“Tần Sênh cảnh bốn mươi sáu màn một lần một! Action!”

Đã gần nửa đêm, Giang Trì trông rất mệt mỏi, ngồi trên bậc thang trước cửa tự động công ty tín dụng của cha mình, không biết bao lâu.

Một chiếc xe chạy ngang, đèn xe lóe lên, chiếu trên gò má gầy gò quá độ của Giang Trì.

Giang Trì mệt mỏi ngồi bên đường, mãi không muốn đứng lên.

Người vốn thích sạch sẽ như cậu mà hai tay áo đều dây bẩn, tay phải cũng dính vết máu đã khô thành nàu nâu đỏ, cậu thấy chướng mát, xăn tay áo lên che lại tự dối mình, khiến hai cánh tay và cổ tay gầy nhỏ lộ ra.

Cậu không biết phải đi đâu bây giờ.

Trường học thì chắc chắn không về được nữa rồi, các chủ nợ đã tìm đến tận trường, giáo viên và bạn học đều biết nhà cậu gặp chuyện, bàn tán xôn xao, hai hôm trước, một người rất nhiệt tình nhưng không có nhiều mô não còn dán tờ bướm tuyên truyền, liên lạc với các câu lạc bộ Tần Sênh tham gia, tổ chức quyên góp trong trường, làm cực kì rùm beng, còn bị đưa lên mạng xã hội như tin hot, lên cả kênh truyền hình địa phương, chuyện gia đình Tần Sênh, từ đó triệt để đến tai tất cả mọi người.

Không về trường được, cũng không muốn về nhà.

Tấm di ảnh trắng đen của mẹ cậu đặt ngay trong phòng khách, cậu không dám nhìn rồi tự dối mình rằng mẹ vẫn còn sống.

“Cắt! Qua rồi, cảnh kế tiếp!”

“Tần Sênh màn bốn mươi bảy cảnh một lần một! Action!”

“Bạn nhỏ, tối thế này mà chưa về nhà, ở đây làm gì vậy?”

Nghe thấy tiếng nói, Giang Trì ngẩng lên.

Công ty bị niêm phong đã hơn một tháng, tiền điện nước đang nợ, đèn đuốc trong ngoài công ty tối om om, chỉ có ánh đèn đường xa xa còn sáng, người lên tiếng đứng ngược sáng, Giang Trì không thấy rõ mặt người đó, chỉ dựa vào tiếng nói mà biết đó là đàn ông.

Hôm qua Tần Sênh mới bị những người tham gia tín dụng đè đầu đập xuống đây, ngay trên cầu thang này, làm tóc cậu bết đầy máu, gặp người đàn ông ấy trong thời điểm này, thật sự cậu rất sợ, những vết thương rải rác khắp người lại bắt đầu đau lên.

Nhưng cậu mệt lắm rồi, mệt mỏi suốt bao nhiêu ngày cùng ùa đến, Giang Trì không muốn chạy nữa, đánh thì đánh đi, mấy hôm nay cậu gặp không ít người tham gia tín dụng nên đã hiểu được tình hình, càng hiểu càng nóng lòng, có lúc cậu còn cảm thấy mình đáng bị đánh.

Giang Trì cúi đầu, nói nhỏ: “Anh cũng là người tham gia tín dụng à? Tôi là Tần Sênh… Con trai kiêm người ủy thác của Tần Minh Thành, chuyện của ông ấy tạm thời do tôi…”

Người kia tiến tới một bước, Giang Trì rụt vai theo bản năng.

Gần đây cậu bị đánh nhiều quá, cũng tổng kết được chút kinh nghiệm, cậu nghĩ lát nữa bị đánh phải nhớ che đầu và bụng, nhưng chưa kịp làm gì người kia đã ngồi xuống bên cạnh.

Giang Trì sửng sốt, đối phương mặc áo vest giày da, khá sang trọng, cũng không có mùi rượu, không sao đoán được là một người sẽ ngồi bệt xuống đất.

“Tôi không phải người tham gia tín dụng.” Diệp Lan thuần thục rút một tờ quảng cáo trong giá tạp chí cạnh cửa công ty, xé thành hai nửa lót ngồi, nói: “Trước đây tôi từng sống ở đây… Hôm nay tình cờ đi ngang, nên đến xem thử.”

Biết không phải người tham gia tín dụng là Giang Trì yên tâm, cậu không muốn ở riêng với người lạ, đang định đứng lên, không ngờ ngồi lâu tê chân, lúc đứng lên hơi loạng choạng, lại ngồi phịch xuống cầu thang.

Diệp Lan nhìn Giang Trì, không đỡ cậu, ánh mắt anh rất phức tạp, như có cảm xúc khó nói, “Cậu định về nhà?”

Giang Trì gật đầu, thẫn thờ nói: “Về nhà…”

“Cậu tụt đường huyết à? Còn bị thương?” Diệp Lan đưa mắt quan sát Giang Trì, giọng bình tĩnh: “Bây giờ không gọi xe được đâu, bước ngắn bước dài đi về như cậu, lúc đi ngang đầu con ngõ kia không chừng đã bị mấy tên say chặn đường rồi.”

Giang Trì nghi hoặc nhìn Diệp Lan, “Sao anh biết tôi sẽ đi về bên phải?”

Diệp Lan khựng lại, cười, gõ gõ vai Giang Trì, “Tần Sênh, đúng không? Tôi thấy trên tin tức, biết nhà cậu ở đâu.”

Nhắc tới tin tức, mặt Giang Trì tái đi, cậu hổ thẹn quay đầu đi, Diệp Lan đứng lên, thở dài, “Đi theo tôi đi, đối diện là con đường quán bar, nhiều kẻ say rượu lắm cậu không biết à?”

Giang Trì cảnh giác nhìn Diệp Lan, Diệp Lan cười, “Tôi vừa xem tin tức thì tình cờ gặp cậu ngay, trùng hợp quá. Xem như tôi hành thiện tích đức vậy.”

Giang Trì do dự một lát, biết mình không có gì để cướp, đánh bạo đi theo.

Xe của Diệp Lan đậu bên đường, Giang Trì đưa mắt nhìn chiếc xe, hơi nhíu mày.

Trước đây cậu xem như nửa dân chơi xe, trong ký túc xá chất đống các tạp chí kiểu “Siêu xe”, nhưng cậu cũng nhận ra hiệu xe này, không biết dòng xe là gì.

Mắt Diệp Lan tối đi, nheo mắt giục, “Sao vậy? Đâu phải con gái, sợ tôi à?”

Giang Trì lắc đầu, thầm nghĩ chắc là kiểu dáng mới sản xuất gần đây, người có tiền, hẳn có cách để có xe trước khi ra thị trường.

Cậu chui vào xe, lạnh run người vì máy lạnh trong xe, khẽ nói: “Cảm ơn anh.”

“Tiện đường thôi.” Diệp Lan nổ máy xe, thấy cậu sợ lạnh liền hỏi: “Tôi tăng nhiệt độ lên?”

Giang Trì không nói gì, lông tơ trên cánh tay gầy gò của cậu dựng đứng lên, cậu ngại nhờ đối phương tắt máy lạnh, tự bỏ phần tay áo xắn cao xuống, Diệp lan nghiêng đầu liếc nhìn, bắt gặp cổ tay dính bẩn của cậu, ánh mắt thoáng ngừng.

Giang Trì nhìn xuống theo ánh mắt Diệp Lan, mặt lập tức đỏ bừng, lúng túng giấu tay ra sau lưng.

Diệp Lan tức tốc rời mắt, lẳng lặng nổ máy.

“Cắt!”

Biểu cảm của Diệp lan thả lỏng ngay, vừa trả xe về vị trí lúc nãy vừa cười nói: “Biểu hiện lúc mới lên xe không tệ… Thật sự giống bị cóng.”

Mấy hôm nay thời tiết không được tốt, nhiệt độ thấp, nửa đêm cực kì lạnh, tổ đạo diễn bị hai người bị rét, cảm lạnh ảnh hưởng tiến độ nên căn bản không bật máy lạnh, dáng vẻ sợ lạnh, bao gồm cả bờ vai và cánh tay run rẩy vừa rồi của Giang Trì đều là diễn cả.

Lái xe về chỗ cũ, hai người ngồi cùng với quay phim ở ghế sau, cách đó không xa, tổ đạo diễn tranh luận không ngừng.

Trên danh nghĩa Diệp Lan cũng là phó đạo diễn, nhưng lười tham gia, mấy cuộc tranh luận kiểu này xuất hiện từ mấy hôm trước rồi, anh nghe là lại thấy đau đầu.

Anh không đi, cũng không cho Giang Trì đi, trực tiếp về xe, chờ bọn họ cãi ra kết quả.

Việc tranh cãi thật ra rất đơn giản, cũng rất thường gặp, chẳng hạn như tình trạng thường thấy của các thương nghiệp điện ảnh thời gian này: Tầng quản lý của đoàn phim chia thành hai nhóm, một do Nhâm Hải Xuyên đứng đầu, chính trực thẳng tắp như cây cột điện hận không thể quay cho phim thương mại thành phim nghệ thuật, không cho phép bất kì ai nhúm chàm cõi thần thánh, phía đầu tư và kinh doanh thì lại hy vọng đưa vào chút yếu tố tình cảm cùng giới, để dễ thu hút sự chú ý trong thời gian quay và trước khi phim lên màn ảnh.

Chẳng hạn như cảnh trong xe vừa rồi, phó đạo diễn tổ kinh doanh và một trong các biên kịch của đoàn hy vọng Diệp Lan và Giang Trì giao lưu qua ánh mắt nhiều hơn, thậm chí bọn họ cũng muốn thêm cảnh, chẳng hạn như Giang Trì sợ sệt hơn chút nữa, để lấy lòng các khán giả nữ.

Lát nữa còn cảnh Diệp Lan bôi thuốc lên vết thương của Giang Trì, kịch bản đã viết xong rồi, nhưng Nhâm Hải Xuyên vừa xem xong lúc này lại quyết định tức thời, muốn xóa cảnh quay đặc tả vào mặt Giang Trì, lý dó là biểu cảm cố nhịn đau của Giang Trì là loại ám hiệu tình dục rất thường gặp, đưa vào thật thì rất dễ làm xáo trộn phán đoán của người xem.

Người của tổ kinh doanh khuyên Nhâm Hải Xuyên hết nước hết cái, nói khô cả mồm, nhưng đạo diễn Nhâm cứng lắm, trong mắt nam thẳng không chứa được một hạt bụi 3D nào, nói quay chính kịch thì phải là chính kịch, nhất định không thỏa hiệp.

Đến lúc hai bên đi vào bế tắc, thường sẽ đến hỏi ý kiến của chế tác Diệp Lan, Diệp Lan sợ nhất là đây, kéo Giang Trì đi trốn lâu rồi.

“Không đi khuyên ạ?” Giang Trì ngồi lên xe, bất an nói: “Mấy hôm nay đạo diễn Nhâm đã tức giận sẵn rồi…”

“Hai bên đều có lý, anh biết khuyên ai?” Diệp Lan vặn nắp chai nước suối ra uống mấy hớp rồi đưa Giang Trì, “Đã là phim thương mại, thì không thể quá nghiêm túc, chúng ta không can thiệp vào đoạn quảng cáo chính thức nào là đã nhượng bộ nhiều lắm rồi.”

Giang Trì nhận lấy chai nước Diệp Lan mới dùng, ngửa đầu uống nước, trong lòng vui vô cùng… Hôn gián tiếp với Diệp Lan.

“Tổ tuyên truyền cũng khó xử lắm, phim này định chiếu vào dịp tết, áp lực cạnh tranh rất lớn.” Diệp ảnh đế phiền não nhìn Giang Trì: “Sao em không biết lo lắng gì hết vậy? Cuối năm nay, phim này sẽ phải cạnh tranh với ‘Nhiếp chính vương’… Bạn nhỏ, em mà sơ sẩy là sẽ bị ba ép cho mất mặt lắm đó.”

Thật ra Diệp Lan đã hơi hối hận sao lại nhận phim “Nhiếp chính vương” rồi, lúc nhận phim chưa chính thức yêu nhau, càng không có ý định tự làm chế tác phim điện ảnh, đến giờ chót vô tình sẩy chân, tự cạnh tranh với bản thân.

Tuy Diệp Lan thừa nhận diễn xuất của Giang Trì, nhưng không phải anh tự phụ, mà là dù xét về đẳng cấp hay khả năng tạo doanh thu của nhân vật chính, “Nhiếp chính vương” đều bỏ “Tần Sênh” cả chục con đường.

Giang Trì thì rất lạc quan, suy nghĩ hoàn toàn thả lỏng, tha thiết nói: “Phim của ai chiếu cùng lúc với anh cũng bị éo thôi, lần trước ‘Vạn gia đăng hỏa’ cũng phải thêm suất chiếu, ép cho hai bộ phim doanh thu thấp phải ngừng chiếu sớm đó thôi, cả ‘Cảnh sát ảnh’ nữa, lúc đó người ta xếp hàng cả ngày gần hai tháng liền, phá được mấy kỷ lục đúng không? Còn nữa…”

Giang Trì là nói tới phim của Diệp Lan là không ngừng được, Diệp Lan bị Giang Trì ca ngợi cho muốn cười cũng không nổi, hết nhịn được, “Ngậm miệng!”

Giang Trì mím môi.

Cảm giác được cậu bạn trai nhỏ sùng bái quá tuyệt, Diệp ảnh đế cố nhịn cười, “Đến lúc có con số doanh thu phòng vé, chẳng khác gì bị hành quyết công khai, không sợ mất mặt? Thật sự không áp lực?”

Giang Trì ngẩn ra, thật thà đáp: “Mất mặt thì không… Chỉ sợ doanh thu không tốt, làm văn phòng kiếm được ít tiền.”

Giang trì nói nhỏ: “Mới kí hợp đồng, em muốn kiếm nhiều tiền về cho anh…”

Tim Diệp Lan nóng lên, nhân lúc quay phim vắng mặt liền đè Giang Trì xuống ghế hôn hôn, “Yên tâm, lúc đó sẽ giải quyết bằng lịch chiến, cố gắng không tự tàn sát.”

Hai người thân mật vừa được chốc lát thì có người gõ cửa sổ xe, Diệp Lan hạ kính xuống, tổ trưởng tổ kinh doanh khổ sở ra mặt, anh ta chưa kịp nói gì Diệp Lan đã cười, “Tính đạo diễn Nhâm anh cũng biết mà, không chịu nghe đâu.”

Tổ trưởng sững người, cười khổ, hiểu chế tác đang đứng về phía nào rồi.

“Nhưng mà…” Diệp Lan chần chừ rồi nói: “Không được thì quay phim đoạn phim tài liệu ngắn đi, có thể làm nhiều chủ đề, chuyên dùng để quảng cáo.”

Mắt tổ trưởng sáng lên, quyết định ngay tại chỗ, “Được! Bọn tôi lập tổ ngay, có thể theo quay cảnh hậu trường đời thường của nhân vật chính không? Chẳng hạn như cảnh ăn bánh kem hôm qua?”

Giang Trì cũng đang ngồi trong xe đỏ mặt, xấu hổ cực kì.

Hôm qua, xem như ngày đầu tiên Diệp Lan làm việc dưới tư cách diễn viên, người trong đoàn ít nhiều đều có thể hiện, trong đó một cô gái thuộc tổ quay phim là người hâm mộ nhiệt tình của Diệp Lan, đặt tặng anh một cái bánh kem chúc mừng siêu to, Diệp Lan thấy thì cười cười bảo trợ lý chia mọi người, đương nhiên, Giang Trì không có phần.

Bánh kem trái cây vị hạt dẻ, Diệp Lan biết Giang Trì thích, anh ngồi một góc đọc kịch bản, không đụng vào phần của mình, định chờ người xung quanh đi hết sẽ cho Giang Trì thử một miếng.

Chỉ ngại bố già Nhâm Hải Xuyên quá nặng mông, lệnh tất cả mọi người không được ném bánh kem vào nhau phí phạm rồi thì ngồi trước bàn ăn mãi hết miếng này tới miếng kia, ăn xong còn nhìn nhìn miếng bánh của Diệp Lan, còn nhíu mày hỏi anh ăn không, không ăn thì đừng lãng phí lương thực.

Trông có xu hướng ăn giúp Diệp Lan rồi tự bớt được một phần cơm trưa lắm.

Diệp Lan cười ngoài mặt, trong lòng đã mắng lão già này một mười ngàn lần, rồi cười nói: “Cháu ăn.”

Diệp Lan cầm lên xiên một miếng nhỏ, ăn mà dè dặt vô cùng, thi thoảng ngẩng lên nhìn Nhâm Hải Xuyên, Nhâm Hải Xuyên đang vẽ bối cảnh, chờ Diệp Lan ăn hết sạch rối mới dời ổ đi tìm quay phim.

Diệp Lan vứt nĩa, nhận lấy khăn tay trợ lý đưa lau miệng, môi không ngừng mấp máy không thành tiếng, lặng lẽ mắng Nhâm Hải Xuyên ăn cho lắm rồi quản cho nhiều.

Diệp Lan nghiêng đầu nhìn Giang Trì, không hiểu sao lại thấy hơi áy náy, vẫy tay, “Qua đây.”

Diệp Lan định dỗ dành Giang Trì vài câu, không được nữa thì tối nay về khách sạn gọi riêng một cái bánh kem, không ngờ Giang Trì lại hiểu sai ý, ngồi xuống nhìn quanh, thấy không ai để ý thì vét một ít vụn bánh còn sót lại trong đĩa của Diệp Lan thần tốc cho vào miệng.

Giang Trì hơi xấu hổ, cậu ho ho, cúi đầu giả vờ đọc kịch bản, lúc sau một bên má mới nhúc nhích nhẹ nhẹ.

Diệp Lan: “…”

Thì ra Giang Trì tưởng mình gọi qua cho ăn vụn bánh.

Vậy mà Giang Trì lại rất thỏa mãn, một lúc sau còn hoan hỉ nói nhỏ với Diệp Lan, “Ngon lắm ạ.”

Tim Diệp Lan vừa mềm vừa đau, lập tức hỏi cô gái tổ quay phim hiệu và địa chỉ bánh, dự định quay hôm quay phim xong sẽ đặt cho Giang Trì một cái.

Vô tình bị tổ trưởng tổ kinh doanh bắt gặp.

Bây giờ nghĩ lại anh ta còn thấy tiếc, hối hận sao không quay lại!

Anh chàng chộn rộn: “Cảnh đó quay được không?”

Diệp Lan mỉm cười, “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play