"Dừng tay . .. ! !" Một tiếng thét gần như tê liệt, vọng đến từ một khoảng rất xa.
Mặc cho gió biển thổi tung, một bóng dáng vô cùng hốt hoảng chạy tới phía
bên này, mái tóc được chải cẩn thận tỉ mỉ cũng bị thổi loạn, trong mắt
ông tràn ngập hoảng sợ, vừa chạy vừa kêu, cố đẩy đám người đang chen
chúc ra, nhìn thấy con trai mình đang cầm dao kèm chặt bóng dáng mỏng
manh của người con gái, hô hấp nhất thời dừng lại!
Phong thái ưu nhã trước sau như một trầm tĩnh như nước của ông,lqd#$ vào thời khắc này đều biến mất hầu như không còn! !
Cách một khoảng xa, ông thấy được khuôn mặt của Lan Khê.
Mặc dù gian nan đứng trong gió, nhưng đôi mắt kia vẫn trong suốt như lúc
ban đầu,dđ*LQĐ# cực kỳ giống khi ở Luân Đôn hơn hai mươi năm trước lúc
ông nhìn thấy vầng trăng lưỡi liềm soi sáng cả dòng sông.
Kia rõ ràng chính là ánh mắt của Nhiễm Nguyệt.
"Kerr. . . . . ." Phó Ngôn Bác dừng lại, đứng vững, trong nháy mắt vẻ hoảng sợ trên mặt ông làm cho ông như già thêm mười tuổi, "Kerr con nghe ba nói, mau để dao xuống, con để xuống. . . . . ."
"Người con đang uy
hiếp cũng không phải ai xa lạ, đó chính là em gái của con, em gái ruột
của con!" Khi thốt ra những lời này ra, từ trong khóe mắt chảy ra một
dòng nước mắt nóng bỏng trong suốt, thân hình Phó Ngôn Bác cũng bắt đầu
lung lay.
Phó Minh Lãng không ngờ ba hắn lại xuất hiện tại nơi này, hắn trừng lớn hai mắt, cho là mình đang nghe một câu chuyện cổ tích.
Vết thương đạn bắn trên bắp chân khiến cho hắn không chống đỡ được bao lâu, hắn cắn răng nắm chặt lấy thân hình Lan Khê tựa về phía sau trên vách
thuyền! Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt căng thẳng
giống như hắn của Lan Khê một chút, lại nhìn qua ba hắn một chút, hít
một ngụm khí lạnh, run giọng nói: "Ba nói đùa gì thế. . . . . ."
"Ba không nói đùa! !" Phó Ngôn Bác áp chế cả người run rẩy, cố gắng trợn to hai mắt nói.
Ông biết giờ phút này ban ngày ban mặt, biết giờ phút này có bao nhiêu
người đang lắng nghe, nhưng ông biết nếu không nói, sinh mệnh con gái
ruột của ông sẽ chấm dứt từ trên tay con trai ông! Ông sợ. . . . . . Ông hối hận. . . . . . Ông không thể không thừa nhận con bé!!
". . . . . . Lan Khê. . . . . . Con tên là Lan Khê phải không?" Ông bối rối
nhìn cô xa xa, hầu kết (trái cổ) chuyển động lên xuống liên tục, con mắt đã trải qua năm tháng phong sương đau đớn,"Ta là. . . . . . Ba của con. . . . . . Ta tên là Phó Ngôn Bác, hơn hai mươi năm trước ta quen với
Nhiễm Nguyệt mẹ con, chúng ta. . . . . . Con không phải sợ, hiện tại ba
đã tới, con đừng sợ, anh con sẽ không làm thương tổn con. . . . . ."
Đứng trong gió lạnh thấu xương, Lan Khê nghe tất cả, hai mắt mở to .
Cô cũng cho là, hay mình đang sống trong mộng.
Bởi vì lúc đấy khi Mạc Như Khanh nói cũng khiến cô hoài nghi mình không
phải con gái nhà họ Mộ, tinh thần bấn loạn mới có thể đi theo Phó Minh
Lãng xa lạ, mới có thể bị hắn bắt cóc đến Los Angeles. Mà giờ khắc này,
người đàn ông kia đột nhiên lao ra, toàn thân cao nhã phục sức quý tộc
nói cho cô biết, ông ấy là cha cô.
Cô không tin.
Một giọt
nước mắt nóng bỏng rớt xuống, Lan Khê nhìn về phía Mộ Yến Thần, ánh mắt
bao hàm khát vọng giống như là đang hỏi anh, người đàn ông này nói có
phải sự thật không?
Gương mặt tuấn tú của Mộ Yến Thần hơi tái
nhợt, thoạt nhìn bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi như vậy mà toàn thân lại đầy
máu làm cho người đau lòng, nhưng trong ánh mắt sâu thẳm lạnh như băng
của anh, lúc này lộ ra một nét mềm mại làm người ta hít thở không thông, nhìn ánh mắt anh Lan Khê biết, anh không có ý tứ khác! !
Anh đang nói "Phải".
Lan Khê run rẩy cắn môi dưới, rõ ràng cảm nhận được làn môi rướm máu đau đớn.
"Vì muốn cứu người con gái mày yêu, nên mày đã thuyết phục ba tao, có phải
không?" Phó Minh Lãng cười lạnh, đau đớn muốn ngất lịm nhưng hắn vẫn kề
dao vào cổ Lan Khê, một dòng máu âm ấm chảy ra từ cổ cô, “Nhưng mày cho
rằng như vậy tao sẽ mắc mưu? Tao sẽ không, tao. . . . . ."
Lời
còn chưa nói hết, hắn nhìn thấy Phó Ngôn Bác đoạt súng của người bên
cạnh, vội vàng lên đạn, sau đó chĩa vào trên huyệt thái dương của mình!
Phó Minh Lãng hô hấp căng thẳng, trừng lớn mắt!
"Thả em gái con ra." Sắc mặt Phó Ngôn Bác trắng bệch, thốt ra một câu.
Phó Minh Lãng như muốn hụt hơi, lần nữa nhìn về phía gò má Lan Khê, giống
như khát máu nghiến răng khạc ra mấy chữ: "Con hoàn toàn không có em gái giống như dạng này! !"
Vừa nói dứt lời, hắn cảm giác người trong ngực run rẩy lay động dữ dội!
"Ba muốn con thả em gái con ra! !" Phó Ngôn Bác gầm nhẹ, ánh mắt càng kịch
liệt hơn, "Kerr, bây giờ con thả em ra ba còn có thể bảo vệ con, nếu
chậm một chút nữa mạng của con, ba không thể che chở được rồi !"
"Ba. . . . . ." Giọng nói của Phó Minh Lãng bởi vì khiếp sợ mà run rẩy, " Ý
của ba là sao? Chẳng lẽ ba muốn nhận đứa con gái này? . . . . . . Con có thể hiểu ngoại trừ mẹ ra, ba còn có người phụ nữ khác, nhưng con không
chấp nhận ba có đứa con khác ở ngoài! . . . . . . Ba quên thân phận của
mẹ sao? Con có thể làm ra chuyện ngày hôm nay nhưng con không sợ, ngay
cả vì Rella phải bồi thường cái mạng của con, con cũng vẫn làm! Ba nói
cho con biết đi, ba thật muốn nhận lại đứa con này hay sao? ! !"
Tay Phó Ngôn Bác cầm súng run rẩy.
Ánh mắt ông phức tạp, khi nhìn Lan Khê trong mắt đau đớn, một hồi lâu sau
mới khàn giọng đau xót nói: ". . . . . . Chuyện ngày hôm nay nếu con
buông tay, ba sẽ giúp con gạt mẹ con coi như là chưa việc gì xảy ra qua. Kerr, con thả bọn họ trở về Trung Quốc, cũng là cho chính mình một
đường sống, ba đáp ứng con, về sau gia tộc Laurie Tư chỉ có ba người
chúng ta, những người khác. . . . . . Sẽ không có. . . . . ."
Nghe được câu này, Lan Khê ở trong ngực Phó Minh Lãng lại run lên.
"Câm miệng." Một tiếng khiển trách trầm thấp nặng nề từ trong môi mỏng trắng bệch tràn ra, Mộ Yến Thần lạnh lùng cắt đứt đối thoại của bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT