Editor: Thơ Thơ 

Một giọng nói truyền đến, Tuyết Vi vô thần nhìn qua. Lúc này mới phát hiện Mộ Thần Hiên đang ngồi ở trước mặt mình: “Hoàng Phủ……” Sai rồi! “Mộ tướng quân, anh, sao anh lại tới đây?”

“Tôi tới đã năm phút đồng hồ.”

“hả……” Cô thật sự không có chú ý tới có người tiến vào. “Mộ tướng quân, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

“buổi sáng lúc tôi nghe đám tiểu tử bên trong binh doanh nói cái gì mỹ nữ đẹp nhất binh đoàn chúng ta bị thương, tôi tưởng tượng, mỹ nữ đẹp nhất binh đoàn trừ bỏ cô, còn có thể là ai? Vì thế…… Liền tới đây thăm cô một chút.”

“……”

A, ha hả……

Hoa Hồ Điệp không hổ là Hoa Hồ Điệp, bây giờ nhìn thấy Hoa Hồ Điệp chân chính, những hành vi trước đây của Hoàng Phủ Minh tính là cái gì?

Nếu không phải cô đã sinh ra lực miễn dịch đối người đàn ông hoa ngôn xảo ngữ, giờ khắc này, khẳng định bị lời nói Mộ Thần Hiên chọc cho đến tâm hoa nộ phóng.

“Tôi đây thật đa tạ anh quan tâm, Mộ tướng quân.” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“này này, Tuyết Vi, thương thế của cô, là bị buổi sáng hôm nay hả?”

Cô trầm mặc lắc đầu.

“Tê…… Tôi nhớ rõ ngày hôm qua lúc tan tầm cô còn tốt, chẳng lẽ là đêm qua bị ở nhà của minh hả?” Mộ Thần Hiên nói xong lời này, cặp con ngươi đa tình thoáng chốc hiện lên một tia thụy quang.

Sáng nay anh và Hoàng Phủ Minh vẫn luôn ở bên nhau, dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Hoàng Phủ Minh có tâm sự, bây giờ Tuyết Vi lại bị thương, anh khẳng định sẽ đem hai sự kiện này tự nhiên mà liên hệ ở bên nhau.

“ừm.”

“mẹ nó, không phải là hai người các người đánh nhau rồi hả? Minh động thủ đánh cô hả??”

“Không. Do tự tôi không cẩn thận đụng vào trên bàn.” Đôi mắt lấp lánh.

Mộ Thần Hiên nghiêm túc nheo đôi mắt lại: “Tuyết Vi, rốt cuộc…… Phát sinh chuyện gì?”

Tuy rằng, hành vi Mộ Thần Hiên thoạt nhìn thực tốt, nhưng Tuyết Vi đã sớm nhận thấy được gia hỏa này căn bản là trời sinh thích giả ngu giả ngơ thôi.

Người thâm tàng bất lộ sao?! Thơ_Thơ_diendanlequydon

Một khi đã nói như vậy, cho dù cô tránh né, người đàn ông này như cũ sẽ tra xét đến hết thảy. “Đêm qua, anh…… Cường tôi, lúc sau, chúng tôi liền náo loạn lên.”

Thì ra là thế! Đôi mắt Mộ Thần Hiên dần dần trầm xuống.

Anh có thể dùng nhân cách đảm bảo, Hoàng Phủ Minh tuyệt đối không phải là một người đàn ông dùng vũ lực thượng một cô gái; không chỉ là như thế, con gái chờ bị Hoàng Phủ Minh thượng từ  binh đoàn thứ nhất đến binh đoàn thứ ba đều có, làm sao Hoàng Phủ Minh sẽ là người đàn ông thiếu con gái chứ?

Nhưng……

Anh quá hiểu biết tính cách Hoàng Phủ Minh, không giỏi biểu đạt, càng thêm không hiểu đến thế nào thích, làm sao là yêu; cái gì mới là chân chính thích, chân chính yêu, cho nên, mới có thể diễn biến thành cục diện như bây giờ đi?

“Tuyết Vi. Kỳ thật, Minh ở trong mắt cô, có lẽ là cao cao tại thượng. Nhưng là…… trên lưng Minh đeo rất nhiều thứ chúng tôi không hiểu; cũng không cảm giác được áp lực, mà Minh đã trải qua …… Cũng không phải chúng tôi tưởng tượng như vậy.”

Tuyết Vi không hiểu Mộ Thần Hiên đang nói cái gì, chần chờ chớp chớp mắt: “anh, có ý tứ gì?” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“trên người Minh có rất nhiều thứ yêu cầu cô dụng tâm đi cảm thụ, bây giờ duy nhất tôi có thể nói cho cô chính là, anh…… Là người đàn ông một chút cũng đều không hiểu yêu!”

“A??”

Nhìn biểu tình Tuyết Vi ngẩn người, Mộ Thần Hiên quả thực đều phải điên rồi.
Cô gái này ngày thường thông minh như vậy, vì sao đến loại chuyện này trì độn như vậy? Chẳng lẽ là người trời sinh trì độn với yêu sao? Kia cũng thật hôn mê.

Nếu anh thật đem chuyện Hoàng Phủ Minh tinh tế nói rõ ràng, phỏng chừng đến đây mười ngày mười đêm đều nói không xong. “Thôi thôi, bây giờ chúng ta nói cô đi.”

“Nói tôi hả?”

“Đúng. Tuyết Vi, tôi nghĩ, Minh hẳn là thực chú ý lần trước theo như lời cô nói, tôi kiến nghị cô đi giải thích cùng minh, giải thích đi, rốt cuộc, cô thật sự không phải loại con gái tham mộ hư vinh.”

“Ha hả……” Tuyết Vi mỉm cười lắc lắc đầu: “Mộ tướng quân, tôi vừa mới biết thân phận Hoàng Phủ Minh chân thật không lâu, liền lập tức mở miệng chứng minh chính mình, chẳng lẽ anh không cảm thấy…… Thực giả dối sao?”

“hả……” Mộ Thần Hiên cân nhắc, cũng đúng. Cô vừa mới nói lời nói không lâu, Hoàng Phủ Minh khôi phục thân phận, cô liền cực lực chứng minh trong sạch, có vẻ thực dối trá.

“Huống hồ……”

“Huống hồ cái gì?” Thơ_Thơ_diendanlequydon

Tuyết Vi tạm dừng một lát, ánh mắt dần dần dời về phía ngoài cửa sổ: “Huống hồ, tôi vẫn luôn tin tưởng vững chắc, người hiểu tôi tự nhiên sẽ hiểu; người không hiểu …… Nói nhiều cũng là vô tình!”

Lời nói nhàn nhạt rơi xuống.

Con ngươi Mộ Thần Hiên thoáng chốc mở lớn, anh nhớ rõ, Hoàng Phủ Minh đã từng cũng nói qua như vậy!

‘ Minh, có một số việc cậu đừng luôn im lặng không giải thích, như vậy ai biết được cậu dụng tâm lương khổ? ’

‘ không cần giải thích. Người hiểu tôi tự nhiên sẽ hiểu, người không hiểu, tôi cũng không cần thiết lãng phí nhiều lời! ’

“Xong rồi, xong rồi, hai người này một người không hiểu tình yêu; một người giống như trời sinh trì độn đối với tình yêu; tính cách bọn họ lại tương tự như vậy, khi nào mới có thể đi đến cùng chứ???”

“Mộ tướng quân, anh nói cái gì?” Tuyết Vi nghi hoặc nhìn về phía Mộ Thần Hiên.

“A? Không, không có gì, Tuyết Vi, sắc mặt cô quá kém, phỏng chừng là tối hôm qua không ngủ tốt hả? Tới, cái này cho cô.” Nói xong, Mộ Thần Hiên móc ra một xâu chìa khóa từ túi áo.

“Đây là?”

“Đây là chìa khóa văn phòng tôi, cô đi văn phòng tôi ngủ một lát đi. Nếu cô ngủ ở chỗ này bị người khác bắt lấy giao cho tôi mà nói, tôi cũng không có khả năng không xử trí cô, đúng không?” Thơ_Thơ_diendanlequydon

“hả……” Vấn đề…… Vấn đề…… “Đi nơi đó ngủ bị bắt được chẳng phải là càng nghiêm trọng sao??”

“yên tâm, yên tâm, tôi là tướng quân, ai dám tự tiện xông vào văn phòng tướng quân chứ? Cô cứ yên tâm đi ngủ đi.” Mộ Thần Hiên chọn môi cười, ái muội vứt cái mị nhãn cho Tuyết Vi.

Cô quả thực cũng không biết nên nói cái gì tốt, Mộ Thần Hiên này …… Là thiệt tình thích phạm tội!!

Binh đoàn thứ ba.

Một chiếc xe quân đội mang biển số BH10000 chậm rãi vào binh doanh.

Đợi xe quân ngừng lại, mấy trung tướng không dám có bất luận chậm trễ gì chạy tiến lên đi nghênh đón: “Bạch tướng quân.”

Cửa sau xe chậm rãi mở ra, Bạch Dạ một thân lạnh lùng đi xuống.

Mấy trung tướng khẩn trương cúi thấp đầu xuống: “Bạch…… Bạch tướng quân, chúng tôi không có nhận được thông báo hôm nay ngài sẽ qua tới, bây giờ liền phái người đi thông báo Mộ tướng quân.”

“Không cần.” Dứt lời, hai tròng mắt Bạch Dạ chợt lóe, bước nhanh về phía tòa văn phòng tướng quân …… 

“Làm sao bây giờ? Thiệu trung tướng, chúng ta thật không thông báo Mộ tướng quân sao?”

“sao lại có thể, anh quên Mộ tướng quân nói qua cái gì với chúng ta sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play