Tuy đã biết tên Hiểu Quả, nhưng có vẻ ông cụ cũng không nhớ ra điều gì, vì vậy ông lại hỏi: “Cháu học trường nào?”
Hiểu Quả lắc đầu: “Cháu không…đi học, cháu đi làm.”
Ông cụ kinh ngạc: “Cháu đã đi làm rồi sao, nhanh quá, quả là một đứa bé thông minh, thật thông minh.” Ông dùng giọng điệu hệt như khi La Vực khen Hiểu Quả, chân thật như thể người đang đứng trước mặt là một thiên tài.
Thấy Hiểu Quả vui vẻ cười, ông cụ nói tiếp: “Lâu rồi ông chưa thấy đứa bé nào thông minh như cháu, cháu có muốn làm học trò của ông không?”
Ông vừa hỏi vừa bắt lấy tay Hiểu Quả, vẻ mặt sốt sắng thiết tha.
Chỉ tiếc, hành động nhiệt tình quá mức của ông đã dọa Hiểu Quả.
Hiểu Quả kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn ông rồi lại vội vàng nhìn La Vực, chỉ thấy La Vực yên lặng nhìn hai người, mặt y không có vẻ gì khó chịu, nhưng chắc chắn cũng chẳng vui. Dưa Hấu thì gầm gừ, tỏ vẻ uy hiếp với người đang nắm tay chủ nhân, phảng phát như có thể lao tới bất cứ lúc nào.
May mà Tiểu Dung kịp lúc tách hai người ra, vừa khuyên bố mình vừa giải thích với La Vực: “Xin lỗi xin lỗi, từ hai năm trước bị bệnh tới giờ bố tôi thường xuyên bị lẫn, thấy quý mến đứa bé nào là lại nói mấy câu này, mong hai người không so đo…”
Ông cụ không dễ dàng bỏ cuộc, ánh mắt ông nhìn Hiểu Quả càng thêm nôn nóng, ông trầm giọng quát: “Tôi không nói quàng! Học sinh bây giờ càng ngày càng kém, bản lãnh chưa bao nhiêu đã tự cao tự đại, vì quyền vì thế bất chấp tất cả, hãm hại tài năng chân chính, tôi không cần kẻ như thế! Không cần kẻ vì công danh lợi lộc mà vứt bỏ nghiên cứu tìm tòi, chỉ mong đi đường tắt! Bọn họ không xứng! Không xứng làm học trò của tôi, theo tôi nghiên cứu khoa học!”
Ông cụ càng nói càng kích động, tay chân co quắp, mặt đỏ bừng lên. Từng câu lên án vốn chẳng đầu chẳng đuôi lại khiến sắc mặt Tiểu Dung và Kim Vi trở nên khó coi, nhất là Kim Vi, mặt hắn gần như vặn vẹo, chẳng khác nào bị ai giẫm vào chỗ đau.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa tay nhìn đồng hồ, nói với vợ: “Lát nữa ở trường có cuộc họp, anh phải quay về một chuyến, không thể đi cùng mọi người.”
Nghe cái cớ này của hắn có bao nhiêu sứt sẹo, Tiểu Dung mất hứng, nhưng cô vẫn đè thấp tiếng để không mất mặt với người ngoài: “Anh muốn đi bây giờ? Lát nữa bác sĩ của vườn sẽ tới xây dựng thực đơn tháng sau cho bố, anh không định nghe sao? Anh cũng biết em không rành mấy chuyện này. Hơn nữa anh bảo lúc trước quá bận, đợt này sẽ được nghỉ mấy hôm cơ mà? Bố cũng không nói thẳng mặt ai, mấy năm nay ông đều như vậy, anh so đo với ông làm chi.”
Kim Vi nhíu mày, hiếm có mất kiên nhẫn với vợ: “Anh đâu so đo với ông ấy, chỉ là trường có việc thật, anh mới nhận được tin. Anh cũng hết cách, em biết đấy, giờ là thời điểm quan trọng, anh không thể tùy tiện xin nghỉ được, tối không cần chờ cơm anh.”
Kim Vi nói xong, không nhìn bất cứ ai, cứ thế vội vã bỏ đi, không biết còn tưởng ai đang đuổi theo hắn.
Lệ Lệ thừa dịp chị đang để ý anh rể và bố, hai mắt lom lom nhìn La Vực. La Vực không hề có ý tham gia chuyện này, dáng dấp vẫn phong độ như trước, tản ra khí chất hơn người. Cô thiếu nữ nhìn mà tim đập thình thịch, không kìm được chầm chậm tiến lại gần y, không quên canh xem con chó kia có nhìn mình nữa không.
Tới gần La Vực rồi, Lệ Lệ mở lời: “Ừm… La tiên sinh, hai hôm trước em có thấy anh ở sân thượng.”
Thiếu nữ này mới mười tám, mười chín tuổi, trông cũng tầm tầm Hiểu Quả. La Vực nhìn cô ta cười cười, không nhiều lời.
“Vậy sao.”
“Vâng, hình như lúc đó anh đang uống trà.” Lệ Lệ nỗ lực tìm chuyện để nói.
“Xa vậy mà em cũng thấy sao?”
Lệ Lệ cười ngượng ngùng: “Bởi vì… Bởi vì anh dễ thấy quá mà…”
Có vẻ La Vực không hiểu cách nói uyển chuyển này: “Tức là sao?”
Lệ Lệ cũng không vòng vo, thấy La Vực không hiểu liền nói thẳng: “Ôi chao, ý là anh rất đẹp trai, hệt như minh tinh ấy! Đã vậy anh còn khí chất hơn mấy tên giả bộ công tử nhà giàu trong TV.” Thực sự có tiền và giả bộ có tiền khác biệt rất rõ.
“Minh tinh?” La Vực lặp lại, có vẻ hứng thú. “Là mấy người đóng phim hả? Thì ra em cũng thích xem TV à?”
Lệ Lệ trả lời: “Giờ không nhiều người xem TV lắm, mọi người lên mạng nhiều hơn, ngắm minh tinh cũng lên mạng ngắm. Hơn nữa, chỉ có mã ngoài thì ích lợi gì, em thích người có nội hàm cơ. Ừm, La tiên sinh…”
Lệ Lệ đang muốn bắt cơ hội hỏi cách liên lạc với La Vực, không ngờ bị y cắt lời.
“Thì ra là thế… Vậy em nhớ quan tâm kỹ mấy thứ này vào, không chừng sẽ có tin tức khiến em hứng thú xuất hiện.” Nói xong, y tự thấy thú vị mà nở nụ cười.
Lệ Lệ nhìn y cười, không hiểu sao bỗng thấy lành lạnh.
Bên kia, ông cụ vẫn nói không ngừng, lúc gọi tên con mình lúc gọi một đống cái tên xa lạ, nhiều khả năng đều là học trò của ông.
Tiểu Dung không có cách nào, đành xin lỗi La Vực và Hiểu Quả, tiện đà kéo em gái đang mơ màng cùng đẩy ông về.
Bị quấy rầy làm Lệ Lệ rất sốt ruột, nhưng cô ta buộc phải nghe chị mình, vì vậy vừa trách móc vừa bực tức xoay người.
“Được rồi được rồi, hôm nào bố cũng nói mấy câu này, nói bao năm rồi có thấy phiền không… Hừ, con không phải là chị, bố đừng gọi linh tinh, con cũng không phải Dật Vận gì đó! Con còn sống sờ sờ đây này!”
Lệ Lệ hùng hùng hổ hổ cùng chị đẩy ông cụ về, ánh chiều tà khiến bóng lưng của họ càng thêm gai mắt.
La Vực thu mắt, chầm chầm nhìn Hiểu Quả, liền thấy cậu xuất thần nhìn về hướng ba người kia. Mãi tới khi La Vực kéo tay cậu, cậu mới có phản ứng.
“Sao vậy? Cậu biết ông cụ kia sao?” La Vực hỏi.
Hiểu Quả chớp mắt mấy cái, miệng giật giật, dường như đang ngập ngừng nói gì đó. La Vực chăm chú nhìn khẩu hình của cậu, nhưng cuối cùng Hiểu Quả vẫn không nói thành lời.
Cậu lắc đầu, chủ động nắm tay La Vực, cùng y về nhà.
Dưa Hấu ăn xong xúc xích không nóng nảy như ban nãy nữa, ngoan ngoãn đi bên cạnh.
Bàn tay Hiểu Quả vừa mềm vừa ấm áp, La Vực nắm tay cậu, lại như nắm một ngọn lửa nho nhỏ.
Buổi tối dì Chu làm món bánh trôi tàu, đang nhào bột thì Hiểu Quả nhìn thấy. Lúc đầu cậu nén tò mò đứng một bên ngó ngó, cho nên dì Chu không bảo cậu ra ngoài. Nào ngờ dì Chu mới bận làm nhân một chút, quay về đã thấy trên cục bột in thêm mấy vết, nhìn kỹ sẽ thấy toàn là dấu tay be bé.
Còn Hiểu Quả, cậu nắm tay đặt hai bên quần, ánh mắt coi mới ngây thơ vô tội làm sao.
Dì Chu bất đắc dĩ nói: “Cậu chỉ được nặn hai cái thôi đó.”
Nói là nói vậy, nhưng cuối cùng Hiểu Quả không chỉ nặn hết phần của mình, mà còn nặn luôn cả phần La Vực. Thành phẩm thế nào thì ăn mới biết được.
La Vực ngồi trong thư phòng không nghe thấy tiếng bước chân của Hiểu Quả, đưa mắt nhìn cửa sổ. Sắc trời đã tối, Hiểu Quả không được ra ngoài, dù chỉ đi trong vườn cũng không được. Ban nãy không thấy cậu đi ngang qua đây, chứng tỏ cũng không ở phòng giải trí. La Vực không khỏi lo lắng. Rõ ràng trước kia y là người thích yên tĩnh, nhưng bây giờ, dù có đang bận chuyện quan trọng, La Vực cũng quen để ý động tĩnh của Hiểu Quả. Đây đúng là sự thay đổi đáng sợ.
Ấy vậy mà, La Vực lại vui vẻ chịu đựng.
La Vực suy nghĩ một lát, bỏ vật trong tay xuống, lấy ra một chiếc hộp tinh xảo trong ngăn kéo. Mắt nhìn chiếc hộp, miệng y khẽ gọi Hiểu Quả đôi tiếng. Chẳng bao lâu, cầu thang đã vang lên tiếng xoẹt xoẹt, sau đó một người một chó đều có đôi tai to to cùng xuất hiện trước cửa, không hiểu sao lại vô cùng hài hòa.
La Vực không để ý Dưa Hấu, vẫy tay với Hiểu Quả, Hiểu Quả liền vui vẻ chạy tới. La Vực nhìn thấy cậu, không khỏi nhíu mày.
“Vừa mới đi sơn tường sao?” La Vực vừa nói vừa rút khăn lau cho cậu.
Hiểu Quả mới nặn bánh xong, dì Chu chưa kịp thay áo cho cậu thì La Vực đã gọi cậu lên, thế nên giờ quần áo cậu dính đầy bột trắng, mặt cũng nhọ nhem như diễn viên tuồng chèo.
“Mì trôi là gì? Mì kết hợp với bánh trôi à? Cậu sáng tạo ra sao?” La Vực cẩn thận lau mặt cho Hiểu Quả, hứng thú hỏi.
“Tôi phát minh! Mì trôi, mì trôi to to… Mềm mềm.” Hiểu Quả bị La Vực lau đến nheo cả mắt, miệng cười cười muốn tránh đi, không ngừng chìm đắm trong vui sướng được nhào bột.
Trước đây La Vực đã hiểu được mạch suy nghĩ của Hiểu Quả, giờ ở bên cậu cả ngày lẫn đêm thì trình độ ăn ý lại càng cao hơn, vì vậy y có thể dễ dàng trò chuyện với cậu. Nói nói mấy câu là đã lau xong khuôn mặt lấm lem như con mèo hoa của cậu, La Vực vứt khăn vào thùng rác, vẫy tay để Hiểu Quả đi chơi tiếp, còn y thì chuyển sự chú ý đến thứ khác.
Tuy nhiên, Hiểu Quả không rời đi ngay, bởi cậu cũng để ý món đồ trước mặt La Vực, cực kì tò mò với nó.
La Vực có thể cảm giác được bóng người đang ngó nghển bên cạnh, nhưng y làm như không biết, mãi tới khi Hiểu Quả sắp úp mặt vào bàn y mới mở miệng.
Hiểu Quả lại nhìn chăm chăm một bận, La Vực thấy cậu hao tâm tổn trí, bèn cầm quân cao nhất đặt vào lòng bàn tay, đưa đến trước mặt Hiểu Quả để cậu nhìn cho rõ.
“Hiểu Quả chưa từng thấy thứ này sao? Một quân lại một quân để trong hộp…”
Dưới sự dẫn dắt của La Vực, Hiểu Quả cuối cùng cũng có manh mối, cậu lập tức kêu lên.
“Oa…Cái này, cái này, tôi, tôi cũng có!”
“Ừ.” La Vực cao hứng hỏi. “Sao cậu lại có?”
Có vẻ Hiểu Quả không nhớ gì cả, cậu chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Tôi cũng có…”
La Vực không ép cậu phải trả lời, chỉ nói: “Hiểu Quả thấy thứ này có đẹp không? Đây là cờ vua, lúc trước tôi bảo muốn dạy cho cậu, vì vậy đã mua nó về.”
Thành thật mà nói, bộ cờ vua này đẹp hơn của Hiểu Quả nhiều lắm, từng quân trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn cứ như một vật báu quý giá. Hiểu Quả không dời nổi mắt, nghe La Vực nói chỉ ngơ ngác gật đầu.
La Vực nói dạy là dạy thật, thế nên y bắt đầu nghiêm túc dạy Hiểu Quả quy tắc chơi cờ vua. Nói khó không khó, cơ mà đối với Hiểu Quả thì siêu khó rồi đó, kể cả La Vực có chỉ dẫn dễ hiểu, lấy ví dụ sinh động, Hiểu Quả cũng nghe trước quên sau, dần dần không còn tập trung nữa.
Một khi La Vực thấy hứng thú, y sẽ kiên trì tới lạ, không hề để tâm Hiểu Quả tiếp thu chậm, đến lúc Hiểu Quả không kìm được muốn chạy đi chơi cùng Dưa Hấu, y liền kéo hông cậu để cậu ngồi lên đùi mình.
La Vực hỏi: “Cậu hiểu chưa? Quân hậu này có thể đi khắp nơi, cậu xem, tôi là quân đen, cậu là quân trắng, tôi đi tới đây thì Hiểu Quả nên đi đâu?”
Hiểu Quả bắt đầu không yên, thế nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn ngồi trong lòng La Vực, không giãy dụa chút nào. Nghe La Vực nói, Hiểu Quả đưa quân hậu muốn đè lên quân tốt nhà mình, đáng tiếc nỗ lực nửa ngày quân hậu vẫn ngã xuống.
La Vực không ngăn cản Hiểu Quả đặt quân linh tinh, cũng không nổi giận với cậu, chỉ cười lắc đầu: “Người trong nhà sao có thể đánh người trong nhà, chẳng lẽ là muốn bảo vệ quân tốt sao?”
Nói xong, La Vực điều khiển quân tốt của mình đến vị trí quân hậu của Hiểu Quả: “Ôi chao, thật đáng tiếc, quân hậu xinh đẹp bị một quân tốt khác tiêu diệt rồi.”
Đương nhiên Hiểu Quả nghe không hiểu, nhưng thấy La Vực lấy mất quân hậu của mình, mặt cậu cũng lộ vẻ không vui.
La Vực hỏi: “Giờ phải làm sao đây?”
Hiểu Quả phồng miệng không nói gì, dưới sự thúc giục của La Vực cậu lại đi tùm lum một lúc nữa, càng đi càng mất nhiều quân hơn. Hiểu Quả nản lòng, hứng thú cũng mất đi nhiều.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng dì Chu, hình như bánh trôi đã được rồi.
Hiểu Quả vừa nghe liền sáng bừng mắt, đáng tiếc tay La Vực còn đặt trên hông cậu, cậu đành tội nghiệp nhìn y.
La Vực lại như không thấy, y tính nói cờ còn chưa chơi xong, gấp cái gì, thế mà lúc nhìn vào mắt Hiểu Quả, ông chủ La vốn thích theo ý mình lại ngừng lại một chút, đổi đề tài: “Đi hết nước này hẵng ăn bánh trôi.”
Chỉ có một nước đương nhiên Hiểu Quả sẽ phối hợp. Cậu không đặt quân qua loa đâu nhé, La Vực thấy cậu còn nhìn bàn cờ một chặp, sau đó cầm một quân tốt bước lên phía trước.
Đặt xong, cảm giác được La Vực buông lỏng tay, Hiểu Quả nhảy phốc dậy, vui tươi hớn hở chạy ra ngoài, để lại La Vực xuất thần nhìn bàn cờ.
Chơi cờ với Hiểu Quả, La Vực nào có dùng hết sức, hắn hầu như chỉ dùng mỗi quân vua đấu với cậu, vậy mà lần này, quân tốt của Hiểu Quả lại đang đối mặt với quân vua của y.
Quân tốt đã từng được quân hậu bảo vệ, cuối cùng… Ấy vậy mà lại chiếu tướng.
La Vực hoàn hồn xong bỗng phá lên cười, do y dẫn dắt hay do trùng hợp đều không quan trọng, chỉ cần kết quả này khiến La Vực vui mừng cùng sung sướng, vậy là đã đủ rồi.
Hiểu Quả, thực đúng là chưa từng khiến y thất vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT