Bái thiên địa xong, tân lang đưa tân nương vào..... Tân phòng.
“Phò mã gia, nên xốc khăn voan rồi!” Nữ quan đưa gả nói lời may mắn, bưng mâm trải lụa đỏ đến trước mặt Cảnh Nghi, trên lụa đỏ, một cây gậy cân hỉ vàng, ánh vàng rực rỡ, tăng thêm sự vui mừng.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Thuần ca nhi, trong mắt của Cảnh Nghi lộ ra vẻ bất đắc dĩ, cầm lấy gậy cân hỉ vàng.
Giày của tân lang chuyển hướng, mũi giày đối diện hắn, Tiêu Đình không hiểu sao lại trở nên khẩn trương, nghĩ không ra bây giờ Cảnh Nghi đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng hoảng sợ, gây cân hỉ đột nhiên dò ở dưới khăn voan, tim của Tiêu Đình đập nhanh hơn, nhưng mà gậy cân hỉ dò khăn voan trước đó, đột nhiên vững vàng đưa lên trên!
Tim của Tiêu Đình, giống như đang treo trên móc câu, dời lên theo khăn voan.
Từ cung Cam Lộ đến Đào Nhiên Cư, Tiêu Đình đội khăn voan đỏ rất lâu, sớm để quen với màu đỏ mờ mịt, trước mặt đột nhiên sáng lên, hắn vô thức nhắm mắt lại, cùng lúc đó, bên tai truyền đến tiếng thở kinh diễm, giống như, còn có người kéo váy của hắn?
Tiêu Đình ngoài ý muốn mở mắt, vốn tưởng là Thuần ca nhi đang quấy rối, lại thấy chó con Nhị Lang không biết đã chạy qua đây từ lúc nào, trên cổ con chó đeo một vòng lụa đỏ, trên mạng lại đeo một đóa hoa lụa đỏ chót, đôi mắt đen láy của con chó mong đợi nhìn hắn.
Tiêu Đình thiếu chút nữa đã muốn động chân, con chó thối tha, lúc này tới xem náo nhiệt gì?
“Nhị Lang trở về rồi!” Thuần ca nhi cố gắng nhỏ giọng hét lên, chạy tới ôm Nhị Lang, lúc khom lưng nhịn không được lại nhìn vào mắt của tân tẩu tử, vừa nhìn liền trở nên ngây người, trong tay ôm Nhị Lang không quá thành thật, ngây người nhìn chằm chằm công chúa tẩu tử. Tiêu Đình nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn đệ đệ một cái, Thuần ca nhi mới cười haha, đỏ mặt tránh đi. Truyện được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.
Đuổi những người không liên quan đi rồi, Tiêu Đình không mấy dễ chịu ngẩng đầu, muốn nhìn vẻ mặt của Cảnh Nghi. Nhưng mà hắn và Thuần ca nhi, Nhị Lang đã làm chậm trễ quá nhiều thời gian, Cảnh Nghi đã thu hồi tầm mắt, xoay người để gậy cân hỉ lên trên mâm, lạnh lùng chờ nữ quan tiến hàng bước tiếp theo.
Từ trên mặt của hắn không nhìn ra bất kỳ ý mừng nào. Tiêu Đình lại áy náy, nàng chắc là muốn làm tân nương đi?
Tiêu Đình cúi đầu, chống lại giá ý màu đỏ thẫm, bỗng nhiên có ảo giác hắn cướp xiêm y của nàng dâu vậy.
“Mời công chúa, phò mã giao bôi cộng ẩm, trăm năm hòa hợp.”
Nữ quan lại bưng hai ly rượu bằng men sứ màu đỏ tới.
Cảnh Nghi ngồi ở bên cạnh Tiêu Đình, cầm ly rượu bên phải trước, Tiêu Đình nhìn nàng động thủ, hơi mím môi, cầm chén bên trái, lấy xong rất nhanh liền nhìn Cảnh Nghi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu. Trong mắt của Cảnh Nghi, đoán là Tiêu Đình đường đường là nam nhi bảy thước lại bị ép làm tân nương, chắc là rất bất mãn, nàng cũng áy náy, nâng chén trước nói: “Công chúa, mời.”
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của nàng, dường như là không yếu ớt như vậy, trong lòng Tiêu Đình yên tâm một chút, xoay người, đưa tay quấn quanh cánh tay của nàng. Khoảng cách quá gần, Tiêu Đình nhịn không được lại nhìn qâu, Cảnh Nghi thành khẩn nhìn hắn, hy vọng Tiêu Đình có thể nhìn ra đáy lòng của nàng đang tự trách. Nhưng Tiêu Đình lại nhìn không ra, chống lại ánh mắt của nàng, hắn trở nên chột dạ, cụp mắt, tự ý uống rượu.
Cảnh Nghi phối hợp với hắn, hai người cùng nhau uống xong.
“Mời công chúa, phò mã kết tóc, vĩnh kết đồng tâm.”
Nữ quan cầm kéo, từ trên đầu của Cảnh Nghi, Tiêu Đình cắt một vài sợi, lại mời Tiêu Đình thắt lại.
Cái này trước khi thành thân nữ quan đều đã dạy qua, Tiêu Đình nhận hai lọn tóc, nhìn nó vướng nhau ở trong tay, trong lòng Tiêu Đình có chút oán giận ông trời. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã thành thân với Cảnh Nghi, đã bái thiên địa, đó là cả đời phu thê, cuộc đời này sẽ không rời xa nhau.
Dùng lực nắm chặt gấm tơ hồng, trên mặt của Tiêu Đình lộ ra nụ cười yếu ớt.
~~
Trời dần dần tối, bên tân phòng rất yên lặng, chính viện của Phủ Tướng Quốc đang đãi khách rất ầm ĩ. Ngoại trừ bạn thân của Tiêu gia, Chiêu Vương, Cung Vương với tư cách người nhà của Tứ công chúa tới đưa gả, các bằng hữu cậu ấm của Tiêu Đình trước kia cũng nhao nhao tới cửa, Cảnh Nghi vẫn mời ba đệ tử của Từ Nghiễm mới thu nhận tới.
“Chúc mừng.” Trần Cung Cẩn bưng một ly rượu, cùng Hồ Vũ sóng vai bước tới, cười chúc mừng.
“Đa tạ hai vị sư huynh.” Cảnh Nghi hơi ngửa mặt, cử chỉ hào phóng thần thái phong lưu. Ở trong cung nàng chưa từng uống rượu, may mà tửu lượng trong cỗ thân thể này của Tiêu Đình đã sớm được hắn luyện qua, đêm nay Cảnh Nghi đã uống một vòng, nhưng tạm thời vẫn còn chịu được.
“Ta cũng kính tam ca.” Đàm Thế Thông mười tuổi cũng không cam lòng rớt lại phía sau, bưng một ly rượu nhỏ tới đây.
“Ta thay tam ca uống.” Thuần ca nhi đột nhiên chạy tới, che trước người của Cảnh Nghi, người lớn kính rượu sẽ được đại ca, nhị ca chặn lại, bé sẽ ngăn tiểu hài tử. Nhìn ánh mắt của Đàm Thế Thông, Thuần ca nhi bưng chén nhỏ của mình, uống ừng ực, lại không biết rượu của bé đã trộn nước, lại trộn cực kỳ nhiều.
Cảnh Nghi sờ sờ đầu của nam oa, cũng uống một chén.
Uống xong, trong đầu của Cảnh Nghi nóng lên, lại nhìn khách ở từng bàn giống như không ngừng vút qua trong phòng khách, lần đầu tiên nếm thử mùi vị say rượu. Nhưng nàng không biết bây giờ nên làm cái gì, bỗng nhiên trên vai có một bàn tay, Cảnh Nghi quay đầu, nhìn gương mặt có chút quen thuộc.
“Đình Sinh, bây giờ chúng ta đã là biểu huynh đệ, lại là đại cữu tử cùng em rể, sau này phải qua lại nhiều một chút mới được.” Chiêu Vương vững vàng bưng một ly rượu, cười nói.
Cảnh Nghi nhận ra, đây là nhị ca cùng cha khác mẹ với nàng, Chiêu Vương, năm nay 23. Nàng không có giao tình gì với Chiêu Vương, khắc sâu nhất trong trí nhớ, là năm nàng bảy tuổi, Chiêu Vương từng đẩy nàng vào trong nước, lại nói oan là Cung Vương gây nên. Lúc ấy Cung Vương mười tuổi, cãi không lại Chiêu Vương, dù phụ hoàng không có truy cứu “tội” của hắn, Cung Vương vẫn rất hận nàng, thường hay vứt sâu bọ lên người của nàng, mãi đến cuối năm trước, Cung Vương mới xuất cung rời phủ.
“Nhị ca, tam ca, mời.” Giơ cao ly rượu, Cảnh Nghi đang muốn uống, ly rượu trong tay đột nhiên bị người đoạt đi.
“Tửu lượng của Đình Sinh kém, chén này ta thay hắn kính điện hạ.” Che ở trước người Cảnh Nghi, Tiêu Ngự gật đầu thăm hỏi hai vị vương gia, lập tức ngửa đầu uống rượu, một giọt cũng không thừa.
Chiêu Vương, Cung Vương cũng uống rượu, tân lang vừa nhìn liền biết đã say rồi, Tiêu Ngự giúp huynh đệ chắn rượu, không tính là bất kính.
Tiêu Ngự xoay người, liếc mắt ra hiệu cho A Thuận.
A Thuận lập tức để vò rượu xuống, đỡ chủ tử vào trong tân phòng.
Trong bụng của Cảnh Nghi đều là rượu, ngay từ đầu không có say, bây giờ lại say, tất cả cảm giác say rượu đều bừng lên, càng đi chân càng mềm, xuất hiện ở trong hành lang hậu viện của Đào Nhiên Cư, cả người nàng gần như là tựa vào người A Thuận. Tiêu Đình nghe thấy động tĩnh đi ra, nhìn tân nương bị A Thuận chiếm tiện nghi, tức giận đến quên mất thân phận, vừa bước tới vừa giận dữ mắng A Thuận: “Cẩu vật mau buông tay ra!”
Trước kia gặp phải chuyện phiền lòng, Tiêu Đình sẽ mắng nha hoàn bên cạnh như vậy.
Đã lâu rồi A Thuận chưa nghe người mắng hắn như vậy, làm tròn bổn phận đỡ chủ tử say rượu trở về, tuy không mong được công chúa xinh như hoa khen, nhưng lại không nghĩ tới sẽ bị mắng. Nhưng mà nghĩ đến đó là công chúa, nhìn công chúa mở to mắt giống như mẫu dạ xoa tới bắt người, A Thuận run lên, không tự chủ được buông tay ra.
Cảnh Nghi lảo đảo hai bước. Lúc này Tiêu Đình chạy tới, hai tay đỡ này, nhưng lúc này Cảnh Nghi cao lớn rắn chắc, Tiêu Đình là công tử được nuông chiều từ bé, dùng thân thể công chúa ít khi đi ra ngoài, mới vừa đỡ lấy Cảnh Nghi, đã bị Cảnh Nghi đè đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống!
A Thuận cùng Minh Tâm, Minh Hồ đi qua kịp thời giúp đỡ.
“Đều cút hết đi!” Không muốn để cho A Thuận đụng vào Cảnh Nghi, cũng không muốn để cho hai cung nữ đụng vào thân thể nam nhân của hắn, Tiêu Đình cố gắng đỡ lấy Cảnh Nghi, tức giận lườm ba người nói, đi theo từng bước, lão ngưu kéo xe vất vả như đỡ Cảnh Nghi vào tân phòng, nhiều lần thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Vào nhà chính, Tiêu Đình nhấc chân đóng cửa lại, không muốn bất kỳ kẻ nào lại tới quấy rầy.
Minh Tâm, Minh Hồ đưa mắt nhìn nhau, tại sao lại cảm thấy sau khi công chúa xuất cung, lại có một chút khác thường rồi hả?
“Công chúa của hai người, có kiêng kị gì không?” A Thuận lén hỏi hai người, sau này mọi người đều ở chung dưới một mái nhà, hắn muốn tìm hiểu rõ lai lịch của công chúa trước, để tránh lại vô ý mạo phạm công chúa, bị mắng là cẩu vật.
Minh Tâm, Minh Hồ nhìn nhìn hắn, bởi vì mới quen, hai người ai cũng không quan tâm tới A Thuận, huống chi là nói gì đó.
A Thuận đành ảo não rời đi.
~~
Trong phòng, nhìn Cảnh Nghi muốn nôn, Tiêu Đình trực tiếp đỡ người tới tịnh phòng, hắn uống say rồi, ngửi được hương vị nồng nặc trên người, trong lòng chỉ có thương tiếc. Cuối cùng Cảnh Nghi cũng nôn xong, người giống như đã nhẹ đi một chút, Tiêu Đình đnag muốn đỡ nàng vào phòng, Cảnh Nghi lại nhắm mắt lại, tùy tiện kéo dây lưng.
Tiêu Đình đứng yên bất động một hồi, thuần thục giúp nàng cởi bỏ quần của nam nhân, còn muốn giúp thêm một chút, Cảnh Nghi tự tay bắt đầu thả nước. Tiêu Đình nhìn chằm chằm tay cura nàng, nhìn chằm chằm.... Nghe âm thanh không đúng, mới phát hiện Cảnh Nghi đã vẩy bên ngoài cái bô, vội vàng giúp nàng nhắm đúng chỗ.
Sau một phút đồng hồ, Tiêu Đình cuối cùng đặt Cảnh Nghi treo hỉ bào ở trên giường.
Cảnh Nghi mặc quần áo trong lụa màu đỏ, cau mày, ngủ không được thoải mái.
Tiêu Đình ngồi ở trên giường nhìn một hồi, cảm giác giống như là đang nhìn chính mình, lại giống như không phải. Không biết nhìn bao lâu, phát hiện trán Cảnh Nghi đổ mồ hôi, Tiêu Đình nhớ trước kia nha hoàn chăm sóc hắn như thế nào, sau đó đi ra bên ngoài phân phó nha hoàn chuẩn bị nước, lại tự tay làm ướt khăn, lau mặt cho Cảnh Nghi.
Đã là mùa hạ, Tiêu Đình lại sợ Cảnh Nghi lạnh, dùng nước ấm.
Khăn nóng ẩm ướt nhẹp di chuyển trên mặt, lau mồ hôi cùng mùi rượu, để lại sự sảng khoái và dễ chịu. Cảnh Nghi bỗng nhiên khát nước, vô thức bắt lấy cái tay đang quấy rối, tóm được, nàng mở to mắt.
Tiêu Đình ngoan ngoãn để cho nàng nắm tay, thấp thỏm nhìn nàng.
Hắn mặc một thân hồng y, tóc đen búi cao trên đầu, phía trên cài một cây trâm Kim Phượng, tóc đen áp vào má làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn mịn màng, xinh đẹp, dung mạo như vẽ, son môi, nhìn còn xinh đẹp hơn lúc vừa mới vén khăn voan lên.
Cảnh Nghi cảm thấy cực kỳ xa lạ, cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn chính mình như vậy, xa lạ đến nỗi cảm thấy nữ tử này không phải nàng.
“Khát không?” Tiêu Đình thấy cổ họng của nàng chuyển động, đoán được là nàng đang khát, áp chế kích thích, săn sóc hỏi.
Cảnh Nghi nhìn chỗ khác, từ từ trở nên tỉnh táo, buông Tiêu Đình ra, muốn ngồi dậy.
“Nằm đi, ta đi châm trà cho ngươi.” Tiêu Đình đè nàng lại, lại lưu luyến nhìn nàng một cái, lúc này mới đứng dậy. Tân phòng trang trí vui mừng, hắn mặc áo đỏ quần đỏ, bóng dáng nhỏ nhắn yểu điệu, Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn hồi lâu, lắc đầu, tự mình ngồi dậy.
Phát hiện ngoại bào không còn, Cảnh Nghi ngẩn người.
“Này.” Tiêu Đình bưng trà trở về, cực kỳ tự nhiên ngồi bên cạnh nàng.
Cảnh Nghi thẫn thờ nhận chén trà.
Lúc uống trà, phát hiện ánh mắt kỳ lạ của Tiêu Đình ở bên cạnh, Cảnh Nghi hậu tri hậu giác, ý thức được một vấn đề.
Đêm nay, nàng và Tiêu Đình.... Phải cùng giường cùng gối.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT