Để được đến chỗ Diệp Lan sớm, thời gian này Giang Trì liên tục quay đuổi cảnh, ngày nào cũng làm việc hơn mười tiếng, hôm đóng máy để có được kết thúc viên mãn còn chạy lên chạy xuống sáu tầng cầu thang vô số lần, cơ thể không ngừng bị vắt kiệt, tuy được gặp Diệp Lan đã được an ủi tạm thời về mặt tinh thần, nhưng sau đó lại bị dày vò, buột phải chờ khôi phục thể lực, nên Giang Trì ngủ một giấc đến tận trưa.
Phòng của nhà khách cũ kĩ này không có ban công, nhưng cửa sổ khá lớn, phòng của Diệp Lan lại đón nắng, ánh sáng rất đẹp, một ngày nắng to hiếm thấy, tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, hắt vào mắt Giang Trì làm cậu bị chói nhíu mày.
Giang Trì nhìn những hoa văn kiểu cũ trên trần nhà, ký ức trước khi đi ngủ dần quay lại, mặt đỏ dần lên.
Tối qua Diệp Lan hù dọa nói sẽ không đau lòng, thích sao thì làm vậy, nhưng đến lúc làm thật lại dịu dàng đến khó mà tin được.
Tuy vẫn xấu tính nói rất nhiều câu khiến Giang Trì đỏ mặt tía tai, lúc chuẩn bị cũng bắt nạt Giang Trì thê thảm, nhưng từ đầu đến cuối luôn để tâm đến cảm giác của Giang Trì, cậu gần như cảm thấy mình còn hưởng thụ hơn Diệp Lan một chút.
Sáng sớm lúc Diệp Lan kiểm tra cơ thể cậu, Giang Trì cũng có chút ấn tượng.
Nhưng thật sự quá buồn ngủ, không tỉnh dậy nổi, còn có chút xấu hổ muộn, nên sau khi ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể cho Diệp Lan kiểm tra cậu lại mơ màng thiếp đi.
Chiếc áo sơ mi hôm qua Diệp Lan cởi ra được vứt cạnh gối Giang Trì, đến giờ cậu vẫn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người Diệp Lan.
Giang Trì muốn nằm thêm chút nữa, cậu thò tay kéo sơ mi của Diệp Lan vào chăn, cuộn cuộn trong lòng.
Giang Trì chưa kịp ngủ tiếp thì cửa phòng đã mở ra.
Giang Trì giật thót, nhìn ra thì thấy Sầm Văn.
“Dậy rồi hả?” Sầm Văn thở phào, “Cuối cùng cũng dậy rồi, Diệp Lan mới nói với chị, chờ đến mười hai giờ em vẫn chưa dậy thì anh ấy tự về gọi em, đói bụng không?”
Giang Trì mất tự nhiên nói: “Cũng chưa… Vậy, em mặc đồ trước đã.”
Sầm Văn hầu hạ Diệp Lan quen rồi, bỗng dưng gặp người có da mặt không kịp phản ứng, ngẩn ra một lúc mới hiểu Giang Trì ngại dậy mặc đồ trước mặt mình, Sầm Văn cố nhịn cười, “Mặc bộ đồ ngủ đang hong trên máy sưởi nhé.”
Giang Trì quay lưng về phía Sầm Văn, lén giấu sơ mi của Diệp Lan qua một bên, nghe vậy thuận miệng trả lời: “Không cần đâu, em có mang theo… Trong vali.”
Sầm Văn dịu giọng nhắc, “Bộ trên máy sưởi Diệp Lan chuẩn bị cho em đó, chắc sợ em lạnh.”
Giang Trì nghe vậy tai nhúc nhích nhúc nhích, lập tức ậm ờ đổi giọng, “Đúng… đúng là lạnh thật, thôi em mặc bộ trên máy sưởi.”
Sầm Văn cười cười, nhẹ chân rời phòng chuẩn bị bữa trưa cho Giang Trì.
Ở trường quay, Diệp Lan tránh đám đông, ngậm điếu thuốc thương lượng với Doãn Kiệt Hồng: “Cho cậu ấy một vai được không chú?”
Không cần anh phải nói rõ Doãn Kiệt Hồng cũng biết “cậu ấy” là ai, Doãn Kiệt Hồng đau đầu, “Các nhân vật đã được quyết định sẵn hết. Cũng khởi quay luôn rồi, bây giờ viết lại kịch bản cũng không kịp nữa.”
Diệp Lan cúi đầu đi vòng qua cần cẩu quay phim chặn đường đạo diễn giở trò lưu manh, “Không cần phải là vai quan trọng gì đâu, không thoại cũng được, cũng không cần trả thù lao.”
Doãn Kiệt Hồng bật cười, “Cháu cho cậu ấy đóng vai không thoại à? Lúc công chiếu lực lượng fan hùng hậu của cậu ấy còn không liên hợp tẩy chay phim của chú chắc?! Mà vai không tiếng không miếng thì đóng làm gì?”
“Người qua kẻ lại, lỡ có ai thấy hay chụp được gì… Thì nói là đến quay phim.” Diệp Lan rít thuốc, nói: “Chú chủ động đi nói với cậu ấy, nhờ cậu ấy diễn hộ một vai nhỏ, cậu ấy tốt tính lắm, chắc chắn sẽ đồng ý, mấy cái khác đừng nói, nhóc con đó da mặt mỏng lắm.”
Doãn Kiệt Hồng nghẹn ngào, “Chú… chủ động đi nhờ cậu ấy đóng?”
“Thiệt thòi cho chú hả?” Diệp Lan phì cười, “Đùa hoài, chú biết thù lao cậu ấy đóng một bộ phim truyền hình là bao nhiêu không?”
Nếu là Nhâm Hải Xuyên, phải nghe mấy câu này thì chắc đã trực tiếp cầm kịch bản đập vào mặt Diệp Lan rồi, chỉ tiếc Doãn Kiệt Hồng quá hiền hòa, không ứng phó nổi với Diệp Lan, gật đầu bất đắc dĩ, “Được rồi, chú tranh thủ cho cậu ấy một vai có nội dung… Để lúc công chiếu không bị fan của cậu ấy xé xác.”
Diệp Lan chỉ chờ câu này, anh cười, “Cảm ơn chú, chậc… Cháu có một chai rượu ủ hơn ba mười năm để dành làm Nữ Nhi Hồng, hiệu Chateau Lafite, khi nào về Bắc Kinh cháu mang sang biếu chú.”
Doãn Kiệt Hồng nghe chẳng hiểu gì, hoang mang: “Nữ Nhi Hồng?”
Diệp Lan chỉ cười không giải thích, dụi tắt thuốc.
Nhà khách, Giang Trì nhận được mấy văn kiện An Á gửi.
An Á nói: “Cậu xem trước nhé, nhiều kịch bản lắm, mấy cái này đã được sàng lọn qua vài lần rồi đấy, xem có thích cái nào không.”
Giang Trì cảm ơn liên tục, mở laptop lên tải kịch bản về.
Tuy trang thiết bị của nhà khách đã cũ, nhưng thứ cần có vẫn có đủ, Giang Trì tìm máy in, kết nối với máy tính, in hết bảy tám tập kịch bản ra, dùng kẹp hồ sơ phân chia ngăn ngắn rồi mang về phòng đọc kĩ.
Tối Diệp Lan quay xong về phòng thì thấy Giang Trì đang ngồi khoanh chân trên giường chăm chú đọc kịch bản.
Giang Trì vừa thấy Diệp Lan là đỏ mặt.
Diệp Lan đi tới nhìn nhìn kịch bản trong tay cậu, cười, “Chờ anh một chút rồi cùng xem.”
Giang Trì nghe vậy thì ngoan ngoãn đóng kịch bản lại, Diệp Lan bật cười, không nói gì nữa, cúi xuống hôn cậu.
Diệp Lan hôn hôn rồi lại đưa lưỡi vào miệng cậu, tay cũng giở trò, sờ chỗ này xoa chỗ kia, đến sát bờ vực bắt lửa cướp cò thì buông cậu ra, cười nói: “Anh đi tắm đã.”
Giang Trì mím môi, “Dạ” một tiếng.
Diệp Lan tắm cực nhanh, không bao lâu đã sấy khô tóc bước ra, Giang Trì tai đỏ bừng vén một góc chăn đã ủ ấm lên, Diệp Lan chui vào.
“Kịch bản gì vậy?” Diệp Lan luồn ra sau lưng ôm Giang Trì, gác cằm lên vai cậu, hỏi lơ đãng, “Cổ đại hay hiện đại?”
“Một quyển cổ đại, còn lại là hiện đại hết, hiện đại tốt hơn, vốn thấp.” Giang Trì mở kịch bản ra cho Diệp Lan xem, “Em mới xem được phần mở đầu thôi, chưa kịp đọc kĩ.”
Diệp Lan cầm một tập lên lật lật, trào phúng, “Quyển này ba năm trước anh xem rồi, dù đã đổi tên nhân vật chính thì vẫn là nó thôi.”
Diệp Lan vứt tập đó xuống sàn, cầm tập thứ hai lên, đề tài này thì mới mẻ hơn, có điều…
Diệp Lan cười lạnh, “Khỏa thân hoàn toàn, sau khi cắt ghép mà còn đến ba phút giường chiếu, cả bộ phim tổng cộng năm cảnh, thể loại gì đây?”
Diệp Lan véo véo lồng ngực Giang Trì, cười nhẹ hỏi: “Muốn đóng phim này không?”
Giang Trì ngượng ngùng ngọ nguậy eo, lập tức bị Diệp Lan ôm lại, cậu nuốt nước bọt, gắng sức lắc đầu, “Dạ không.”.
Tập thứ hai cũng bị vứt.
Diệp Lan lại cầm tập khác lên, vừa nhìn mở đầu đã cười, “Trai nhà nghèo, không học vấn không nghề nghiệp, chuyện yêu đương cũng chẳng ra sao… Từ đầu tới cuối toàn nhờ có cô bạn hiền lành giúp đỡ, còn hay ong bướm.”
Diệp Lan lật ra đọc thử kết thúc, quả nhiên, một giây trước khi cưới con gái nhà giàu, nam chính ngu xuẩn nhận ra ai mới là người tốt với mình nhất, cuối cùng về bên cô bạn hiền lành kia.
“Đám người này…”
Ôm cậu bạn trai nhỏ ấm ấm trong lòng, Diệp Lan vốn đã chẳng có kiên nhẫn đọc kịch bản, mà quyển nào quyển nấy lại vớ vẩn tệ hại vô cùng, Diệp Lan định mặc kệ, nhưng không yên tâm, sợ bọn họ chỉ lo doanh số mà chọn lựa lung tung cho Giang Trì, sợ Giang Trì chưa đủ kinh nghiệm mềm lòng bị người ta lừa, đành phải cố nhịn nôn xem tiếp.
Giang Trì biết Diệp Lan đang đang lo nghĩ cho mình, lẳng lặng cùng xem với Diệp Lan, ngoan ngoãn… đỏ mặt cho Diệp Lan sờ mò dưới tấm chăn.
Diệp Lan mặt vô cảm lướt kịch bản nhanh như gió, bàn tay giấu dưới chăn lại không yên được nửa giây, không sờ chỗ này thì trượt qua chỗ kia, Giang Trì bị bắt nạt đến không thể chịu được nữa, thỏ thẻ xin tha còn bị Diệp Lan nghiêm mặt nhíu mày dạy bảo: “Không ngồi yên được à? Không chịu đọc kịch bản tử tế đi nhúc nhích gì mãi vậy?”
Giang Trì cứng họng, bị Diệp Lan mắng thì gần như đã bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, chỉ bị… ấy chỗ đó thôi mà, sao không biết cố nhịn chứ.
Cũng đâu có đau… Diệp Lan lại đang lọc kịch bản cho mình nữa.
Giang Trì với khuôn mặt đỏ bừng bị Diệp Lan ôm đọc kịch bản tiếp.
Bảy tập kịch bản, Diệp Lan xem hết một lượt, không chịu cái nào.
Diệp Lan vứt kịch bản thứ bảy xuống giường, chỉ cười châm biếm không nói gì.
Môi Giang Trì mấp máy, nhẹ giọng an ủi, “Đây là kết quả sau khi thăm dò thị trường, tiền xấu đuổi tiền tốt
[1], thật ra… rất bình thường.”
Diệp Lan chợt xao động.
Giang Trì biết mình đang nghĩ gì.
Cảm giác có thần giao cách cảm với người yêu thật quá tốt đẹp, anh không kiềm được lại cúi xuống hôn môi cậu.
Giang Trì tự giác hé miệng, Diệp Lan hơi sững lại, cười cười hôn sâu hơn.
Diệp Lan hỏi nhỏ: “Muốn làm hả?”
Giang Trì hơi xấu hổ, gật đầu, “Dạ.”
Vẫn còn sớm lắm, hai người đều không quen ngủ sớm, Diệp Lan không muốn dằn vặt Giang Trì quá lâu, sợ cậu không chịu nổi, nhìn đồng hồ rồi nói: “Xem ti vi chút nữa, nói chuyện thêm?”
Đương nhiên Giang Trì nghe lời Diệp Lan.
“Anh ở đây lâu vậy rồi vẫn chưa từng mở ti vi đó.” Diệp Lan xuống giường mày mò một lúc mới mở ti vi lên được, anh ngồi lại trên giường, đưa điều khiển cho Giang Trì, “Không biết em thích xem gì.”
Vùi người cạnh Diệp Lan, tiết mục gì cũng thành âm nền thôi, Giang Trì bấm bừa vài kênh, vô tình có đài đang chiếu phim của Diệp Lan, mắt Giang Trì sáng lên, không đổi kênh nữa, hào hứng xem bộ phim đã thuộc nằm lòng từ lâu.
Diệp Lan cười, đang định trêu vài câu thì quảng cáo.
Hẳn tại ý trời, là quảng cáo sô cô la Giang Trì quay nửa tháng trước.
Giang Trì: “…”
Trong ti vi, Giang Trì ngồi giữa cánh đồng hoa, khép mắt mỉm cười, đẹp đẽ sáng sủa, bạn gái tin đồn gần đây của cậu chắp tay sau lưng đi đến, đút sô cô la cho Giang Trì, cười hỏi: “Ngon không?”
Giang Trì nhắm mắt kéo bạn gái tin đồn vào lòng, cười dịu dàng, “Ngon.”
Cái quảng cáo trời đánh đó chiếu đi chiếu lại ba lần.
Diệp Lan nửa cười nửa không, mở mắt trừng trừng xem trọn ba lần không sót một giây.
Trong bộ phim truyền hình mới quay Giang Trì và Ô Tiểu Lăng còn nhiều cảnh thân mật hơn, Diệp Lan biết, cũng không ghen, có điều cái quảng cáo này… Vì mấy tin đồn nhảm trước đó, Diệp Lan cứ thấy cô diễn viên này lại ngứa mắt.
Cuối cùng cũng hết thời lượng quảng cáo, trong ti vi, Diệp Lan mặc đồng phục cảnh sát, cúi đầu đọc hồ sơ vụ án, cực giống dáng vẻ khi kiểm duyệt kịch bản cho Giang Trì vừa rồi, đẹp trai tới nhũn cả chân.
Giang Trì thở phào, nhỏ giọng dỗ dành Diệp Lan, “Loại sô cô la đó không ngon chút nào, thật đó anh!”
Diệp Lan nhướng mày, “Thật hả? Anh thấy lúc em nói ngon có vẻ thật lòng lắm mà.”
Giang Trì ra sức lắc đầu.
Diệp Lan chỉnh nhỏ âm lượng, ôm lấy cậu.
…
Lúc tiến vào, ti vi lại chiếu quảng cáo sô cô la.
Bạn diễn đút sô cô la cho Giang Trì, “Ngon không?”
Giang Trì trả lời, “Ngon.”
Diệp Lan không bắt đầu ngay, anh kiên nhẫn chờ Giang Trì bớt đau, thích ứng với mình, nghe tiếng quảng cáo anh ngẩng lên liếc mắt nhìn rồi cười xấu xa, đột nhiên nhích nhẹ, khẽ hỏi Giang Trì: “Cục cưng, ngon không?”
Giang Trì ngơ ngác, rồi hiểu ngay, cả người cùng đỏ!
“Chậc…” Diệp Lan lại nhúc nhích, bình thản hỏi: “Hỏi em đó… Ngon không?”
Giang Trì vùi mặt vào chăn, rất lâu sau mới nói được chữ ấy ra, không ngờ lại bị Diệp Lan hà khắc quở trách thoại chưa đạt.
Suốt đêm dài, sau khi Giang Trì đáng thương bị ép dùng giọng nức nở nói đi nói lại câu thoại ấy rất rất nhiều lần, Diệp Lan mới miễn cưỡng vừa lòng.
[1] Định luật Gresham, “tiền xấu sẽ đuổi tiền tốt ra khỏi lưu thông”. Vd: Khi có hai kim loại (chẳng hạn vàng và bạc) được luật pháp chấp nhận là có giá trị tương tự cùng lưu thông và giá trị luật pháp của chúng khác với giá trị thị trường, thì kim loại nào có giá trị thị trường lớn hơn giá trị hợp pháp sẽ được người ta tích trữ và biến mất khỏi lưu thông. Ở đây hàm nghĩa thứ nào có giá trị thị trường lớn hơn thì sẽ được chọn dùng.