Editor: Thơ Thơ
     
Thời gian rạng sáng.

Trong phòng ngủ tối tăm mà xa hoa, Tuyết Vi nặng nề ngủ.

Đột nhiên, cửa phòng đóng chặt chậm rãi bị người từ ngoài đẩy vào. Một bóng người lảo đảo lắc lư đi thẳng đến bên giường.

Anh nhấc chăn lên, ngã đầu liền nằm ở bên cạnh Tuyết Vi ……

“hả?” Người đàn ông mơ hồ đã nhận ra không thích hợp, thử sờ sờ thân thể Tuyết Vi. Nối gót tới, vậy mà anh đem toàn bộ cánh tay vòng ở trên eo Tuyết Vi.

“ưm……” Trong mơ màng, cảm giác có người ôm mình, Tuyết Vi khó chịu nhíu mày, theo bản năng giãy giụa hai cái, muốn mở cánh tay đè nặng kia ra.

Nhưng……

Cô lập tức phản ứng không thích hợp.

Hai tròng mắt nhanh chóng mở ra.

Ánh trăng xuyên thấu qua khe hở bức màn chiết xạ tiến vào, cô mơ hồ nhìn đến một người đàn ông ngủ ở bên cạnh mình, tay người đàn ông kia còn gắt gao ôm trên eo cô.

Đáng chết, Hoàng Phủ Minh tên lưu manh này, hơn nửa đêm đánh lén đúng không?!! Thơ_Thơ_diendanlequydon

“này, anh đừng quá phận!!!”

“Cô gái, cô thật phiền đâu!”

Anh?

Lưu manh này, hơn nửa đêm sờ lên người tôi, còn ngại tôi phiền hả? Anh có biết xấu hổ hay không?? “Buông tay, buông tôi ra!!!!”

“Tôi đã biết. Cô lại muốn rồi đúng không?” Nói xong, người đàn ông không kiên nhẫn chống thân thể, nặng nề đè ở trên thân mình Tuyết Vi.

“anh có bệnh hả? Ai muốn?? Lập tức cút xuống dưới cho tôi!!” Thân mình nhỏ nhắn không an phận giãy giụa lên.

Người đàn ông hơi sửng sốt lên, giây tiếp theo, anh nhếch môi cười nói: “Bảo bối, hôm nay em làm sao vậy, lại có dã tính như vậy?”

“Là tôi nên hỏi anh……”

Không đúng.

Nghe lời nói giống như không phải giọng điệu của Hoàng Phủ Minh, giọng nói cũng khác với Hoàng Phủ Minh.

Anh……

Là ai?? Thơ_Thơ_diendanlequydon

“hừ, quả nhiên vẫn là đồ chơi mới mẻ có thể treo lên miệng tôi ăn đây.” Nói xong, môi người đàn ông liền đè ép xuống phía dưới.

Lòng Tuyết Vi căng thẳng, theo bản năng xoay đầu sang một bên.

Môi người đàn ông chậm rãi dừng ở trên má cô, một mùi rượu gay mũi truyền đến. Dọa tim Tuyết Vi đều nhắc tới cổ họng: “này, ngừng…… Dừng lại, đừng chạm vào tôi!!!”

“cô chơi trò chơi lạt mềm buộc chặt, chơi nghiện rồi đúng không? Không nghĩ nói chia tay, hiểu được một vừa hai phải!!” Người đàn ông lập tức giống như không có nhẫn nại.

Tuyết Vi thật muốn biết, người đàn ông này kém cỏi tới trình độ nào? Uống say, ngay cả ai là bạn gái anh đều phân không rõ ràng được sao?

Bất quá……

Cô cũng không có tư cách nói đến ai khác, nhớ trước đây, không phải cô cũng uống say, sai lầm đem người xa lạ trở thành Diệp Triết Hạo sao?

Hãn……

Rượu cồn thật hại người!! Thơ_Thơ_diendanlequydon

“xin anh thanh tỉnh trước một chút, tôi không phải ……”

“Về sau đừng xuất hiện ở trước mắt tôi!!” Người đàn ông hoàn toàn không cho Tuyết Vi cơ hội nói chuyện, đứng dậy liền phải rời đi.

Tuyết Vi thấy vậy, đột nhiên túm chặt cánh tay người đàn ông: “anh muốn đi nơi nào?!”

“Hừ? Bây giờ biết sợ sao? Trễ rồi! Tôi muốn đi tìm Tiểu Nặc!!!”

Trời ơi……

Tiểu Nặc lại là ai? Người đàn ông này rốt cuộc có mấy cô bạn gái vậy??

“không phải tôi sợ, ít nhất, trước khi rời đi, anh cũng cho tôi cái công đạo đi!!”

“A, buồn cười, cô tính thứ gì, tôi phải cho cô công đạo hả? À…… Tôi đã biết, quả nhiên cô vẫn là không rời khỏi tôi đi?” Nói xong, người đàn ông áp đảo Tuyết Vi ở trên giường lần thứ hai. “Bảo bối, hôm nay chỉ cần cô hầu hạ tôi tốt, tôi có thể miễn cưỡng lưu lại bồi cô.”

Mẹ nó!!

Anh cho rằng anh là ai chứ?

Hoàng đế tọa ủng tam cung lục viện sao?

Cô thật sự là không cách nào nói rõ cùng một người đàn ông say rượu. “Buông tay, buông ra!! Lại không buông ra, tôi liền kêu người!!” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“hả? Kêu đi, bảo bối, nếu cô kêu người đàn ông khác lại đây, tôi liền cùng anh ta cùng nhau thượng cô; nếu kêu một cô gái lại đây, tôi liền thượng hai người các người.” Ngón tay thon dài xẹt qua khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.

Lúc này, cô xem như hoàn toàn chịu phục. “Cứu……”

‘ rầm ’

Còn không đợi Tuyết Vi kêu lên, cửa phòng đã bị người từ bên ngoài một chân đá văng.

Ánh đèn trong phòng sáng lên.

Dẫn đầu ánh vào mi mắt Tuyết Vi chính là người đè ở trên người cô, mặt người đàn ông kia anh tuấn tà mị ……

“cô là ai?” Người đàn ông giống như tỉnh hơn phân nửa, một đôi mắt mị hoặc nhìn mặt Tuyết Vi từ trên xuống dưới.

“Là…… Là…… Là anh hả???” Con ngươi, trong nháy mắt mở lớn vô số lần, Tuyết Vi khẽ nhếch cái miệng nhỏ, ngây ngốc nhìn người đàn ông này một đầu tóc đỏ.

“em còn muốn đè nặng cô ta, áp tới khi nào?” Đúng lúc này, giọng nói Hoàng Phủ Minh lạnh lùng từ cửa truyền đến.

“Giọng nói này……?” Người đàn ông hơi hơi nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía cửa …… “làm sao anh ở đây?” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Khuôn mặt Hoàng Phủ Minh xanh mét, chậm rãi móc ra một khẩu súng từ trong quần áo, chỉ đầu người đàn ông: “Tôi đếm tới ba, lập tức từ trên giường lăn xuống cho tôi. 3……2……”

Còn không đợi lúc anh đếm tới ‘1, người đàn ông nhanh nhạy xoay người một cái, giơ đôi tay lên đứng ở bên giường, cười tà nói: “Ai nha nha, Hoàng Phủ Quân Trường, sao anh lại tới đây? Thật đúng là khéo.”

“em nhìn rõ ràng cho tôi, nơi này là chỗ nào!!!”

“hả?” Mắt người đàn ông nhìn chung quanh phòng, mới phát hiện…… “Đáng chết, làm sao tôi chạy về tới nơi này?”

“Tiểu tử thúi, vậy mà say đến đi nơi nào cũng không biết sao?!” Hoàng Phủ Minh thu hồi súng, phẫn nộ nắm cổ áo người đàn ông. “Còn có, em đối với cô ta! Đã làm cái gì?!” Ánh mắt nguy hiểm quét mắt Tuyết Vi nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích.

Người đàn ông trầm tư một lát, vừa muốn mở miệng……

Ai ngờ, Tuyết Vi giống như là xác chết vùng dậy, giật mình một cái liền ngồi ngay ngắn: “Không có, không có, cái gì anh ta cũng chưa làm.” Nói đến đây, mắt cô trộm ngắm mặt người đàn ông, ngượng ngập nói: “hết thảy, đều là tôi tự nguyện……”

“Hừ, nghe được chưa? Hoàng Phủ Quân Trường!” Người đàn ông ngạo mạn mở tay Hoàng Phủ Minh nắm cổ áo mình ra, nghiêng người, cười tà nâng lên cằm Tuyết Vi: “Bảo bối, em cũng thật ngoan đó.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“Tạ…… Cảm ơn Tà Nguyệt đại nhân khoa trương……”

Tà Nguyệt……

Đại nhân……?

Quả thực Hoàng Phủ Minh không thể tin được giờ phút này chính mình chứng kiến hết thảy.

Tuyết Vi giống như một cái hoa si nhìn chằm chằm Tà Nguyệt, trong ánh mắt cơ hồ bắn ra đào hoa. Còn ghê tởm kêu Tà Nguyệt là Tà Nguyệt đại nhân?!!

Shit.

Thiếu chút nữa anh quên mất, cô gái đáng chết này là fan não tàn của Tà Nguyệt!!!!!

“ưm hừ, Hoàng Phủ Quân Trường, em thật không nghĩ tới bây giờ anh lại tri kỷ như vậy, biết em muốn lại đây, còn chuẩn bị riêng cho em cô gái xinh đẹp như vậy?” Nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Tà Nguyệt chậm rãi đến gần mặt Tuyết Vi: “Bảo bối, đêm nay nguyện ý lưu lại bồi tôi sao?”

Oa!!!

Thật soái!!

Tuyết Vi đã bị anh tươi cười mê mẩn không thể tự kềm chế, căn bản cũng không nghe thấy anh nói cái gì, gật đầu một cái: “ừm ừm, ừm ừm ừm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play