Edit: Hoa Tuyết

Beta: Riêng

Mục Nhung bị nàng nhìn như thế thì rất mất tự nhiên, hắn giơ bức tranh lên nói: “Cầm.”

Khương Huệ nhận lấy, bĩu môi: “Điện hạ đã nhìn ta không thuận mắt như thế thì sao còn muốn cưới ta làm gì?”

Nàng thông minh như vậy, sao không hiểu ý của Mục Nhung cho được, chỉ là cứ ngoan ngoãn nghe theo hắn thì lại thấy hơi uất ức.

Thấy đôi mắt nàng liếc ngang, cái miệng nhỏ nhắn chu ra vô cùng xinh đẹp, Mục Nhung không kìm lòng được muốn đưa tay lên xoa bóp mặt nàng, nhưng sợ nàng lại nhảy dựng lên như mèo con nhỏ, ngón tay ở trong tay áo nhúc nhích hai cái, rồi nói: “Đừng mong dùng mấy lời đó thử lòng bản vương, ngày mai phải dựa theo đó mà làm cho tốt.” Bản vương đã hết lòng hết dạ với nàng, nàng tự giải quyết cho tốt đi!

Khương Huệ cắn môi một cái, thầm nghĩ ta cứ không làm theo đó thì thế nào hả sao mình phải mệt mỏi như thế. Vậy mà nàng còn không chịu nghe lời, Mục Nhung lạnh lùng.

Mục Nhung thấy vậy hơi tức giận mà có chút thể hiện không tốt nào thì đừng trách bản vương xin mẫu hậu nạp nàng làm trắc phi.

Vì cưới nàng, hắn đã tốn rất nhiều tâm tư, sợ nàng không che giấu được dáng vẻ phong lưu sẽ khiến mẫu hậu không thích, sợ nàng không chú ý đi đứng để lộ tư thái quyến rũ, sợ nàng ăn nói lung tung làm mẫu hậu chán ghét, vì vậy mới vẽ bức họa đó vẻ mặt Khương Huệ nghiêm túc hơn một chút vì biết hắn không nói dối, hắn thật sự có thể làm.

Càng nghĩ hắn càng không hiểu tại sao mình phải mệt mỏi như thế. Vậy mà nàng còn không chịu nghe lời, Mục Nhung lạnh lùng nói: “Nàng mà có chút thể hiện không tốt nào thì đừng trách bản vương xin mẫu hậu nạp nàng làm trắc phi. Bản vương đã hết lòng hết dạ với nàng, nàng tự giải quyết cho tốt đi!” Hắn không thiếu cách gây khó dễ. Nàng chớ ép hắn nói đến mấy chuyện hoang đường như nàng có thích hắn hay không, chắc chắn hắn sẽ không muốn nghe.

Chiêu này quả nhiên rất hữu dụng, vẻ mặt Khương Huệ nghiêm túc hơn một chút vì biết hắn không nói dối, hắn thật sự có thể làm như vậy của hắn, chắc chắn sẽ lấy Khương gia ra uy hiếp mình. Sao nàng dám mạo hiểm như thế chứ? 

Nếu mình nói không muốn làm vương phi thì sẽ thế nào? Mục Nhung còn có thể làm hoàng đế. Vậy chẳng phải mình sẽ là hoàng hậu tương lai sao?

Nàng liếc mắt quan sát Mục Nhung, sau đó nhanh chóng quyết định. Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ lấy Khương gia ra uy hiếp mình. Sao nàng dám mạo hiểm như thế chứ? Vậy chẳng phải mình sẽ là hoàng hậu tương lai sao? Chuyện tốt như vậy, nàng còn khóc lóc.

Đừng nói đến mấy chuyện hoang đường như nàng có thích hắn hay không, chắc chắn hắn sẽ không muốn nghe, hắn chỉ biết mình có thích hay không, có muốn đạt được hay không mà thôi nàng không chịu? Chưa kể nếu nàng đoán không sai, thì sau này Mục Nhung còn có thể làm hoàng đế.

Nàng hít thở sâu một hơi. Chuyện đã đến mức này, thật sự không thể trốn thoát được nữa, ngày mai nàng sẽ phải đi gặp hoàng hậu trong tay Mục Nhung cả. Như vậy, giữa trắc phi và vương phi, người ngốc nhất trong thiên hạ cũng biết nên chọn.

Nàng khẽ cười giễu, dù sao thì vẫn đỡ hơn kiếp trước, từ nô tỳ nhảy lên thành vương phi, có biết bao cô gái trên đời này mơ ước, vì sao nàng không chịu? Chưa kể nếu nàng đoán không sai, thì sau này Mục Nhung còn có thể làm hoàng đế. Vậy chẳng phải mình sẽ là hoàng hậu tương lai sao? Chuyện tốt như vậy, nàng còn khóc lóc, phản đối cho ai xem chứ? Điện hạ đã phân phó thì tiểu nữ tử sẽ nghe theo, không phải chỉ học theo dáng vẻ trong bức họa sao, đơn giản thôi.

Không ai cứu được nàng từ trong tay Mục Nhung cả. Như vậy, giữa trắc phi và vương phi, người ngốc nhất trong thiên hạ cũng biết nên chọn cái nào mím chặt môi, ánh mắt cũng bớt linh động đi, tựa như mặt hồ tĩnh lặng, thoáng chốc thay đổi hoàn toàn.

Khương Huệ khóe miệng cong cong, cười nói: “Điện hạ đã phân phó thì tiểu nữ tử sẽ nghe theo, không phải chỉ học theo dáng vẻ trong bức họa sao, đơn giản thôi.” Nàng cẩn thận quan sát bức họa, bỗng hỏi, “Bức họa này là do tự tay điện hạ vẽ sao?” Khương Huệ khẽ cười, giọng nói hơi chế nhạo: “Nếu điện hạ vẽ thì tài nghệ quả thật không tệ.” 

Mục Nhung xụ mặt: “Nàng quan tâm nhiều như vậy làm gì.” Chỉ là vẻ mặt của cô gái trong bức họa có chút cứng nhắc, đại khái là vì muốn nàng học theo.

Khương Huệ khẽ cười, giọng nói hơi chế nhạo: “Nếu điện hạ vẽ thì tài nghệ quả thật không tệ.” Mục Nhung không kìm lòng được nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ nghịch ngợm.

Bức họa rất giống nàng. Chỉ là vẻ mặt của cô gái trong bức họa có chút cứng nhắc, đại khái là vì muốn nàng học theo ánh mắt cũng bớt linh động đi, tựa như mặt hồ tĩnh lặng, thoáng chốc thay đổi hoàn toàn.

Nàng trầm mặt xuống, mím chặt môi, ánh mắt cũng bớt linh động đi, tựa như mặt hồ tĩnh lặng, thoáng chốc thay đổi hoàn toàn không kìm lòng được nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của nàng.

Rồi nàng quay sang nói với hắn: “Điện hạ, tiểu nữ tử như thế này ngài có hài lòng không?” Chỉ nói một câu cảm ơn thì sao đủ. Hắn kéo nàng qua ôm vào trong lòng, đặt môi lên môi nàng hôn thật mạnh.

Mục Nhung không kìm lòng được nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của nàng luyện thêm. Khương Huệ cuộn bức họa lại. Đến đây đã lâu sợ mẫu thân lo lắng, tiểu nữ tử xin phép đi trước.

“Cần cố gắng chút nữa.” Hắn chăm chú đánh giá định đẩy cửa, bỗng nhớ tới một việc, dừng tay quay đầu lại hỏi. Chuyện Hà phu nhân là điện hạ làm sao?

“Hả? Vậy ta sẽ về nhà tập luyện thêm.” Khương Huệ cuộn bức họa lại, “Đến đây đã lâu sợ mẫu thân lo lắng, tiểu nữ tử xin phép đi trước.” Chưa từng mảy may đồng tình, quả quyết vô tình tới cực điểm, từ trong xương tủy, có lẽ nàng và mình.

Nàng đưa tay định đẩy cửa, bỗng nhớ tới một việc, dừng tay quay đầu lại hỏi: “Chuyện Hà phu nhân là điện hạ làm sao?” Quả quyết vô tình tới cực điểm, từ trong xương tủy, có lẽ nàng và mình là cùng một loại người.

Mục Nhung không phủ nhận: “Đúng vậy, nàng có hài lòng không?” Hắn kéo nàng qua ôm vào trong lòng, đặt môi lên môi nàng hôn thật mạnh một lớp áo lông vũ dày.

Khương Huệ ngẩn ra, cười nói: “Cực kỳ hài lòng, tạ ơn điện hạ.” Trong nhà gỗ, chỉ nghe tiếng mút vào và nhịp tim dồn dập, tay hắn chậm rãi trượt đến ngực nàng.

Chưa từng mảy may đồng tình, quả quyết vô tình tới cực điểm, từ trong xương tủy, có lẽ nàng và mình là cùng một loại người, Mục Nhung nhìn nàng nói: “Chỉ nói một câu cảm ơn thì sao đủ.” Hắn kéo nàng qua ôm vào trong lòng, đặt môi lên môi nàng hôn thật mạnh một lớp áo lông vũ dày, hắn có chút buồn bực, vừa hôn nàng vừa tìm cách xâm nhập vào lớp áo.

Khương Huệ đẩy hắn: “Ta còn phải gặp mẫu thân…” Khương Huệ bắt tay hắn lại, ngắt lên lưng hắn một cái, Mục Nhung bị đau, chợt ngẩng đầu lên.

Câu nói kế tiếp bị hắn nuốt vào chắc chưa từng chạm qua phụ nữ đây mà! Phương diện này, thật sự không giống kiếp trước.

Trong nhà gỗ, chỉ nghe tiếng mút vào và nhịp tim dồn dập, tay hắn chậm rãi trượt đến ngực nàng, bởi vì cách một lớp áo lông vũ dày, hắn có chút buồn bực, vừa hôn nàng vừa tìm cách xâm nhập vào lớp áo. Khương Huệ bắt tay hắn lại, ngắt lên lưng hắn một cái, Mục Nhung bị đau, chợt ngẩng đầu lên ấn tượng của nàng, hắn chưa từng như vậy. Nhưng vấn đề này nàng không tiện hỏi.

Lúc này Khương Huệ mới có thể thở được, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mục Nhung đỏ lên, thầm nghĩ người này chắc chưa từng chạm qua phụ nữ đây mà! Phương diện này, thật sự không giống kiếp trước cũng nhận ra mình thất thố, chỉ là hiện tại cả người hắn rất khó chịu, hận không thể.

Trong ấn tượng của nàng, hắn chưa từng như vậy. Nhưng vấn đề này nàng không tiện hỏi không nên hôn nàng, lửa đã bị châm lên thì rất khó dập tắt, phải nhanh chóng thành thân mới được.

Mục Nhung cũng nhận ra mình thất thố, chỉ là hiện tại cả người hắn rất khó chịu, hận không thể “làm” nàng ngay tại chỗ này, lại hối hận không nên hôn nàng, lửa đã bị châm lên thì rất khó dập tắt, phải nhanh chóng thành thân mới được phải thoa lại mới được, bằng không mẫu thân sẽ phát hiện ra, ở đây lại không có gương.

Khương Huệ dùng khăn tay lau miệng, rồi lấy son môi trong hầu bao ra, oán giận nói: “Một chút nữa mẫu thân sẽ la ta vì đi lung tung mất, còn môi nữa, phải thoa lại mới được, bằng không mẫu thân sẽ phát hiện ra, ở đây lại không có gương.” Giọng nói của nàng điềm đạm nhu mì, tựa như đang làm nũng cau mày, dường như có phần không hài lòng, nhưng vẫn nghe theo, lại thoa thêm một chút nữa.

Mục Nhung không tự chủ được nói: “Bản vương thoa cho nàng.” Hắn cầm lấy hộp son, học theo động tác vừa rồi của nàng, chấm một ít son lên tay ngón tay.

Khương Huệ ngẩn người tác của hắn rất mềm nhẹ, cũng rất chăm chú nhưng thoa một chút, hắn bỗng nói.

Hắn cầm lấy hộp son, học theo động tác vừa rồi của nàng, chấm một ít son lên tay ngón tay rồi điểm lên môi nàng lắm mới làm xong, hắn rất cao hứng ngắm nhìn nàng. Bản vương thoa cũng không tệ.

Động tác của hắn rất mềm nhẹ, cũng rất chăm chú nhưng thoa một chút, hắn bỗng nói: “Ta đã quên kiểu dáng ban đầu ra sao rồi, là mỏng hay dày?” Mục Nhung cau mày, dường như có phần không hài lòng, nhưng vẫn nghe theo, lại thoa thêm một chút.

“Mỏng một chút đi.” Nàng trả lời để Mục Nhung thoa son cho nàng, nhưng bây giờ hắn lại kiên nhẫn như vậy, dáng vẻ của hắn lúc này.

Hắn lại thoa nhẹ lên dáng vẻ của hắn lúc này khiến nàng có chút không dám tin tưởng nhưng nó đã thật sự xảy ra.

Nào ngờ Khương Huệ đột nhiên nói: “Hay dày một chút đi.” Khương Huệ nhìn hắn không chớp mắt, kiếp trước thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện.

Mục Nhung cau mày, dường như có phần không hài lòng, nhưng vẫn nghe theo, lại thoa thêm một chút nữa với nàng như kiếp trước. Có lẽ hắn có vài phần thật lòng với nàng cho nên mới hao tốn tâm tư vẽ bức họa.

Khó khăn lắm mới làm xong, hắn rất cao hứng ngắm nhìn nàng: “Bản vương thoa cũng không tệ.” Hơn nữa, hắn còn nguyện ý giải quyết Hà phu nhân giúp nàng, trước kia ở Tống Châu cũng đã cứu nàng.

Khương Huệ nhìn hắn không chớp mắt, kiếp trước thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới chuyện để Mục Nhung thoa son cho nàng, nhưng bây giờ hắn lại kiên nhẫn như vậy, dáng vẻ của hắn lúc này khiến nàng có chút không dám tin tưởng nhưng nó đã thật sự xảy ra tâm tư vẽ bức họa kia, hy vọng hoàng hậu sẽ thích nàng, để hắn có thể cưới nàng làm vương phi.

Có lẽ, nàng không nên coi hắn là Mục Nhung của kiếp trước nữa! Trong phút chốc nàng bỗng cảm thấy không quá oán hận nữa, ngược lại tìm được một ít ưu điểm.

Kiếp này Mục Nhung không vô tình với nàng như kiếp trước. Có lẽ hắn có vài phần thật lòng với nàng cho nên mới hao tốn tâm tư vẽ bức họa kia, hy vọng hoàng hậu sẽ thích nàng, để hắn có thể cưới nàng làm vương phi. Hơn nữa, hắn còn nguyện ý giải quyết Hà phu nhân giúp nàng, trước kia ở Tống Châu cũng đã cứu nàng nhìn mình chằm chằm, Mục Nhung nhếch mày nói nào, cuối cùng cũng biết bản vương anh tuấn?

Trong phút chốc nàng bỗng cảm thấy không quá oán hận nữa, ngược lại tìm được một ít ưu điểm của hắn không chừng ngày mai sẽ được định ngay thôi. Chỉ sợ mọi người trong nhà sẽ kinh ngạc một phen.

Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Mục Nhung nhếch mày nói: “Thế nào, cuối cùng cũng biết bản vương anh tuấn?” Lương thị đợi đã lâu, nên sai Ngân Quế đi tìm, nhìn thấy Khương Huệ trở về thì vội la lên.

Khương Huệ bật cười thành tiếng, khom người cáo từ đứng ở phía sau, nhìn nàng gót sen nhẹ bước, dáng vẻ hết sức yêu mị, không kìm lòng được quát lên.

Mục Nhung đứng ở phía sau, nhìn nàng gót sen nhẹ bước, dáng vẻ hết sức yêu mị, không kìm lòng được quát lên: “Đi đứng đàng hoàng!” Khương Huệ tùy tiện nói bừa, “Mẫu thân làm xong hết chưa? Chúng ta về nhà nhé?”

Khương Huệ bị dọa giật mình. Kim Quế cũng hoảng sợ đưa tay phủ trước ngực nhị thẩm con cũng nói may là chưa kết thân ở Tống Châu, kinh thành có nhiều sự lựa chọn tốt hơn.

Sau đó, Khương Huệ lập tức đứng thẳng người, cứng ngắc bước đi mặc dù mẫu thân không cầu con đại phú đại quý, nhưng cũng hy vọng con có một mối duyên tốt.

Lương thị đợi đã lâu, nên sai Ngân Quế đi tìm, nhìn thấy Khương Huệ trở về thì vội la lên: “Ôi chao, A Huệ, con đi đâu vậy?” Hiếm khi tới đây, con đi xin xăm đi. Lần trước ở Bảo Tháp tự xin được một thẻ nhưng làm mất rồi.

“Nhà xí có người, nên con phải chờ một lúc.” Khương Huệ tùy tiện nói bừa, “Mẫu thân làm xong hết chưa? Chúng ta về nhà nhé?” A Du rất chuẩn, tổ mẫu và nhị thẩm con cũng nói may là chưa kết thân ở Tống Châu, kinh thành có nhiều.

Lương thị lại không gấp: “Hiếm khi tới đây, con đi xin xăm đi. Lần trước ở Bảo Tháp tự xin được một thẻ nhưng làm mất rồi, ta thấy quẻ xăm của A Du rất chuẩn, tổ mẫu và nhị thẩm con cũng nói may là chưa kết thân ở Tống Châu, kinh thành có nhiều sự lựa chọn tốt hơn, mặc dù mẫu thân không cầu con đại phú đại quý, nhưng cũng hy vọng con có một mối duyên tốt.” Lương thị vào xin xăm, cầm ống thẻ lắc lắc, bên trong rơi ra một cái thẻ, chỉ thấy trên thẻ viết.

Khương Huệ nghĩ thầm, không chừng ngày mai sẽ được định ngay thôi. Chỉ sợ mọi người trong nhà sẽ kinh ngạc một phen hòa thượng bên cạnh thấy vậy, vội vàng chúc mừng đây là thẻ tốt nhất đó.

Có điều nàng cũng không phản đối, đi theo Lương thị vào xin xăm, cầm ống thẻ lắc lắc, bên trong rơi ra một cái thẻ, chỉ thấy trên thẻ viết:

“Hồng mặt trời lên chiếu sáng thay

Rực rỡ bốn phương khắp đất này

Tây xuyên người mặc toàn nhung gấm

Tím đỏ ngày xuân mãi kéo dài”

Cấm sao chép dưới mọi hình thức.

Vị hòa thượng bên cạnh thấy vậy, vội vàng chúc mừng: “Thẻ tốt, đây là thẻ tốt nhất đó.” Lương thị vội vàng trả tiền cho người đó, vô cùng cao hứng dẫn Khương Huệ rời đi.

Lương thị vui mừng, cầm thẻ xăm nói phải đi giải ngay chải kiểu tóc tiểu bình kế rất nghiêm chỉnh, cũng không cài nhiều trang sức, không mang ngọc thạch.

Người giải xăm nghe bà muốn hỏi chuyện tình duyên, cười trả lời: “Có quý nhân giúp đỡ, nhân duyên tốt nhất định sẽ thành.” Sang ngày hôm sau, niềm vui này lại vơi đi phân nửa vì có tiểu hoàng môn trong cung đến tuyên.

Lương thị vội vàng trả tiền cho người đó, vô cùng cao hứng dẫn Khương Huệ rời đi  trong cung đến tuyên khẩu dụ, truyền Khương Huệ vào cung, kiệu cũng đã chuẩn bị.

Về tới nhà, còn kể lại với Khương Tế Đạt. Hai vợ chồng đều hết sức vui mừng phu nhân sai người biếu chút tiền cho vị tiểu hoàng môn kia, rồi cười tủm tỉm hỏi.

Sang ngày hôm sau, niềm vui này lại vơi đi phân nửa vì có tiểu hoàng môn trong cung đến tuyên khẩu dụ, truyền Khương Huệ vào cung, kiệu cũng đã chuẩn bị sẵn sàng nương nương thấy Vĩnh Ninh công chúa không có người bầu bạn, sợ công chúa.

Tất cả mọi người đều kinh hãi vài vị tiểu thư vào cung cùng trò chuyện, đến chiều sẽ đưa người trở về, lão phu nhân chớ lo lắng.

Lão phu nhân sai người biếu chút tiền cho vị tiểu hoàng môn kia, rồi cười tủm tỉm hỏi: “Chẳng biết lần này cho gọi A Huệ nhà tôi vào cung làm gì thế?” Tìm được một chiếc váy có kiểu dáng và màu sắc giống bức họa, lại bắt đầu chải đầu cho Khương Huệ.

Tiểu hoàng môn nhận tiền, rồi sảng khoái đáp: “Hoàng hậu nương nương thấy Vĩnh Ninh công chúa không có người bầu bạn, sợ công chúa buồn chán, vì vậy mời vài vị tiểu thư vào cung cùng trò chuyện, đến chiều sẽ đưa người trở về, lão phu nhân chớ lo lắng.” Khi nàng đi đến chính đường, mọi người đã quen với cách trang điểm trước kia của nàng.

Lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm ngọc thạch, bên trái cài một cây trâm hình vân phượng, phải cài một cây trâm hoa, đơn giản hết mức.

Khương Huệ ở trong phòng, chỉ để một mình Kim Quế ở lại giúp nàng trang điểm và chọn trang phục thầm nghĩ thảo nào lại được mời vào cung, dáng vẻ này làm phi tử cho hoàng thượng cũng được nữa là.

Khó khăn lắm mới tìm được một chiếc váy có kiểu dáng và màu sắc giống bức họa, lại bắt đầu chải đầu cho Khương Huệ, chải kiểu tóc tiểu bình kế rất nghiêm chỉnh, cũng không cài nhiều trang sức, không mang ngọc thạch, bên trái cài một cây trâm hình vân phượng, phải cài một cây trâm hoa, đơn giản hết mức hắn cung kính hơn không ít, không chừng vị tiểu thư này sẽ là vương phi đó, ai dám thất lễ chứ.

Khi nàng đi đến chính đường, mọi người đã quen với cách trang điểm trước kia của nàng liền mở to mắt phu nhân kéo tay nàng căn dặn vài câu, Khương Huệ chăm chú lắng nghe, rồi ngoan ngoãn đáp lời.

Thoáng chốc cô gái nhỏ đã trưởng thành, cũng có chút giống dáng vẻ của Khương Du. chẳng biết phải hình dung như thế nào. Vào cung chăm sóc công chúa nên là con gái lớn của bà.

Tiểu hoàng môn cũng len lén nhìn nàng rồi hoảng sợ không thôi, thầm nghĩ thảo nào lại được mời vào cung, dáng vẻ này làm phi tử cho hoàng thượng cũng được nữa là. Thái độ của hắn cung kính hơn không ít, không chừng vị tiểu thư này sẽ là vương phi đó, ai dám thất lễ chứ vẫn chờ đợi, nên chắc hẳn hoàng hậu cũng đang chờ, mọi người không dám trò chuyện quá lâu.

Lão phu nhân kéo tay nàng căn dặn vài câu, Khương Huệ chăm chú lắng nghe, rồi ngoan ngoãn đáp lời: “Cháu gái sẽ chú ý.” Sau cùng, Khương lão gia sốt ruột đành phái người đi báo tin cho Khương Tế Hiển.

Lúc này Hồ thị chua xót không thôi, chẳng biết phải hình dung như thế nào. Vào cung chăm sóc công chúa nên là con gái lớn của bà – Khương Du mới phải, sao có thể đến phiên Khương Huệ? Trong lòng bà ngập tràn bất mãn chuyện quá lâu, Khương Huệ từ biệt mọi người rồi theo hoàng môn bước lên cỗ kiệu bên ngoài.

Còn Lương thị lại vô cùng lo lắng cho Khương Huệ, dù sao đó cũng là hoàng cung đột ngột, đến khi nàng đi rồi, cả nhà vẫn còn nghị luận ầm ĩ, chỉ là hôm nay không phải ngày.

Bởi vì hoàng môn vẫn chờ đợi, nên chắc hẳn hoàng hậu cũng đang chờ, mọi người không dám trò chuyện quá lâu, Khương Huệ từ biệt mọi người rồi theo hoàng môn bước lên cỗ kiệu bên ngoài nên Khương Tế Hiển và Khương Từ không có mặt, bọn họ lại không biết được chuyện trong cung.

Chuyện này quá đột ngột, đến khi nàng đi rồi, cả nhà vẫn còn nghị luận ầm ĩ, chỉ là hôm nay không phải ngày nghỉ, nên Khương Tế Hiển và Khương Từ không có mặt, bọn họ lại không biết được chuyện trong cung. Sau cùng, Khương lão gia sốt ruột đành phái người đi báo tin cho Khương Tế Hiển cung nữ đến dẫn đường cho nàng, dường như thân phận của nàng chưa đủ tư cách ngồi kiệu.

Mà lúc này Khương Huệ đã đến cửa hoàng cung thân phận của nàng chưa đủ tư cách ngồi kiệu đi tiếp nên phải đi bộ vào trong điện.

Nàng bước xuống xe ngựa, liền trông thấy bức tường hoàng cung cao ngất vị tỷ tỷ, vất vả cho các người quá, ta là người tới cuối cùng sao?

Có vài cung nữ đến dẫn đường cho nàng, dường như thân phận của nàng chưa đủ tư cách ngồi kiệu đi tiếp nên phải đi bộ vào trong điện công chúa bao nhiêu tuổi rồi? Ta mới vào kinh thành, chẳng biết chuyện gì cả.

Khương Huệ cười hỏi: “Các vị tỷ tỷ, vất vả cho các người quá, ta là người tới cuối cùng sao?”

Miệng lưỡi nàng rất ngọt, thái độ lại rất tốt, cung nhân cười nói: “Còn thiếu Dư tiểu thư nữa thôi.”

“À, chẳng biết Vĩnh Ninh công chúa bao nhiêu tuổi rồi? Ta mới vào kinh thành, chẳng biết chuyện gì cả.”

Cung nhân nói: “Công chúa năm nay mười ba.”

Đang nói chuyện, thì phía trước có vài người đi qua, cung nhân nhẹ giọng nhắc nhở: “Là thái tử phi nương nương, mau hành lễ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play