Edit: Phúc Vũ

Beta: Lưu Thủy

Tô Tiểu Khuyết ý vị thâm trường nga một tiếng, nói: “Niếp thúc thúc, võ công dù luyện giỏi đến cỡ nào thì đã sao? Còn không phải không cứu được người thân nhất của chính mình?”

Đường Nhất Dã chợt hiểu ra, nguyên lai Tô Tiểu Khuyết đã sớm biết Bình Tử Phong là cấm kỵ, lại giả vờ như không biết, giăng bẫy chờ nói ra những lời này. Tuổi còn nhỏ, nhưng đã ghi hận như vậy, ác độc như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng bất giác lạnh đi một mảng.

Mục quang Tạ Thiên Bích thoáng chốc trở nên băng lãnh.

Niếp Thập Tam thấy Tô Tiểu Khuyết biểu tình hồn nhiên lại đắc ý, lập tức cười khẽ. Cùng một dạng với chính mình và Thập Ngũ, lẽ nào còn không hiểu được hài tử này? Biết hắn cố ý muốn tổn thương mình, nhưng cũng không so đo cùng hắn, nói: “Ngươi có tâm cơ như thế này, tương lai luyện Già La đao tất có sở thành.”

Phất tay nói: “Ngày mai các ngươi lại đến, giờ xuống núi đi.”

Tô Tiểu Khuyết cảm thấy rốt cục xuất ra được một miệng ác khí, suốt dọc đường hoan hỉ nhảy nhót, còn xướng cả một bài đồng dao.

Đường Nhất Dã ngắt lời hắn, nói: “Tiểu Khuyết ngươi cực kỳ sai quấy, thân nhân sư phụ đã qua đời, trong lòng nhất định vô cùng đau khổ, ngươi lại nhắc tới nỗi tiếc hận của người, khiến người thương tâm, nghe lời ta, ngày mai hướng sư phụ bồi tội.”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Niếp thúc thúc kiềm chế thật tốt, ta xem hắn một chút tức giận cũng không có, tại sao phải xin lỗi?”

Đường Nhất Dã vội nói: “Trên Bình Tử Phong chính là người thân nhất của sư phụ, ngươi… ngươi… Ta từ nhỏ mẫu thân đã không ở bên cạnh, người khác nếu nhắc tới mẫu thân trước mặt ta, trong lòng ta đều khổ sở đến không nói nên lời, Tiểu Khuyết, ngươi cũng biết, những gì mình không muốn chớ áp đặt lên người khác?”

Tô Tiểu Khuyết bẻ một nhánh cỏ ngậm trong miệng, nói: “Lời nói có học vấn như vậy ta chưa từng nghe qua, ta chỉ biết đánh người nhất định phải đánh ngay mặt, mắng người nhất định phải mắng đúng chỗ.”

Đường Nhất Dã thở dài: “Tô Tiểu Khuyết, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận.”

Tô Tiểu Khuyết lé mắt nhìn hắn: “Khó có được Đường qua tử muốn một đao chém tiểu ăn mày, thế thiên hành đạo chăng?”

Đường Nhất Dã nói: “Ngươi chính là không hiểu chuyện, ta… ta xem ngươi như thân đệ đệ, tuyệt không chém ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết giật mình, Đường Nhất Dã này quả nhiên ngây ngô đến thái quá, mới quen biết chỉ được năm ngày, lại đem mình nhận làm thân huynh đệ, nhưng trong lòng cũng có vài phần cao hứng, liền không đâm chọc nữa, mặc cho hắn nắm tay mình, trở về Lạc Vân Phong.

Tạ Thiên Bích suốt dọc đường đi ở phía trước, thủy chung không nói một lời, đến Lạc Vân Phong trước một mảnh tinh xá (tu viện) đột nhiên ngừng cước bộ, xoay người chăm chú nhìn Tô Tiểu Khuyết.

Tạ Thiên Bích nhãn thần đầy nộ hỏa như thể muốn đem băng mà nấu chảy, vô cùng đáng sợ. Tô Tiểu Khuyết trong lòng hoảng hốt, vừa chuẩn bị thoái lui một bước, không ngờ Tạ Thiên Bích xuất thủ như điện, “ba” một tiếng, tát hắn một cái thật mạnh.

Một chưởng này lực đạo cực lớn, khiến Tô Tiểu Khuyết nghiêng mặt qua một bên cả nửa ngày, gò má nhanh chóng sưng đỏ, khóe miệng bị rách, một tơ máu chầm chậm rỉ xuống.

Đường Nhất Dã cả giận nói: “Tạ Thiên Bích, ngươi làm gì vậy?”

Tạ Thiên Bích lạnh lùng nói: “Mắng người nhất định phải mắng đúng chỗ, đánh người nhất định phải đánh ngay mặt.”

Dứt lời xoay người bước ra sân.

Tô Tiểu Khuyết bị đánh đến ngu muội, khó khăn lắm mới quay mặt lại được, vừa tức vừa đau lại vừa thương tâm, nhất thời ngay cả khóc cũng quên mất, chỉ mờ mịt nói: “Hắn đánh ta…”

Đường Nhất Dã thấy bên má phải của hắn năm đạo dấu tay hằn rõ lên, máu mũi chảy đến cổ áo, đáng thương hết chỗ nói, liền không khỏi đau lòng: “Về phòng ta đắp thuốc cho ngươi.”

Tô Tiểu Khuyết hoàn hồn trở lại: “Ta khiến người khác ghét đến thế sao?”

Đường Nhất Dã im lặng một lát, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật: “Vừa rồi quả thật rất khiến người ta phải ghét.”

Đến muộn giờ ăn, trừ Thư Bắc Nhạn cùng Tang Nam Phi còn ở chỗ Triệu Thiết Thụ học chưởng pháp chưa về, mười ba người còn lại đều ở đó.

Tô Tiểu Khuyết mặt sưng phù miệng còn đau, không muốn ăn gì, Đường Nhất Dã liền cho hắn một bát canh gà đầy vung.

Tô Tiểu Khuyết liếc trái liếc phải, trông trên trông dưới mà nhìn Tạ Thiên Bích, Tạ Thiên Bích cứ một miệng đồ ăn tiếp một miệng cơm, nhìn cũng không nhìn hắn lấy một cái.

Lệ Tứ Hải thấy bộ dáng hắn như vậy, cao hứng chọc ghẹo, vội vàng cơm nước cho xong, liền đến cạnh hắn nói: “Tiểu hỗn đản, ngươi sao lại béo tròn thế này?”

Tô Tiểu Khuyết cả giận, lại bị sặc canh gà ho đến lợi hại, trong lòng mắng: ngươi là đồ tiểu nương bì (ách, nói nôm na là… con quỷ cái ^^!) không có kiến thức, có chuyện mặt bị méo đến béo lên sao?

Thấy Tạ Thiên Bích thủy chung không để ý tới mình, càng thập phần khổ sở. Chẳng hiểu sao, rất sợ hắn thật sự chán ghét mình, nhất thời ngay cả đấu võ mồm cũng lười, chỉ buồn bã nói: “Không phải mập, là bị đánh.”

Lệ Tứ Hải không nghĩ hắn thành thật như thế, vội hỏi: “Bị ai đánh vậy? Tại sao bị đánh?”

Không chỉ mình Lệ Tứ Hải hiếu kì, trong phòng hơn nửa số người lỗ tai đều dựng thẳng lên.

Chỉ thấy Tô Tiểu Khuyết cũng không có tinh thần như ngày trước, thấp giọng nói: “Làm chuyện sai quấy, cho nên bị đánh.”

Lệ Tứ Hải tuy ngang bướng nhưng cũng sáng suốt, nghe hắn nói thế, lại thấy hắn nhãn tình hồng hồng, nước mắt lã chã ướt át, không khỏi có vài phần đồng tình, cầm khối mễ cao (bánh gạo) đưa cho hắn, nói: “Thứ này mềm, ngươi từ từ ăn, chỉ uống canh thôi làm sao mà no được?”

Tô Tiểu Khuyết tiếp nhận mễ cao, cúi đầu nhấm canh, từ tốn ăn, tròng mắt lại tận lực liếc về hướng Tạ Thiên Bích.Taytrái Tạ Thiên Bích gần như không bao giờ rời đao, ăn cơm cũng chỉ có tay phải đặt lên bàn. Tô Tiểu Khuyết nhìn hắn ăn xong một mạch, buông bỏ bát đũa, lại thấy hắn dùng một đôi đũa sạch, gắp khối mễ cao, đưa đến trước mặt mình.

Tô Tiểu Khuyết đột nhiên ngẩng đầu, cười nói: “Ngươi không ghét ta sao?” Lại thêm một câu: “Ta đã biết sai rồi!”

Đường Nhất Dã thở dài, vừa tức giận vừa buồn cười. Chuyện trên thế gian này, đều là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, chính mình hao hơi tổn khí khuyên giải lại không bằng một bạt tai giản đơn thô bạo của Tạ Thiên Bích.

Tạ Thiên Bích gật đầu.

Tô Tiểu Khuyết mừng rỡ đến quên hết tất cả, không biết nên làm thế nào, vừa đúng nhìn đến Lệ Tứ Hải ngồi ngay bên cạnh, nhất thời kích động chu môi ra, “chụt”, ngay trên má Lệ Tứ Hải dụng lực hôn một cái.

Liền sau đó má trái trúng vết chảo mới do Lệ Tứ Hải để lại, sưng phù trông thật cân xứng.

Bạch Lộc Sơn không biết đến ngày tháng, ba năm nháy mắt đã trôi qua.

Trên giang hồ lại nổi lên sóng gió, phân tranh bất tận, trăm năm qua địa vị vững vàng chỉ có Thiếu Lâm Võ Đang, đều là sóng ngầm dũng động.

Hoàng đế vốn xuất thân từ Bạch Lộc Sơn, đối với người trong võ lâm đặc biệt chiếu cố, từng hạ chỉ dụ võ lâm tỷ đấu, quan phủ không cần quản.

Lúc ra dụ cáo này, Hạ Mẫn Chi vẫn chưa qua đời, lập tức cười nói: “Hiệp dĩ võ phạm cấm, hắn chiêu này dĩ hiệp khắc hiệp, cho các ngươi tự do lại phạm cấm lẫn nhau, sau đó không tìm đến triều đình gây phiền toái nữa.”

Niếp Thập Tam nói: “Ngươi yên tâm, Bạch Lộc Sơn tuyệt không nhúng tay vào chuyện trong chốn giang hồ.”

Quả nhiên mấy năm qua giang hồ không có lấy một ngày an bình.

Đầu tiên là năm nay đám người Phương Kinh Đào, Lôi Nhất Minh, Tống Thiên Phong, Thượng Quan Vân Khởi, Hoa Mãn Y do môn phái có việc nên hạ sơn trước.

Lại qua vài tháng, phái Tuyết Sơn của Thư Bắc Nhạn cùng Trích Nguyệt Môn của Tang Nam Phi trở mặt, chưởng môn hai phái phi cáp truyền thư triệu bọn họ quay về.

Triệu Thiết Thụ ba năm qua đối với bọn họ dốc lòng chỉ điểm, dù rất không đành, vẫn tiễn bọn họ xuống chân núi.

Nghĩ tình đồng môn, lại thương chỗ quen biết, đảo mắt liền phải cùng mỗi bên môn phái đao kiếm đối đầu, Thư Bắc Nhạn cười khổ nói: “Tang sư huynh, bảo trọng.”

Năm sau Nga Mi Cô Vân chưởng môn lệnh Mộc Hương Dược hồi sơn, Lệ Tứ Hải vô cùng luyến tiếc, níu kéo Mộc Hương Dược khóc cả nửa ngày.

Mộc Hương Dược dung mạo thanh nhã thoát tục, tính tình trầm tĩnh nhã nhặn, cùng Lệ Tứ Hải hoàn toàn tương phản, lúc này tuy nhịn không được rưng rung nước mắt, nhưng đôi tú mi tú khẽ nhướn, nói: “Hà tất phải lộ ra tư thái của tiểu nhi nữ? Sau này trong giang hồ tái tương phùng vậy.”

Sau khi quay về Nga Mi thử kiếm, Mộc Hương Dược kiếm pháp miên lí tàng châm (trong lụa ẩn kim, ý nói trông yếu đuối nhưng nguy hiểm) viên chuyển như ý, vượt xa đồng môn ở Nga Mi, Cô Vân sư thái đại hỉ, lập Mộc Hương Dược làm thủ lĩnh của Nga Mi tiểu thất kiếm.

Lý Thương Vũ là môn hạ phái Nhạn Đãng, hôm nay đến Nhật Quan Phong gặp Niếp Thập Tam, cung kính hỏi: “Sư phụ, kiếm pháp của Thương Vũ luyện được thế nào?”

Niếp Thập Tam gật đầu nói: “Ngươi rất có ngộ tính, công phu cũng khá, mấy năm nay đem Nhạn Đãng kiếm pháp bỏ khuyết giữ ưu, lại dung nhập chiêu thức của các kiếm phái khác, mặc dù nội lực không đủ, nhưng hành tẩu giang hồ cũng đủ để tự bảo vệ mình.”

Lý Thương Vũ đã tròn mười bảy tuổi, khuôn mặt xinh đẹp như mỹ nữ, nhưng tu sức (làm điệu í ^^!) quá mức, lúc này một thân cẩm đoạn bào tử xanh nhạt, mũi giày đính hai hạt trân châu, trên thắt lưng đeo một cái túi hương thêu kim tuyến, mở miệng cũng là thanh âm thanh nhuận cực mỹ: “Sư phụ, liệu có thể truyền cho Thương Vũ Giang Hà kiếm?”

Niếp Thập Tam nói: “Không thể.”

Lý Thương Vũ biến sắc, lại miễn cưỡng cười nói: “Sư phụ chê Thương Vũ tư chất bình thường?”

Niếp Thập Tam mục quang đạm đạm quét tới, Lý Thương Vũ cúi đầu, chỉ nghe Niếp Thập Tam nói: “Ngươi tư chất xem như không tồi, chỉ là Giang Hà kiếm chí nhu chí cương chân khí phải thanh thuần dồi dào, vì thế phải đồng thời tu tập Thái Nhất tâm kinh. Ngươi khi còn bé luyện công bị tẩu hỏa, đan điền chịu tổn hại, chân khí trong người tiến triển cực chậm, tự nhiên không học được Giang Hà kiếm.”

Nên biết trong thiên hạ các loại nội công tâm pháp có đến hàng ngàn hàng vạn, nhưng vô luận là chính đạo huyền công, hay là tà phái bí điển, dù khác nhau thế nào cũng vẫn có một điểm chung, thiên lưu tất quy Đông Hải (mọi con sông đều đổ ra biển), ngay cả lối vận công kinh mạch có bất đồng đi chăng nữa, cũng đều phải dựa vào đan điền khí phủ dưỡng tinh tụ khí, không chỗ nào có nửa phần nên lướt qua một cách sơ sài được, Lý Thương Vũ lúc nhỏ nóng lòng cầu thành đến nỗi đan điền bị hư tổn, chỉ sợ đời này khó thành tuyệt đỉnh cao thủ.

Lý Thương Vũ đột nhiên quỳ xuống: “Sư phụ, cần năng bổ chuyết (cần cù bù thông minh), ta nhất định ngày đêm khổ luyện, xin người hãy truyền ta Giang Hà kiếm!”

Thấy Niếp Thập Tam không đáp, cắn răng dùng đầu gối tiến tới hai bước, cầu xin: “Sư phụ nếu đã không truyền ta Giang Hà kiếm, Thương Vũ nguyện ý bỏ kiếm học đao, xin sư phụ truyền ta Già La đao.”

Niếp Thập Tam diện lãnh tâm ngạnh, thấy hắn kiên trì van cầu, cũng bất vi sở động, lại nghe có người thích thích tháp tháp (bộ dáng tung tăng =))) chạy vào, cười nói: “Niếp thúc thúc… Uy? Còn chưa qua hết năm, Thương Vũ ngươi nằm úp sấp trên đất làm gì thế?”

Lý Thương Vũ phút chốc đứng lên, nói: “Sư phụ, Thương Vũ ngày mai xuống núi về Nhạn Đãng.”

Dứt lời hành lễ như bình thường rồi đi, lại ném cho Tô Tiểu Khuyết một tia nhìn oán độc như châm.

Tô Tiểu Khuyết cau mày nói: “Ta không hề đắc tội hắn, lại dùng sức mà trừng ta như vậy, không sợ mắt gãy xương sao?”

Niếp Thập Tam hỏi: “Già La chân khí có điểm nào không minh bạch?”

Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Minh bạch vô cùng, nhưng ta đến không phải vì võ công.”

Mấy năm nay Niếp Thập Tam thật sự rất thích tâm tính cổ quái không kiêng nể gì của hắn, chính mình chưa bao giờ có thời niên thiếu như vậy, không khỏi đối với hắn sủng ái hơn vài phần. Năng lực Tô Tiểu Khuyết là loại nào, tất nhiên là đả xà tùy côn thượng (*), ỷ vào ba phần màu sắc đã vội mở phường nhuộm (**), ở trước mặt Niếp Thập Tam càng tự do thoải mái.

Cho nên bốn năm qua, thật ra thời gian khổ luyện võ công thì ít, mà năng lực phân tâm làm việc vặt vãnh lại thăng tiến nhiều.

Được Niếp Thập Tam cho phép lui tới Lưu Âm cốc, vào rồi lại không xem đao phổ, không tìm kiếm điển, không tu nội công, không đọc trận pháp, chỉ chọn thuật dịch dung, ám khí Đường môn, khinh công Hồi Âm phái mỗi thứ học vụn vặt, lại thường chạy đến y thần dược lư phía sau núi tìm Trình Tốn học vài công phu trị độc, hạ độc thì không chết người, chữa bệnh thì cũng không khỏi (quả là tài năng =.=!!!).

Trình Tốn vốn y độc song tuyệt, nhi tử duy nhất Trình Tử Khiêm lại độc thủ độc tâm, thiên về độc thuật hơn là nghiên cứu y thuật. Trình Tốn thấy Tô Tiểu Khuyết thông minh lanh lợi, liền nuôi ý định tận truyền hắn y thuật. Lúc dạy hắn về mê dược, một bàn bày biện đủ loại, bắt Tô Tiểu Khuyết nhìn cho ra hình, nếm cho ra vị, thử cho ra công hiệu. Tô Tiểu Khuyết ngại dong dài phiền toái, tùy tay chọn một loại, nói: “Đều không phải là ma dược cả sao? Một loại cũng đủ dùng rồi, này đến hơn mười loại cùng hạ, phỏng chừng cả người lẫn ma đều thành quỷ a.”

Trình Tốn giận dữ, đem hắn giam lại suốt ba ngày, buộc hắn đối với mười loại ma dược này phải rõ như lòng bàn tay, ngay cả ngủ cũng không được nhận sai, mới thả hắn ra ngoài.

Được phóng xuất, Tô Tiểu Khuyết liền bỏ chạy mất dạng, không dám quay lại nữa.

Trình Tốn phân phó Trình Tử Khiêm đến Lạc Vân Phong bắt người, không ngờ được Trình Tử Khiêm lại tình cờ gặp Tạ Thiên Bích.

Tạ Thiên Bích tay trái cầm đao, tay phải chỉ điểm quần phong, bạch y anh việt, chỉ trong vòng vài ba câu nói, Trình Tử Khiêm liền xuống Bạch Lộc Sơn, đến Xích Tôn Phong làm Dược thần.

Trình Tốn dậm chân liên tục thở dài, đối Niếp Thập Tam giận dữ nói: “Sau này tiểu hỗn đản kia thậm chí có chết đi, ta cũng không cứu!”

Tô Tiểu Khuyết chẳng hề để ý mà cười, Niếp Thập Tam nói: “Ngươi nếu đã minh bạch tất cả, tiến cảnh vì sao còn chậm như vậy? Năm đó Đàn sư huynh ba năm còn có chút thành tựu, ngươi học những bốn năm, điểm mấu chốt còn chưa ngó tới, còn dám nói ngươi vô cùng minh bạch?”

Tô Tiểu Khuyết làm cái mặt quỷ: “Ta thành sự không phải một sớm một chiều, ngươi chớ sốt ruột.”

————————–

(*) Đả xà tùy côn thượng – Đánh rắn tùy gậy.

Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ là một câu thoại được lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía Nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có sở trường quấn quanh nhưng vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe ranh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.

“Đả xà tùy côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tùy loại gậy”.

Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu: “Đả xà tùy côn thượng” để sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khóe thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.

=> Ý chắc bảo bạn Khuyết tinh ranh quá, làm cách nào cũng không trị được.

(**)  Nhượng tam phân nhan sắc khai khởi nhiễm phường: chỉ những kẻ không biết tự lượng sức mình, huênh hoang vênh váo ^^

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play