nhặt.

Chính lúc là một thanh tiểu đao như vậy, xem ra không đáng để mắt tới chút nào . Thì nó không chỉ có tản ra hào quang trắng vô cùng rực rỡ, hơn nữa còn có được một cỗ khí tức hủy diệt cường đại sắc bén tại đang từ từ lan đí.

Chỉ cần cảm giác được cỗ khí tức này, liền sẽ khiến cho người ta biết, thanh tiểu đao này khẳng định có lai lịch khá lớn. Còn về phần tại sao lại có vết tích rỉ sắt loang lổ, thì cái đó cũng không phải là điều mà hiện tại Thần Dạ có khả năng đủ biết đến.

Gắt gao nhìm chằm chằm vào tiểu đao, sau một hồi rất lâu , Thần Dạ nói nhỏ đối với nó:

- Tiểu đao, có đúng là ngươi cảm nhận được bi phẫn rất lớn của ta. Cho nên, ngươi mang theo ta quay về thời thiếu niên để giúp ta ta làm được chuyện ta muốn làm ư?

Lời này, tiểu đao không ngờ là nghe hiểu . Lúc trước nó yên lặng , đột nhiên chuyển động. Đạo khí tức hủy diệt sắc bén kia liền vào thời khắc này bắt đầu di động vô cùng thịnh nộ điên cuồng.

Khí tức lan tràn quanh thân Thần Dạ, làm hắn cũng không hề cảm nhận được một chút khó chịu nào. Ngược lại toàn thân thư thái, một sự khoan khoái nói không ra lời làm cho ngay cả linh hồn, đều có một loại cảm giác đang vẫy vùng trong suối nước nóng.

Mà bản thân tiểu đao lại cực kỳ ngoan ngoãn. Nó tỏa ra quầng sáng kia bao phủ hắn đi vào. Tựa hồ muốn dùng chính mình để làm ấm áp trái tim có hơi cô đơn của hắn.

- Ha hả, như vậy, sau này, chúng ta liền có khả năng kề vai chiến đấu !

Thần Dạ cười, tay phải cầm tiểu đao, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nó. Trong mắt lòe ra một vệt sáng, kiên định mà lại tự tin!

- Năm mươi mốt, năm mươi hai. . . . Một trăm ba mươi lăm, một trăm ba mươi sáu. . . . Ba trăm!

Tại một chỗ trống trải ở trong phòng, từ trên xà nhà rủ xuống dưới rất nhiều bao cát nặng trịch. Ở phía sau mỗi một bao cát đều có một người vạm vỡ đang đứng, bọn họ vịn tay vào bao cát. Đến khi nhìn thấy ở giữa hàng loạt bao cát, xuất hiện một người thiếu niên để trần nửa thân phía trên ở bên cạnh ai trong bọn họ, thì bao cát đó sẽ hung hăng lao về hướng hắn.

Mà lúc này, người thiếu niên kia cũng không phải né tránh bao cát để rèn luyện độ nhạy bén của hắn, mà là dùng thân hình của hắn xem ra rắn chắc nhưng kỳ thật là hơi yếu ớt để lấy cứng đối cứng với bao cát kia đang hung hăng đánh tới.

- Bịch!

Âm thanh va chạm mạnh mẽ vang lên ở trong phòng, làm cho đông đảo gia đinh trai tráng cũng không nỡ nhìn người thiếu niên ở giữa.

- Tiểu thiếu gia, ba trăm lần, đã qua vượt qua lần trước. Ngài có khả năng nghỉ ngơi một phen .

Phía sau bao cát, một gia đinh cất tiếng hô với âm thanh khàn khàn.

- Ta còn có thể kiên trì, tiếp tục!

Ở giữa chỗ luyện, Thần Dạ há mồm thở phì phò, thân thể đang không ngừng loạng choạng nhưng cũng vẫn lớn tiếng quát. Âm thanh kia nghe có vẻ vô cùng run rẩy, nhưng lại có một loại kiên trì làm cho người ta không thể cự tuyệt !

- Tiểu thiếu gia. . . .

- Trở lại!

Thần Dạ hét lớn, hiển nhiên, thân thể của hắn đang lắc lư càng dữ dội hơn, tùy thời đều sẽ ngã xuống .

Giờ phút này tất cả mọi người trong phòng đều hy vọng Thần Dạ sẽ ngã xuống. Nhưng, hắn liền giống như một chiếc thuyền cô độc trong cơn bão táp, bất kể bị xô đẩy vùi dập như thế nào nhưng trước sau chưa từng bị lộn nhào!

- Tiểu thiếu gia, đến đây đi!

Gia đinh thân hình vạm vỡ ở đối diện Thần Dạ, hai mắt trợn tròn, mang theo một tia không đành lòng cùng sự kính nể lớn lao liền thúc vào bao cát trước người, nặng nề đánh tới.

Với tuổi đời chưa đến đôi mươi, với tu vi Hậu Thiên Tam Trọng huyền khí hiện nay của Thần Dạ, miễn cưỡng dùng thân thể đã đối kháng được ba trăm bao cát ra đòn nghiêm trọng. Thành tích như vậy , những người vạm vỡ này ở đây thì bọn họ đều không thể làm được, Thần Dạ làm được !

Thần Dạ có thân phận tiểu thiếu gia Trấn Quốc Vương này, chẳng những trong phủ, cả đế đô, những kẻ dám bất kính đối với Thần Dạ cũng không có bao nhiêu người. Nhưng phần không dám bất kính này chỉ là đến từ thân phận của Thần Dạ, mà không phải bản thân hắn.

Hiện nay, phàm là những ai biết đến cái tên Thần Dạ, đều là biết người thiếu niên này ngày xưa đúng là vô cùng thông minh, thiên tư tu luyện bẩm sinh cũng thuộc dạng yêu nghiệt. Nhưng bốn năm trước đây cũng đã bị rơi khỏi Thần Đàn.

Bởi vậy, đại đa số người bề ngoài kính sợ, nhưng vụng trộm cũng không có nhiều người xem trọng Thần Dạ!

Một màn này hôm nay, đã khiến những người này ở đây cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng.

Một người, không có thiên phú tu luyện bẩm sinh, thậm chí là vô phương tiến vào con đường võ đạo, tất nhiên là sẽ khiến rất nhiều người xem thường thậm chí là nhạo báng. Nhưng nếu bởi vậy mà buông tha tất cả, từ đó đắm mình trong truỵ lạc, kẻ đó mới chính thức làm cho người ta khinh thường!

Loại kiên trì này của Thần Dạ, người ở chỗ này không biết liệu rốt cuộc có thể nhiều tác dụng hơn đối với con đường võ đạo của hắn hay không. Nhưng mà, loại hành động này cũng làm rung động đến nội tâm của bọn họ.

- Bịch!

Bị bao cát đánh trúng, thân thể Thần Dạ như con chim bị gãy cánh vẽ ra một vòng cung thật dài giữa không trung , cuối cùng mới rơi xuống ở trên mặt đất. Thân thể lập tức như co giật mà khẽ cử động . . . .

- Tiểu thiếu gia!

- Chúng ta đi ra ngoài, để cho tiểu thiếu gia nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ngài!

Những gia đinh này mặc dù không rõ ràng lắm Thần Dạ làm như vậy, rốt cuộc có tác dụng hay không. Nhưng bọn hắn đều thân là Võ Giả, nên đều rõ ràng, hiện nay Thần Dạ đã ở giây phút cực hạn. Nếu có thể cầm cự quá cực hạn thì bất kể đối với ai, cũng sẽ có lợi ích cực lớn như vậy.

Một mọi người vội vàng rón ra rón rén rời đi, trong gian phòng trống rỗng hiện nay chỉ còn lại có Thần Dạ với tiếng hít thở gấp gáp như trâu . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play