Sau khi mơ một giấc mộng dài, La Vực nghĩ mình đã ngủ rất lâu, thực ra tới lúc y mở mắt, mới chỉ một hai giờ đồng hồ trôi qua. La Vực không ngủ thêm được nữa, y xuống giường đi tắm, mặc một bộ tây trang màu chàm lấy trong tủ quần áo. Hôm nay sắc mặt y không tốt lắm, cộng thêm cái màu trầm buồn của bộ trang phục, khiến y trong gương tái nhợt như sắp hóa trong suốt.
Dù vậy, La Vực vẫn không thay quần áo, cầm quải trượng chầm chậm xuống lầu.
Căn biệt thự chưa từng yên tĩnh tới vậy, có khi, hồi ở nhà chính nhà họ La cũng không tĩnh mịch như thế, tiếng giày da giẫm trên mặt đất cũng có thể vang đến tai.
La Vực quét mắt nhìn bàn dài trong phòng ăn. Dì Chu chỉ chuẩn bị bữa sáng cho mình y, một bát cháo hoa, mấy món ăn kèm. Rõ ràng bữa ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, nhưng thiếu đi mấy món rực rỡ sắc màu xung quanh, chẳng hiểu sao lại thấy thoáng vẻ thảm thương.
La Vực ngồi xuống bàn, vừa ăn cháo, vừa gọi điện cho Tiếu Tỉnh Dương.
“….Đúng, đặt cơm trưa, tôi sẽ qua ngay. Cậu không cần tới đây, ngay trung tâm khu Bắc, gần khách sạn của La Thái Hoa. Không sao, vô tình gặp ông ta cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.”
Từ khi bị bệnh, khi ăn y đều quy định thời gian, phải nhai nuốt cẩn thận trong nửa giờ mới xong bữa, cũng sẽ không nói chuyện công việc vào thời điểm này. Thế nhưng hôm nay, La Vực dành hết nửa giờ ăn sáng để nói chuyện điện thoại, tới lúc y cúp máy, bát cháo căn bản chưa được xúc mấy thìa.
La Vực buông thìa, gọi tài xế lái xe đến cửa.
Đang định ra ngoài thì y nhận được điện thoại của Phương Tỉ.
Giọng nói của thầy Phương không hề thoái mái, trái lại còn sốt ruột hơn ban nãy.
“La tiên sinh, tôi không tìm được cậu ấy!”
Bàn tay mở cửa của La Vực ngừng lại.
“Người đâu?” Y nhẹ nhàng hỏi.
“Giáo viên huấn luyện nói đúng là cậu ấy có tới đây, nhưng giờ đã rời đi rồi. Tôi tìm xung quanh mà không thấy cậu ấy đâu, tuy nhiên tôi đã thấy điện thoại của cậu ấy ở vườn hoa Bắc Giác!”
Vườn hoa Bắc Giác cách trường huấn luyện hai con phố, khá gần khách sạn Kình Lãng khu phía Nam. La Vực từng dặn dò Hiểu Quả nhiều lần, khi ở một mình nhất định phải mang theo điện thoại. Nếu Hiểu Quả giận, chắc chắn cậu sẽ không mang nó ngay từ đầu, cần gì đi đường mới bỏ lại, như vậy, sợ là điện thoại không phải do cậu tự ý để đó.
“Anh…”
La Vực nhanh chóng suy đoán ra sự việc, vừa định mở miệng, đã bị thầy Phương ngắt lời.
“Tôi biết, tôi đã gọi điện cho Cù Phong rồi, cậu ấy đã phái không ít người đến hỗ trợ.”
Phương Tỉ nói rất nhanh, như thể sợ La Vực sẽ đổi ý hay muốn căn dặn điều khác.
La Vực trầm mặc một lát, khẽ “Ừm” một tiếng.
Y cúp máy, cứ thế ngẩn ra vài giây, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tiếu Tỉnh Dương đến.
Tiếu Tỉnh Dương vẫn lo lắng, nếu là La Vực trước kia thì y không cần cẩn thận đến vậy, nhưng y bây giờ… Tiếu Tỉnh Dương lặng lẽ nhìn khí sắc đối phương. Phương Tỉ không có mặt, may mà hắn đã đến đây.
La Vực không nói gì, ngồi vào xe.
Tiếu Tỉnh Dương cũng mở cửa, vừa vào xe hắn đã đưa mắt nhìn chung quanh. Hành động của hắn rất cẩn thận, song vẫn không thoát khỏi mắt La Vực.
La Vực hỏi: “Cậu muốn tìm gì?”
Tiếu Tỉnh Dương hơi sững lại, đành thành thật: “La tiên sinh… Ngài đã chuẩn bị thuốc chưa?”
La Vực cười: “Tiểu Tiếu à, cậu còn nhớ lúc cậu mới nhận chức vụ này không?”
Tiếu Tỉnh Dương hiểu La Vực đang nhắc nhở hắn đừng xen vào việc của người khác, nhưng trợ lý Tiếu vốn luôn nghe lệnh làm việc, hôm nay lại bỗng có ý kiến bất đồng.
“Tôi sẽ không quên, Kình Lãng bồi dưỡng tôi, ngài giúp đỡ tôi, có ơn với tôi, cho nên tôi sẵn lòng làm mọi việc có thể trợ giúp ngài.”
Năm ấy hắn là một sinh viên nghèo được La Vực giúp đỡ. Kình Lãng có rất nhiều người như hắn. La Vực cho bọn họ quyền được hưởng hệ thống giáo dục tốt nhất, môi trường làm việc lý tưởng nhất, cơ hội tự do phát triển nhiều nhất. Hết năm này qua năm khác, tới giờ, bọn họ đã trở thành nhân tài tinh anh quan trọng của công ty. Đây cũng chính là lý do tại sao nhiều người trong Kình Lãng hận La Vực tới vậy, cũng là nguyên nhân công ty mãi nằm trong tay La Vực. Kể cả bây giờ La Vực có ở ẩn, những người này vẫn nghe lời y như trước.
“Trả giá của tôi, luôn phải nhìn thấy báo đáp, không coi là ơn đức gì.” La Vực thản nhiên nói.
Nói xong, y bỗng hơi sững lại. Cuộc sống của La Vực vốn luôn là thế, y có cách duy trì cân bằng của chính mình, chưa từng lãng phí cảm xúc dư thừa. Mà giờ thì sao? Cân bằng đó liệu còn tồn tại nữa không?
Tinh thần La Vực không khỏi bay về nơi xa xôi.
Hồi đó, nếu đã quyết định chữa bệnh, y hẳn phải chuẩn bị sẵn tâm lý chịu đau đớn trên cơ thể. Tuy vậy, khi thực sự trải qua những điều ấy, dù là người giỏi chịu đựng, đôi khi y cũng muốn được giải thoát. Bác sĩ đảm nhận ca bệnh của y là một chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực phổi tại nước A — Dr. Moore, liệu pháp của ông khá ôn hòa, có thể giảm bớt rất nhiều thống khổ cho người bệnh, sử dụng những loại thuốc ít tác dụng phụ, ít nhất ngay cả khi điều trị bằng hóa chất, tóc của y cũng không rụng đi.
Song, kể cả có vậy thì những triệu chứng như buồn nôn, ho ra máu, choáng váng, khó thở… La Vực đều nhận đủ, mỗi khi tê liệt ngã xuống giường, vô lực nhìn trời, La Vực lại nhớ đến cảnh tượng mình đã xem trong đĩa. Y không biết mình và đứa nhỏ kia ai thống khổ hơn ai, nhưng nếu không bằng một đứa nhỏ còn chưa tới mười tuổi, La Vực không chịu được.
Thật hiếm có, y cũng có lúc ấm ức không phục.
Khi Hàng Nham hỏi La Vực có ý kiến gì với đợt trị liệu tiếp theo không, La Vực ấy vậy mà lại hỏi: “Có phải lúc đó cậu tài trợ phẫu thuật xóa sẹo cho đứa bé kia không?”
Hàng Nham còn đang ngơ ngác, La Vực đã nói: “Chờ tôi bình phục rồi, nhớ làm cái đó cho tôi.”
Bồi hồi giữa lằn sinh tử, chịu đựng tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, những ngày đó, ngoài bác sĩ ra, thế giới của La Vực chỉ còn sự tồn tại của đứa bé kia. Ngày ngày đêm đêm, ngay đến y cũng không biết mình đã xem số đĩa này bao nhiêu lần, từng ánh mắt, từng động tác của đối phương, La Vực đều đã nằm lòng.
Thế là, cuối cùng cũng có một ngày, y vượt qua hết thảy, một lần nữa khỏe mạnh trở lại cuộc sống bình thường. Y bỏ qua điều kiện an dưỡng lý tưởng ở nước ngoài, chọn đến ở trong vườn sinh thái Lục Dã mới được khai thác, nơi có đứa nhỏ kia.
Xuất phát từ tâm lý gì nhỉ?
Đối với vấn đề này, lúc ấy La Vực đã trả lời là, tò mò.
Số đĩa cũ kỹ này đã không còn thỏa mãn được sự tò mò của La Vực, càng lâu, y càng muốn biết nhiều hơn, muốn nhìn con người bằng xương bằng thịt, muốn thấy cậu tự mình đứng trước mặt y, khoe ra sự dũng cảm và lạc quan của cậu.
Liệu đứa nhỏ có làm y thất vọng không?
Liệu có khi nào đứa nhỏ sống không tốt không?
Liệu đứa nhỏ có trở thành một người khác không?
Đây là những nghi vấn La Vực dành cho cậu, nhưng khi gặp người thật, y nhận ra, mọi vấn đề đều đã được giải quyết.
Đứa nhỏ đã thay đổi rất nhiều, song lại như chẳng hề thay đổi, dù là vẻ ngoài, hay tính cách ban đầu, hay sự đặc biệt khi nằm trên giường bệnh của cậu, đều không làm La Vực thất vọng.
Thế nhưng, sau đó lại có thêm rất nhiều vấn đề khác.
Thuở đầu, Nguyễn Hiểu Quả như một cảnh vật mà La Vực không hay biết, vô tình nhìn thấy trên sách báo mà tò mò sự bí ẩn và độc đáo của nó, vì vậy tới đó trải nghiệm. Tới khi trải qua rồi mới biết chưa thể thưởng thức được toàn bộ, liền quyết định ở tạm. Thế là, cứ ở đó một thời gian, để rồi bất tri bất giác… Lại biến thành thường trú.
Nếu La Vũ Lan không xuất hiện, e là La Vực vẫn còn say mê trong khung cảnh tươi đẹp ấy.
La Vũ Lan cũng không hiểu được tâm tư chân chính của La Vực, nhưng bà đã nói đúng một câu, mọi chuyện đã vô thức chệch khỏi mong muốn ban đầu của La Vực. Y có thể đối tốt với Hiểu Quả, bởi vì đứa bé này hợp lòng y, song, điều kiện tiên quyết là y phải biết mình đang làm gì. Nắm quyền giám hộ, đưa người về nhà chính, tất cả đều nằm trong phạm vi điều khiển của y. Nhưng, khoảnh khắc thấy Hiểu Quả chìm mình trong nước, La Vực đã lao xuống chẳng hề suy nghĩ. Đây không phải hành vi trong dự kiến của y, y không thể vì cứu một người mà gây ảnh hưởng tới bản thân được. Điều này không nằm trong kế hoạch ban đầu của La Vực, mà y lại không thích những việc ngoài ý muốn, cũng không cho phép những việc ngoài ý muốn xảy ra.
Vì vậy, La Vực cảm thấy, y đích xác không nên để tình thế tiếp tục phát triển, y và Nguyễn Hiểu Quả hẳn phải trở lại trạng thái ban đầu. Cậu một mình dũng cảm sống cuộc sống của cậu, còn y chỉ ở một bên thưởng thức là được rồi, thỉnh thoảng tưới nước một chút, xới đất một chút, nuôi cậu như nuôi những đóa hoa hải đường. Y không cần Nguyễn Hiểu Quả thay đổi vì mình, càng không cần thay đổi bản thân vì cậu.
Nói trắng ra, ta có thể mạo hiểm một chút để ngắm cảnh đẹp, nhưng không thể trút toàn bộ máu thịt đi nuôi nó được. La Vực là người như thế sao? Đó đâu phải là cách hành sự của y. Huống chi, sao có thể nảy sinh dục vọng với một khung cảnh cơ chứ? Điều này quá xa lạ với La Vực, thậm chí là một chuyện không thể giải thích nổi. Y chán ghét loại cảm xúc không thể khống chế này.
Giống như bây giờ…
“Cạch.” Cửa xe bên cạnh được mở ra, La Vực mới ý thức được mình đã đến nhà hàng.
Tiếu Tỉnh Dương đã chờ ngoài xe. Dù La Vực có thất thần, hắn cũng không lắm miệng nói gì.
La Vực rút điện thoại ra xem, vẫn chưa có tin của Phương Tỉ. Y cất điện thoại, chống quải trượng bước ra ngoài.
Quản lý Đồng đã chờ sẵn, vừa thấy La Vực xa xa, hắn đã vội cười đến đón.
“La tiên sinh, Hoàng thiếu đã chờ bên trong rồi.”
La Vực “Ừm” một tiếng, thoáng vẻ không yên lòng.
Quản lý Đồng thấy vậy cũng không nói gì, đang định vào phòng, chợt nghe La Vực nói: “Tôi muốn nói chút chuyện với Hoàng thiếu, đừng cho mấy kẻ linh tinh tiến vào.”
Quản lý Đồng không hiểu ý của y, nhưng nếu La Vực đã phân phó, đương nhiên hắn sẽ nghe theo.
Vào phòng, quả nhiên Hoàng Mậu Đình đã chờ sẵn, nhìn vẻ mặt hắn là biết hắn không cam lòng tới độ nào, chắc hẳn hắn bị người nhà bắt phải tới đây.
Vừa thấy La Vực, Hoàng Mậu Đình đã nhe răng cười: “Ôi chao, ông chủ La đó à, sắc mặt không tốt lắm nhỉ, hay bệnh tình lại tái phát rồi?”
La Vực và Tiếu Tỉnh Dương cùng ngồi xuống ghế.
La Vực day day huyệt thái dương: “Nào có, chẳng qua đêm qua cứ nghĩ mãi xem nuốt bữa cơm này xuống thế nào, ngủ không được ngon.”
Cơ mặt Hoàng Mậu Đình giật giật, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã bật cười.
“Rồi rồi rồi, ông chủ La ăn không vô, vậy chúng ta nghĩ cách để ngài ăn vô đi, tôi đã gọi không ít món ngon rồi, ông chủ La nhìn xem, có phải món ngài muốn không, không sao, món gì tôi cũng tìm được, thứ ông chủ La không tìm được, tôi cũng có thể tìm cho ra…”
Câu cuối cùng hắn nói cực kì chậm, chậm đến mức có thể thấy được cảm xúc thay đổi trong mắt La Vực.
Ong ong ong, điện thoại La Vực báo tin đúng lúc này.
La Vực cúi đầu nhìn, là Phương Tỉ gửi tin. Thầy Phương báo có người tận mắt thấy Hiểu Quả bị một chiếc xe van đưa đi, hiện vẫn đang điều tra biển số xe và thân phận người đưa đi.
La Vực đặt điện thoại xuống, hỏi Hoàng Mậu Đình: “Cậu muốn gì?”
Quản lý Đồng bên cạnh muốn mở miệng, lại bị Hoàng Mậu Đình trừng mắt. Hoàng Mậu Đình giả bộ khó xử: “Sao lại là tôi muốn gì chứ? Rõ ràng bữa ăn này là tôi tới nhận lỗi với ngài mà.”
Nói xong, Hoàng Mậu Đình kéo chai rượu trên bàn tới, rót đầy ly cho La Vực: “Lần trước anh không cho tôi mặt mũi, giờ tôi long trọng mời anh, có thế nào thì ít ra anh cũng phải nhận tấm lòng của tôi chứ nhỉ? Tôi cũng không cần nhiều, chúng ta mỗi người uống ba ly, rồi như anh nói đó, xóa bỏ chuyện trước kia.”
Dứt lời, y đẩy ly rượu về phía La Vực.
La Vực nhìn chất lỏng trong suốt, không nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT