Người của văn phòng Diệp Lan vốn mạnh tay lắm chiêu, sau khi nhận được thánh chỉ của Diệp Lan thì lục đục bắt đầu hành động.
Trong một năm, lượng công việc của các nhân viên trong văn phòng cũng chia thành mùa bận và mùa rảnh, ông chủ đáng yêu vào đoàn tập trung quay phim không có thời gian gây sự với ai là mùa rảnh rỗi, ông chủ tội nợ quay xong về cả ngày rửng mỡ chuẩn bị báo đời là mùa bận rộn.
Diệp Lan về đoàn “Nhiếp chính vương rồi”, chuyện của anh và Giang Trì cũng không có dấu hiệu bại lộ, văn phòng tiến vào mùa rảnh rỗi đúng theo quy luật tự nhiên, không ai có việc làm, chỉ biết lõ mắt nhìn scandal và hóng chuyện nhà người ta, thật ra cũng hơi chán, sau khi được ông chủ mớm lời cho phép bắt nạt Giải Trí Thế Kỷ thì lập tức lên tinh thần, hưng phấn khởi công.
Nhân viên làm dưới tay Diệp Lan lâu năm ít nhiều đều nhiễm chút khí chất thổ phỉ, bình thường cao ngạo quen, nhìn ai cũng thấy thấp hơn nghệ sĩ nhà mình ba bậc, không có ân oán cũng đề đầu cưỡi cổ sẵn rồi, đừng nói tới phường ngỗ nghịch từng bắt nạt người của ông chủ như Giải Trí Thế Kỷ, làm sao nhịn cho được?
Chưa tới nửa tháng, Giải Trí Thế Kỷ mất quyền đại diện một nhãn hiệu mỹ phẩm, một game di động trên toàn lãnh thổ vào quý sau, với vai nam chính của một bộ phim truyền hình.
Trong đó quyền đại diện mỹ phẩm và vai nam chính là của Du Hi Gia, Di Hi Gia nghèo nàn EQ, không tự kiểm điểm trò nói xấu Giang Trì trước đây mà còn dám tìm đến hỏi, bị An Á bình thản bác lại: Nghĩ nhiều rồi, Diệp Lan không bao giờ nhận đại diện nhãn hàng hạng C, cũng không đóng phim truyền hình, tôi giành tài nguyên làm gì? Chỉ cần có não là đủ để biết không phải chúng tôi làm.
Du Hi Gia tức bán sống bán chết.
Đối phương còn không xứng để gọi là đối thủ, An Á lười dây dưa rề rà như trẻ con đánh nhau, giao toàn bộ việc này cho người khác, chị thì điều riêng một đội ra để lên kế hoạch đổi hình tượng nửa cuối năm tới cho Giang Trì.
Giang Trì cũng nghe nói chuyện Giải Trí Thế Kỷ nhận quả đắng, cậu biết là Diệp Lan đang trút giận hộ mình.
“Hả giận chưa?” Diệp Lan cười khinh bỉ, “Dám kiếm chuyện với anh, vọng tưởng hão huyền… Phắc, cứ nghĩ tới chuyện hắn ta đi nói với người khác vai Bùi Nhiên vốn của hắn lại thấy buồn nôn, với cái mặt đó, anh mà đóng được phim này với hắn ta thì diễn xuất đã bùng nổ tới mức lấy được tượng vàng Oscar rồi.”
Giang Trì đỏ mặt, lí nhí hỏi vậy với em thì sao.
Diệp Lan phì cười, “Biết rồi còn hỏi? Quên mấy cảnh hôn anh tự thêm vào rồi à?”
Tim Giang Trì ngọt tới nở hoa tung tóe.
Giải Trí Thế Kỷ bị Diệp Lan dạy cho bài học nay đã hoàn toàn vào nề nếp, không dám hó hé, theo đó, tin tức tiêu cực về Giang Trì trên mạng cũng dần lắng xuống, không ai nhắc đến nữa.
Sau khi đã yên chí, mỗi lần hai người liên lạc Giang Trì lại háo hức nhắc chuyện sau khi đóng máy, tha thiết lẫn ngại ngùng kể Diệp Lan nghe kế hoạch của mình.
Giang Trì thậm chí còn ghi chú lên cuốn lịch trong phòng nghỉ để đếm ngược, trông trăng đếm ngày mãi, những người khác trong đoàn không biết nguyên do, còn tưởng Giang thịt tươi đang sốt ruột vào đoàn khác quay phim kiếm tiền.
Chỉ mình Diệp Lan biết, Giang Trì sốt ruột đến tìm mình, làm “trợ lý riêng” cho mình.
Tờ mờ sáng vừa bày tỏ tình yêu nhau xong sáng ra đã phải ai về đoàn nấy, Giang Trì vốn đã luyến tiếc, đừng nói tới bây giờ đoàn của cậu tăng ca quay thêm liên tục, phía Diệp Lan thì khua chiêng gõ mõ chuẩn bị, thời gian nghỉ cứ chệch nhau, gọi điện thoại thường xuyên không ai bắt máy, chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn năm thì mười họa.
Nếu không vì chấp niệm phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, Giang Trì thật lòng muốn liều mạng đền hợp đồng để rời đoàn đi tìm Diệp Lan ngay.
Trời biết cậu nhớ Diệp Lan đến cả xương cốt cũng đau.
“Nhớ anh vậy sao?” Diệp Lan tranh thủ giờ điểm tâm lánh khỏi đoàn phim gọi cho Giang Trì, nghe cậu thủ thỉ nói tối qua mơ thấy mình, hơi sững lại, hẹ giọng chọc ghẹo, “Mơ thấy gì? Có mặc đồ hay khỏa thân?”
Giang Trì ngẩn ra, vội đỏ mặt tía tai giải thích, “Không không không không, chỉ là mơ thấy anh bình thường thôi… Không, không có gì khác.”
“Có gì phải xấu hổ.” Diệp Lan vẫy tay chào hỏi đạo diễn mới tới trường quay từ xa, tặc lưỡi nói: “Giang Trì… Đánh giá thấp em rồi, hỏi sao muốn tới đây tới vậy, thì là là muốn bị anh…”
“Anh ơi!” Giang Trì đang tìm lỗ nẻ để chui, cậu cuống quýt ngắt lời Diệp Lan, chật vật nói nhỏ: “Đừng, đừng nói nữa mà.”
Diệp Lan nhịn cười, nuốt động từ đã tới bên môi vào, cười khẽ, “Sao hả, không muốn nghe anh nói chuyện nữa à?”
“Không…” Giang Trì vội phân trần, “Muốn chứ, nhớ anh mà.”
Diệp Lan nhịn mãi, cuối cùng vẫn không kiềm được, cười nói sang chuyện đồi trụy, “Nhớ cái gì của anh?”
Giang Trì: “…”
“Đang hỏi em đó.” Diệp Lan, kẻ không biết da mặt là thứ gì, kiếm chỗ ngồi xuống, cầm kịch bản lên mở ra để trên đùi, ung dung mỉm cười hỏi: “Nhớ cái gì? Em không nói thì anh xem như em đang lừa anh.”
Chỗ Giang Trì thi thoảng lại có người đi ngang, cậu thật sự không nói được mấy câu ái muội hơn, Giang Trì cố tìm chỗ vắng người, đỏ mặt rối rít nói: “Em không lừa anh mà, em… nhớ thật.”
Diệp Lan cười trộm mấy tiếng, “Biết em không lừa anh rồi, quay phim ngoan đấy, quay xong là được sang đây rồi.”
Giang Trì “Dạ” một tiếng, cậu biết Diệp Lan ghét nhất diễn viên qua loa với khán giả, bảo đảm: “Em đóng rất nghiêm túc, nhớ anh tới mấy cũng không dám đóng đối phó.”
Diệp Lan hài lòng, “Vậy thì tốt.”
“Em…” Giang Trì không kiềm được đòi thưởng, “Không còn tin tức tiêu cực nào nữa rồi, gần đây cũng đóng phim rất ngoan, không gây chuyện, chắc không ai chú ý em nữa đâu, hôm nay… em đến thăm anh được không?”
Giang Trì thật sự rất nhớ Diệp Lan.
Diệp Lan sửng sốt, bật cười, “Hôm nay? Làm sao bây giờ, hôm nay anh phải quay cả ngày.”
Giang Trì ngớ người hai giây, vội nói: “A không sao không sao, em chỉ nói vậy thôi.”
Diệp Lan đang bận, nói mới được chốc lát đã phải cúp máy, Giang Trì thầm thở dài, cú điện thoại tiếp theo chắc phải đến tối, tiền đề là không đột nhiên quay thêm cảnh đêm.
Vốn định xin nghỉ nửa ngày rồi đến thăm Diệp Lan.
Giang Trì rất nhớ Diệp Lan.
Không chỉ là nhớ, không có người yêu bên cạnh, Giang Trì hơi thần hồn nát thần tính, nếu không nhờ Diệp Lan thường xuyên gọi cho cậu, thậm chí Giang Trì sẽ tưởng tất cả chỉ là tưởng tượng của mình.
Mình và Diệp Lan thật sự đang ở bên nhau sao?
Đơn giản là không dám tin.
Giang Trì thổn thức một lúc rồi bắt đầu tự kiểm điểm, mình có bám Diệp Lan quá không?
Giang Trì hâm mộ Diệp Lan quá nhiều năm, quen biết nửa năm, yêu nhau vài ngày, với những gì cậu biết về Diệp Lan, đoán theo hướng nào… Diệp Lan cũng không thích có người yêu cứ bám dính lấy mình.
Diệp Lan đã từng hơn một lần tiết lộ khi được phỏng vấn, anh thích ở riêng một mình, không thích gò bó, tan hợp tùy duyên, muốn có cuộc sống tự do thoải mái.
Giang Trì hít nhẹ một hơi, rầu rĩ nghĩ lẽ ra lúc nãy không nên đột ngột nhắc chuyện thăm đoàn.
Mình biểu hiện nôn nao quá nhỉ?
Bám quá chặt, khiến Diệp Lan thấy phản cảm thì không hay.
Hai người đã yêu nhau rồi, đối xử với nhau phải nhường nhịn, chiều ý lẫn nhau.
Mình thích Diệp Lan như vậy, nghĩ cho cảm giác của anh ấy một chút là điều nên làm.
Giang Trì tự cho là mình nên nhận trách nhiệm ấy.
Lý Vĩ Lực đưa nước trái cây cho Giang Trì, hỏi: “Ép hơi nhiều, em mang cho Ô Tiểu Lăng và trợ lý của chị ấy nhé?”
Trước đây khi còn trong đoàn “Tên khốn”, Sầm Văn chuẩn bị nước cho Diệp Lan xong cũng hay mang cho Giang Trì, Lý Vĩ Lực học theo, cảm thấy đây là cách rất hay để phát triển mối quan hệ trong đoàn cho Giang Trì.
Giang Trì gật đầu, “Ừ, cô ấy dị ứng xoài, không có xoài chứ?”
Lý Vĩ Lực cười, “Yên tâm, em đi nhé.”
“Cảm ơn nước trái cây nhé.” Ô Tiểu Lăng ăn sang xong bưng nước trái cây Lý Vĩ Lực tặng qua, cười cười, “Không tệ nha, càng lúc càng ra dáng diễn viên lớn rồi, còn tặng bọn tớ thức uống nữa, tớ thấy Lý Vĩ Lực cũng không lóng ngóng như mấy năm trước nữa rồi.”
Giang Trì đứng lên nhường chỗ cho Ô Tiểu Lăng ngồi, “Cậu ấy luôn chững chạc mà, có điều khi gặp mấy cô gái xinh đẹp thì dễ căng thẳng thôi.”
Giang Trì nhớ lại lúc Diệp Lan khen mình miệng ngọt trước mặt Nhâm Hải Xuyên, ho khan, vô thức vuốt môi.
“Đúng rồi, cậu biết không? Tôi nay có một đạo diễn lớn đến thăm đoàn chúng ta, tên gì đó Hồng … quên mất rồi.” Ô Tiểu Lăng thần thần bí bí, “Hình như để bàn chuyện bộ phim thương mại nào đó với đạo diễn của chúng ta, đặc biệt đến tham khảo các chi tiết trong hợp đồng… Cậu cũng biết mà, bây giờ toàn thế cả, các đạo diễn lớn muốn quay phim vừa có tiếng vừa có miếng phải đi hỏi ngược các đạo diễn có lượt xem cao như của chúng ta.”
Giang Trì gật đầu, “Tớ từng nghe nói, mượn dùng đội ngũ của nhau, trao đổi tài nguyên, rất bình thường.”
“Hình như tối nay bọn họ ra ngoài dùng cơm, cậu ra chào đi, không chừng được đi chung đó.” Ô Tiểu Lăng giật dây, “Thể hiện cho tốt, được gia nhập thì tốt biết bao nhiêu! Phim bắt đầu quay từ bây giờ, không chừng là phim chiếu tết năm sau đó!”
Giang Trì không khỏi nhớ lại chuyện Diệp Lan dẫn dắt mình làm quen với đạo diễn, cậu đang mất tập trung, cứ vài giây lại nghĩ tới Diệp Lan một lần, lơ đểnh nói: “Không dễ vậy đâu, đạo diễn lớn thường không thích kiểu như tớ.”
“Sao lại không được? Cậu từng hợp tác với Diệp ảnh đế rồi mà?” Ô Tiểu Lăngthả hồn tưởng tượng, “Đến lúc cậu đã quen mặt với các đạo diễn lớn rồi, đứng vững rồi, nếu rảnh nhớ phải chừa cho tớ một vai, nữ chính nữ phụ tớ không dám mơ, vai nhỏ nhỏ là được rồi, để không người đại diện cứ mắng tớ mãi, chỉ làm được hoa nhí thôi.”
Giang Trì cười cười, nghiêm túc gật đầu, “Ừ.”
Giang Trì biết rõ khả năng diễn xuất của Ô Tiểu Lăng không tệ, chỉ là từ khi vào nghề đã đi theo hướng thương mại, cũng như mình, khó vào được mắt các đạo diễn lớn.
Ô Tiểu Lăng thấy Giang Trì nhận lời thật thì không nhịn được cười, “Cậu có ngốc không? Đùa với cậu thôi, tớ không tự kiếm chuyện mất mặt vậy đâu, như tớ bây giờ rất tốt, một năm quay bao nhiêu là phim, kiếm được nhiều tiền, chừng nào đủ thì chẳng cần phải làm dâu nhà giàu, thoải mái sống cuộc đời của mình, có điều…”
Ô Tiểu Lăng nhìn Giang Trì, “Cậu không đi tranh thủ thật à? Cậu thì không thế này mãi được, trước đây đã vậy, thấy ai cũng xa cách, không chịu đi xã giao làm thân, cậu đâu phải con gái, cũng chưa có bạn gái, cậu sợ gì chứ?”
Giang Trì cố gắng kiềm chế không khoe nhưng mà tớ có bạn trai.
Lỡ đi xã giao bị chụp lén, rồi Diệp Lan nhìn thấy thì sao?
Giang Trì tưởng tượng lại thấy rầu rầu, Diệp Lan nổi giận chắc sẽ bắt mình gọi cho từng người đã đi xã giao cùng, nói tôi đã có người yêu rồi mấy người đừng dòm ngó nhỉ?
Vậy thì xấu hổ lắm.
Không chừng còn bắt mình viết bản kiểm điểm? Trừng phạt mình nói một trăm lần em sai rồi, thích anh Diệp Lan nhất qua điện thoại các kiểu…
Hôm trước mình gọi anh ấy là anh Diệp Lan còn bất mãn nữa, vậy sau khi dạy bảo xong có khi nào sẽ bắt mình gọi là… đó đó không?
Giang Trì đút hai tay trong túi quần, gò má ửng lên, nghiêng đầu hạnh phúc mơ mộng.
Ô Tiểu Lăng thấy Giang Trì chết cũng không chịu thông suốt thì vừa uống nước trái cây vừa bình phẩm: “Không biết cạnh tranh, không chí tiến thủ.”
Buổi tối sau khi quay xong quả nhiên đạo diễn không đi, vừa nhìn đồng hồ vừa chờ, còn bảo nhân viên dọn dẹp trường quay gọn gàng một chút.
Ô Tiểu Lăng không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Giang Trì, bảo cậu dọn đồ từ từ thôi, Ô Tiểu Lăng suy tính, cô nghĩ khi đạo diễn lớn kia đến, nếu Giang Trì vẫn chưa đi thì lẽ nào đạo diễn không giới thiệu?
Giới thiệu thì không phải thành quen biết rồi sao?
Giang Trì hiểu ý Ô Tiểu Lăng, cậu cười, cảm kích chắp tay với Ô Tiểu Lăng, hối Lý Vĩ Lực đi cho mau.
Cậu và Diệp Lan vừa chính thức, không muốn để xảy ra chuyện làm Diệp Lan hiểu lầm.
Giang Trì kéo Lý Vĩ Lực gấp rút lên xe, không ngờ vừa nổ máy thì điện thoại Giang Trì reo.
Đạo diễn gọi.
Đạo diễn cười cười, “Giang Trì, chưa đi xa đúng không? Trùng hợp quá, hôm nay chúng ta có khách quý, chỉ đích danh cậu nói muốn gặp, cậu quay lại nhé.”
Nói xong cúp máy.
Lý Vĩ Lực bóp tay cảm thán: “Khi vận may đến, thì muốn trốn cũng không được! Đi thôi đi thôi, nếu gọi anh đi ăn chung thật luôn thì anh bảo có hẹn là được rồi mà?”
Giang Trì biết không thể không nể mặt đạo diễn, bất đắc dĩ, “Lát nữa nhớ nói giúp anh một câu, anh không đi được thật đó.”
Lý Vĩ Lực gật đầu, “Yên tâm, em cũng biết sợ Diệp ảnh đế lột da em mà.”
Hai người quay đầu lại, gõ cửa phòng nghỉ tập thể, đạo diễn nói: “Vào đây vào đây.”
Giang Trì đẩy cửa, cậu nhìn nhìn người đàn ông cạnh đạo diễn, thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai, cậu lễ phép cúi người chào hỏi: “Thật xin lỗi, không biết chú đến đây.”
Đạo diễn lớn phẩy tay cười, “Có gì đâu, tại chứ không báo trước, suýt chút không gặp được cháu.”
Giang Trì vội cười nói: “Chú nói đùa thế thôi, nếu không được gặp thì người hối tiếc phải là cháu mới đúng.”
“Cháu tiếc à? Chú thấy cháu chạy nhanh lắm mà.”
Một người vén rèm bước vào từ ban công phía sau.
Diệp ảnh đế đeo kính đen, lạnh mặt nói: “Nghệ sĩ mới bây giờ đều ưa làm giá thế này à?”
Giang Trì: “!”
Giang Trì suýt sặc chết, cậu ngơ ngẩn nhìn Diệp Lan, chợt nhớ ra! Tên đầy dủ của đạo diễn “Nhiếp chính vương” là Doãn Kiệt Hồng.
Chính là ông gì đó Hồng mà Ô Tiểu Lăng nói.
Giang Trì run lập cập nhìn Diệp Lan, luống cuống tay chân, Diệp Lan… vì mình mà cố ý theo đạo diễn đến đây à?
Diệp Lan không nhìn Giang Trì, mà nói với hai vị đạo diễn: “Hôm nay cháu mời, chúng ta đi uống một ly?”
Đương nhiên Doãn Kiệt Hồng không ý kiến, đạo diễn của Giang Trì cũng chỉ chờ câu này, luôn miệng cười nói: “Sao lại để Diệp ảnh đế hao tốn được! Các vị đại giá quang lâm, đương nhiên tôi phải mời rồi, đi thôi đi thôi, trên đường đi chúng ta nói.”
Diệp Lan liếc Giang Trì, “Còn cái vị thịt tươi đang lên giá này có nể mặt không đây?”
Mặt Giang Trì đỏ bừng, gật đầu, “Vô… vô cùng vinh hạnh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT