Thấy nàng quyết định nhanh như vậy, Mục Nhung kêu Hà Viễn dẫn hai người kia đi trước, trong rừng trúc chỉ còn hắn và nàng.
Lúc này, Khương Huệ mới nhớ từ nãy đến giờ Mục Nhung đều đứng bên cạnh quan sát, trong lòng bỗng thấy hơi khác lạ, nhưng nghĩ lại, chẳng lẽ mình vẫn để ý trong mắt hắn mình thế nào sao?
Đời trước nàng đã trải qua rất nhiều chuyện, đã không còn là tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên. Từ lâu, nàng đã không còn là nàng của của trước kia nữa.
Nhưng hôm nay hắn lại cứu nàng, Khương Huệ thành khẩn làm một đại lễ, nói: “Cảm ơn Mục công tử, ân tình này ngày sau chắc chắn ta sẽ báo đáp.”
Mục Nhung nói: “Báo hay không nói sau đi, nàng định đi tố cáo Hà phu nhân à, đã nghĩ đến hậu quả chưa?” Cảm thấy hơi kinh ngạc, hóa ra nàng không chỉ thông mình mà đã có dự tính từ trước.
“Đương nhiên đã nghĩ đến rồi, không thể thắng được.” Khương Huệ mỉm cười năng đối địch với Hà gia, dựa vào một tiểu cô nương mà định tội Hà phu nhân là không thể nào.
Mục Nhung nheo mắt lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cảm thấy hơi kinh ngạc, hóa ra nàng không chỉ thông mình mà đã có dự tính từ trước. Không nói đến những thứ khác, phụ thân Hà phu nhân là Uy Viễn hầu, chỉ bằng điểm này, Khương gia bọn họ cũng không có khả năng đối địch với Hà gia, dựa vào một tiểu cô nương mà định tội Hà phu nhân là không thể nào của hắn có vài phần kiêu ngạo. Đương nhiên, hắn là hoàng tử, lại là hoàng tử được hoàng đế nuông chiều nhất, hắn có tư cách.
Nhưng vừa rồi nàng hao tốn tâm tư thuyết phục Kim Hà là vì điều gì nghĩ một chút rồi nói thật: “Chỉ có làm lớn chuyện này, Khương gia ta và Hà gia mới có thể có một tương lai rõ ràng.”
Hắn có chút nghi hoặc nhìn nàng, ánh mắt dường như xuyên qua nàng, nhìn đến một nơi xa hơn. Lá trúc xánh biếc in trên người khiến hắn ôn nhu hơn. Hắn cứ im lặng như vậy đến nơi đầu sóng ngọn gió, bà ta mới không thể che giấu nữa. Mà Khương gia, họ cũng nên biết có một kẻ thù núp trong bóng tối.
Khương Huệ biết suy nghĩ của hắn, nghĩ một chút rồi nói thật: “Chỉ có làm lớn chuyện này, Khương gia ta và Hà gia mới có thể có một tương lai rõ ràng.” Mục Nhung suy tính một lát: “Việc này vẫn có chút mạo hiểm, chẳng hạn, Hà đại nhân sẽ gây trở ngại.”
Chỉ có đẩy Hà phu nhân đến nơi đầu sóng ngọn gió, bà ta mới không thể che giấu nữa. Mà Khương gia, họ cũng nên biết có một kẻ thù núp trong bóng tối. Còn Hà đại nhân, ông cũng sẽ có sự lựa chọn rõ ràng nghe nói Hà đại nhân ngầm đối phó Hà phu nhân, tuy không biết nguyên nhân, nhưng Khương Huệ đã nói vậy thì chắc không phải là giả.
Hành động này sẽ tạo ra một sự thay đổi rất lớn. Mục Nhung suy tính một lát: “Việc này vẫn có chút mạo hiểm, chẳng hạn, Hà đại nhân sẽ gây trở ngại
Vừa rồi hắn nghe nói Hà đại nhân ngầm đối phó Hà phu nhân, tuy không biết nguyên nhân, nhưng Khương Huệ đã nói vậy thì chắc không phải là giả như điện hạ không hồi kinh nhiều, có lẽ không rõ về các cô nương ở kinh thành, các cô nương ở đó gặp điện hạ, chắc chắn sẽ thích.
Khương Huệ ngẩn ra, nhíu mày nói: “Hà đại nhân sẽ không làm như vậy đâu.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
“Trên đời không có chuyện gì là tuyệt đối cả.” Mục Nhung nhìn nàng: “Nhưng có bản vương ở đây, nàng không cần phải sợ những chuyện này.” Mục Nhung nói: “Cho dù nàng có nghĩ gì đi nữa, nhưng nếu như bản vương muốn thì nàng có thể ngăn được sao?”
Giọng nói của hắn có vài phần kiêu ngạo. Đương nhiên, hắn là hoàng tử, lại là hoàng tử được hoàng đế nuông chiều nhất, hắn có tư cách kiêu ngạo như vậy điện hạ đã cứu ta, nhưng báo ân là báo ân, ta không muốn làm thiếp của ngài.” Lời này của nàng rõ ràng hơn so với lần trước.
Ánh mắt Khương Huệ ngưng lại, tựa như ăn cái gì bị nghẹn: “Lẽ nào điện hạ còn muốn… Tuy hôm nay điện hạ đã cứu ta, nhưng báo ân là báo ân, ta không muốn làm thiếp của ngài.” Lời này của nàng rõ ràng hơn so với lần trước này có nhiều cô gái như vậy, điện hạ đâu thiếu một tiểu thiếp?” Nàng không khỏi buồn bực, lúc này mặc kệ thân phận cao thấp.
Mục Nhung nói: “Cho dù nàng có nghĩ gì đi nữa, nhưng nếu như bản vương muốn thì nàng có thể ngăn được sao?” Cần gì cứ phải bám lấy ta không buông? Ta có điểm nào tốt chứ, hôm nay huynh cũng thấy rồi đấy, ta không phải là một cô gái hiền lành.
Khương Huệ chán nản: “Vì sao điện hạ… Trên đời này có nhiều cô gái như vậy, điện hạ đâu thiếu một tiểu thiếp?” Nàng không khỏi buồn bực, lúc này mặc kệ thân phận cao thấp, “Cần gì cứ phải bám lấy ta không buông? Ta có điểm nào tốt chứ, hôm nay huynh cũng thấy rồi đấy, ta không phải là một cô gái hiền lành.”
Vì không muốn gả cho hắn, nàng còn tự nói xấu chính mình. Ánh mắt Mục Nhung trầm xuống nàng vội vã muốn đuổi mình đi, Mục Nhung thản nhiên nói: “Bản vương mới quay về kinh thành nhưng chẳng phát hiện ra.”
Khương Huệ nói tiếp: “Hình như điện hạ không hồi kinh nhiều, có lẽ không rõ về các cô nương ở kinh thành, các cô nương ở đó gặp điện hạ, chắc chắn sẽ thích.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Chẳng hạn Vệ Linh Lan, chỉ mong Mục Nhung nhanh đến đó tìm nàng đột nhiên Mục Nhung đi về phía trước vài bước. Nghĩ đến những việc trước đây hắn đối với mình, Khương Huệ lo sợ, vội vàng lui về sau.
Thấy nàng vội vã muốn đuổi mình đi, Mục Nhung thản nhiên nói: “Bản vương mới quay về kinh thành nhưng chẳng phát hiện ra.” “Nàng sợ cái gì?” Mục Nhung nhướng mày, “Vừa rồi khi khuyên như bản vương không phải đã nói rất vui vẻ sao?”
Khương Huệ khuyên nhủ: “Xem kỹ lại xem.” Nàng nói giống như một lòng vì muốn tốt cho hắn, đột nhiên Mục Nhung đi về phía trước vài bước. Nghĩ đến những việc trước đây hắn đối với mình, Khương Huệ lo sợ, vội vàng lui về sau ảm đạm xuống, sắc trúc ánh lên gương mặt nàng, sâu như hồ nước, khiến người khác không tự chủ được lo lắng thay nàng.
“Nàng sợ cái gì?” Mục Nhung nhướng mày, “Vừa rồi khi khuyên như bản vương không phải đã nói rất vui vẻ sao?” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
“Ta nói thật mà.” Khương Huệ nói, “Điện hạ không thấy ta thật lòng thật dạ sao?” Khương Huệ đột nhiên nói: “Ta tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng sẽ không làm thiếp, xin điện hạ hãy nghĩ lại!”
Mục Nhung cười cười: “Vậy bổn vương cũng thật lòng thật dạ hỏi một câu, nàng đã bị bản vương hôn rồi, còn định gả cho ai nữa?” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
“Huynh!” Khương Huệ không còn gì để nói. Nàng mím môi thành một đường, đôi mắt sáng rực lúc này cũng ảm đạm xuống, sắc trúc ánh lên gương mặt nàng, sâu như hồ nước, khiến người khác không tự chủ được lo lắng thay nàng chạm vào sẽ rơi xuống, “Nếu điện hạ có chút tình cảm với ta, xin đừng ép ta, lẽ nào điện hạ không biết làm thiếp khó khăn thế nào sao?”
Mục Nhung nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, ai ngờ Khương Huệ đột nhiên nói: “Ta tình nguyện cả đời không lấy chồng cũng sẽ không làm thiếp, xin điện hạ hãy nghĩ lại!” Lông mi nàng hơi rung rung, trong mắt như chứa nước, chỉ cần khẽ chạm vào sẽ rơi xuống, “Nếu điện hạ có chút tình cảm với ta, xin đừng ép ta, lẽ nào điện hạ không biết làm thiếp khó khăn thế nào sao?” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Nàng nói rất nhỏ, có chút khổ sở, cũng có chút chất vấn. Nhưng lời nói này so với những lời khuyên nhủ vừa rồi lại có hiệu quả hơn rất nhiều đã quen trông thấy cảnh mẫu hậu và những phi tần khác đấu đá với nhau, tuy nói là phụ thân ham mê nữ sắc, nhưng đến cuối cùng.
Mục Nhung trầm mặc. Có lẽ đây mới chính là suy nghĩ chân thật trong lòng nàng. Tiểu thiếp không dễ làm ham mê nữ sắc, nhưng đến cuối cùng, mẫu hậu vẫn vững vàng ngồi ở vị trí hoàng hậu, mà phi tần, mỗi năm lại càng ít đi.
Hắn là hoàng tử, đã quen trông thấy cảnh mẫu hậu và những phi tần khác đấu đá với nhau, tuy nói là phụ thân ham mê nữ sắc, nhưng đến cuối cùng, mẫu hậu vẫn vững vàng ngồi ở vị trí hoàng hậu, mà phi tần, mỗi năm lại càng ít đi trước kia nàng chống đối như vậy, hắn lại không chút để ý, vẫn cứ khư khư cố chấp, bây giờ nàng tỏ ra yếu đuối thì hắn lại nghe theo.
Hóa ra nàng sợ hãi. Mục Nhung giấu việc này trong lòng, không nhắc lại: “Đi gặp bọn ca ca nàng thôi.” Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Cuối cùng hắn cũng không tỏ ra cứng rắn nữa, Khương Huệ thở phào nhẹ nhõm, có thể thấy được đàn ông đều thích ăn mềm không ăn cứng, trước kia nàng chống đối như vậy, hắn lại không chút để ý, vẫn cứ khư khư cố chấp, bây giờ nàng tỏ ra yếu đuối thì hắn lại nghe theo cúi đầu trước hắn, nhưng trời cao luôn bất công, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Khương Huệ cắn môi, xoay người đi về phía trước.
Tuy nàng không muốn cúi đầu trước hắn, nhưng trời cao luôn bất công, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Khương Huệ cắn môi, xoay người đi về phía trước tóc trên đầu nàng, chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột nến hắn không chú ý, giờ mới phát hiện nàng chải đầu như vậy.
Hắn đi sau, nhìn hai búi tóc trên đầu nàng, chuyện vừa rồi xảy ra quá đột ngột nến hắn không chú ý, giờ mới phát hiện nàng chải đầu như vậy nhìn một bên mặt hắn, gần như vậy, lưng dài eo thon, cao hơn nàng nửa cái đầu, tựa như rừng trúc xanh, trong thật tươi đẹp. Nàng hơi rũ mi mắt.
Hắn bỗng nở nụ cười nụ cười hắn rất ngọt ngào, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, mang theo độ cong mê người là Mục Nhung khi còn trẻ không giống như khi ấy.
Khương Huệ nghe thấy giọng hắn, không nhịn được quay đầu nhìn lại cảm thấy trong ngực như có cái gì mạnh mẽ ùa về, hơi ê ẩm. Khi đó nàng đã từng rất thích nhìn hắn cười, đáng tiếc hắn rất ít khi cười.
Hắn nói: “Búi tóc thật đáng yêu.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Trong nháy mắt ấy, nụ cười hắn rất ngọt ngào, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, mang theo độ cong mê người là Mục Nhung khi còn trẻ không giống như khi ấy. So với khi đó, hắn tươi sáng hơn nhiều. Còn có thể khen búi tóc của nàng nữa.
Khương Huệ giật mình, cảm thấy trong ngực như có cái gì mạnh mẽ ùa về, hơi ê ẩm. Khi đó nàng đã từng rất thích nhìn hắn cười, đáng tiếc hắn rất ít khi cười phá hỏng thời khắc tốt đẹp này, trả lời: “Vốn là đùa nghịch thôi, nhất thời nổi hứng muốn chải cùng kiểu tóc với Bảo Nhi.”
Đúng là Mục Nhung khi còn trẻ không giống như khi ấy. So với khi đó, hắn tươi sáng hơn nhiều. Còn có thể khen búi tóc của nàng nữa hắn đưa tay qua, chạm vào búi tóc nàng: “Trang sức lệch rồi.” Hắn sửa lại chuỗi ngọc san hô đỏ người vừa đi trở lại chùa vừa nói chuyện.
Khương Huệ không muốn phá hỏng thời khắc tốt đẹp này, trả lời: “Vốn là đùa nghịch thôi, nhất thời nổi hứng muốn chải cùng kiểu tóc với Bảo Nhi.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Mục Nhung đi tới: “Nàng vốn cũng không lớn.” Đi đến nửa đường thì họ gặp Khương Từ, hắn bước nhanh đến, thấy Khương Huệ không sao mới thở phào một hơi, không thể tin nói.
Mười ba tuổi, đúng là tuổi thiếu niên, chải tóc kiểu gì mà không được cao hơn nàng nửa cái đầu, tựa như rừng trúc xanh, trong thật tươi đẹp. Nàng hơi rũ mi mắt, chờ hắn buông tay, liền tiếp tục đi về phía trước.
Khương Huệ cười một cái không sao mới thở phào một hơi, không thể tin nói: “Huynh vừa nghe Hà Viễn nói Kim Hà định hủy dung mạo của muội?”
Lúc nàng cười, hắn đưa tay qua, chạm vào búi tóc nàng: “Trang sức lệch rồi.” Hắn sửa lại chuỗi ngọc san hô đỏ người vừa đi trở lại chùa vừa nói chuyện. Mấy cô nương đều đứng một chỗ, Khương Huệ vội vàng đi đến xem Bảo Nhi.
Khương Huệ nhìn một bên mặt hắn, gần như vậy, lưng dài eo thon, cao hơn nàng nửa cái đầu, tựa như rừng trúc xanh, trong thật tươi đẹp. Nàng hơi rũ mi mắt, chờ hắn buông tay, liền tiếp tục đi về phía trước rồi vội cảm ơn: “Hôm nay nhờ Mục công tử cứu xá muội một mạng, sau này công tử cần gì, cho dù núi đao biển lửa ta cũng không chối từ!
Đi đến nửa đường thì họ gặp Khương Từ, hắn bước nhanh đến, thấy Khương Huệ không sao mới thở phào một hơi, không thể tin nói: “Huynh vừa nghe Hà Viễn nói Kim Hà định hủy dung mạo của muội?” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
“Đúng vậy, nhưng chẳng qua là do Hà phu nhân sai khiến.” Ngôn Hoa là tên tự của Khương Từ, đây là lần đầu tiên Mục Nhung gọi tên tự của hắn, hai người lại thêm thân thiết hơn.
Khương Từ cảm thấy rất kỳ quái: “Nghe nói vậy, nhưng huynh vẫn không thể hiểu nổi.” Lại nhìn thấy Mục Nhung, rồi vội cảm ơn: “Hôm nay nhờ Mục công tử cứu xá muội một mạng, sau này công tử cần gì, cho dù núi đao biển lửa ta cũng không chối từ!” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
“Ngôn Hoa nói quá lời, chỉ là đúng lúc thôi.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Ngôn Hoa là tên tự của Khương Từ, đây là lần đầu tiên Mục Nhung gọi tên tự của hắn, hai người lại thêm thân thiết hơn nói: “Sau này muội không đi xem diều nữa.” Chuyện khác nàng không biết, chỉ biết Khương Huệ vì tìm nàng, thiếu chút nữa đi lạc,
Ba người vừa đi trở lại chùa vừa nói chuyện. Mấy cô nương đều đứng một chỗ, Khương Huệ vội vàng đi đến xem Bảo Nhi ngoan, xem thì có thể có thể xem, chỉ là về sau muốn đi xem cái gì đều phải nói trước với tỷ một tiếng, được không?
Thế nhưng Bảo Nhi lại òa khóc trước, nói: “Sau này muội không đi xem diều nữa.” Chuyện khác nàng không biết, chỉ biết Khương Huệ vì tìm nàng, thiếu chút nữa đi lạc, trong lòng rất sợ hãi mọi người không còn lòng dạ nào ở lại nữa, đoàn người ngồi xe trở về. Kim Hà cùng đồng lõa và mấy gã sai vặt trong nhà ngồi cùng nhau.
Khương Huê sờ đầu nàng: “Bảo Nhi ngoan, xem thì có thể có thể xem, chỉ là về sau muốn đi xem cái gì đều phải nói trước với tỷ một tiếng, được không?” Trong xe, Khương Du xin lỗi Khương Huệ: “Có lẽ vì chuyện lần trước nên đã liên lụy đến muội, tỷ không ngờ Kim Hà…”
Bảo nhi chớp mắt: “Muội biết rồi.” Truyện Trùng sinh sủng hậu được biên tập và đăng tải duy nhất trên Hoa Tuyết sơn trang, cấm sao chép dưới mọi hình thức.
Khương Tú tò mò, lại gần hỏi: “Thật sự là Kim Hà muốn hại cháu à?” Vào trong thành, gã sai vặt áp giải Kim Hà và người đàn ông kia đến nha môn tri phủ gặp Khương Tế Hiển để tố cáo.
“Chúng ta trở về rồi nói.” Chân tướng trong nhất thời không thể nói rõ ràng được nhân ép nàng, nghe Kim Hà nói, đệ đệ Hà phu nhân định nạp muội làm thiếp, Hà phu nhân ghét muội, nên mới ép Kim Hà.
Xảy ra chuyện này, mọi người không còn lòng dạ nào ở lại nữa, đoàn người ngồi xe trở về. Kim Hà cùng đồng lõa và mấy gã sai vặt trong nhà ngồi cùng nhau khinh thường nói: “Hèn chi muội thấy không vừa mắt Hà phu nhân chút nào, quả nhiên chẳng phải người tốt.”
Trong xe, Khương Du xin lỗi Khương Huệ: “Có lẽ vì chuyện lần trước nên đã liên lụy đến muội, tỷ không ngờ Kim Hà…” Trước kia còn nghĩ Kim Hà không phải người tốt, giờ lại thấy nàng ta còn không bằng một phần Hà phu nhân.
“Là Hà phu nhân ép nàng, nghe Kim Hà nói, đệ đệ Hà phu nhân định nạp muội làm thiếp, Hà phu nhân ghét muội, nên mới ép Kim Hà.” Hà phu nhân lại độc ác như vậy sao? Cũng không phải muội muốn, muội cũng chưa nói với Tần công tử câu nào, thế nào mà…
Mọi người đều thấy kinh hãi gặp Khương Tế Hiển để tố cáo, còn các nàng trở về trước, đến lúc Khương Tế Hiển trở về, cả nhà đều đã biết việc này.
Khương Du sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, che miệng nói: “Hà phu nhân lại độc ác như vậy sao? Cũng không phải muội muốn, muội cũng chưa nói với Tần công tử câu nào, thế nào mà… ” Nàng không thể tưởng tượng nổi sự có chút khó giải quyết, dù sao cũng là thê tử của Hà đại nhân, Hà đại nhân lại là Bố chánh sử của một tỉnh.
“Thế mới nói biết người biết mặt nhưng không biết lòng.” Khương Quỳnh khinh thường nói: “Hèn chi muội thấy không vừa mắt Hà phu nhân chút nào, quả nhiên chẳng phải người tốt, trước kia còn nghĩ Kim Hà không phải người tốt, giờ lại thấy nàng ta còn không bằng một phần Hà phu nhân.” Hiện giờ có Kim Hà làm chứng, ta chắc chắn không lầm được. Kim Hà là một tiểu cô nương không có năng lực như vậy, chỉ là.
Vào trong thành, gã sai vặt áp giải Kim Hà và người đàn ông kia đến nha môn tri phủ gặp Khương Tế Hiển để tố cáo, còn các nàng trở về trước, đến lúc Khương Tế Hiển trở về, cả nhà đều đã biết việc này phu nhân làm chuyện này thật sự là không để Khương gia bọn họ vào trong mắt, suy cho cùng Khương Huệ cũng là cháu ruột của ông.
Hồ thị không thể tin được: “Sao lại có chuyện như vậy? Hà phu nhân là người thanh cao thế cơ mà.” Tế Hiển, chuyện này con phải nói với Hà đại nhân một chút, Khương gia ta cũng không phải là người không biết nói lý.
Lão phu nhân cũng không tin là cháu ruột của ông, hơn nữa ông và Hà đại nhân đều là quan viên triều đình, thật không nên hành sự như vậy.
Khương Tế Hiển nói: “Hiện giờ có Kim Hà làm chứng, ta chắc chắn không lầm được. Kim Hà là một tiểu cô nương không có năng lực như vậy, chỉ là… ” Thực sự có chút khó giải quyết, dù sao cũng là thê tử của Hà đại nhân, Hà đại nhân lại là Bố chánh sử của một tỉnh nếu không A Huệ phải chịu khổ rồi. Hà phu nhân thật ác độc, đệ đệ bà muốn nạp thiếp thì liên quan gì đến A Huệ?
Nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua được im lặng không nói gì, khuôn mặt bà trắng bệch, bởi vì bà biết Hà phu nhân đã bắt đầu hành động.
Hà phu nhân làm chuyện này thật sự là không để Khương gia bọn họ vào trong mắt, suy cho cùng Khương Huệ cũng là cháu ruột của ông, hơn nữa ông và Hà đại nhân đều là quan viên triều đình, thật không nên hành sự như vậy.Khương lão gia nói: “May là có Mục công tử cứu A Huệ, nếu không A Huệ phải chịu khổ rồi. Hà phu nhân thật ác độc, đệ đệ bà muốn nạp thiếp thì liên quan gì đến A Huệ? Tế Hiển, chuyện này con phải nói với Hà đại nhân một chút, Khương gia ta cũng không phải là người không biết nói lý.”
Khương Tế Đạt cũng ngập tràn phẫn nộ: “Hà phu nhân quá vô lý, cũng không phải thâm cừu đại hận gì, con thấy nên bắt bà ta sung quân mới phải.”
Lương thị im lặng không nói gì, khuôn mặt bà trắng bệch, bởi vì bà biết Hà phu nhân đã bắt đầu hành động.
Đúng lúc này lại nghe thấy nha hoàn bên ngoài thông báo: “Hà đại nhân đến.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT