Cho nên Niếp Thập Tam chuyển hướng sang Tạ Thiên Bích: “Ngươi nói đi.”
Tạ Thiên Bích giản lược châm chước: “Chúng ta hợp lực giết yêu phụ. Định giết luôn Thẩm Mặc Câu, ta dùng Lôi Chấn Tử cài bẫy, Đường sư huynh khinh thường, một mình cùng Thẩm Mặc Câu luận bàn mấy chiêu, sau đó ba người chúng ta liên thủ cũng bị hắn đánh bại, trốn thoát trở về.”
Đường Nhất Dã bổ sung thêm vài điểm: “Thất Tinh Hồ đích thực thập phần yêu tà, Lưu Sương kia lấy sắc mê hoặc người. Tạ sư huynh dùng thi thể làm mồi nhử. Tiểu Khuyết khi giáp mặt lại nói Thẩm cung chủ thích hợp làm nam sủng.”
Mới nói được mấy câu ngắn ngủn đã bị Tô Tiểu Khuyết nhảy vào họng: “Đúng a! Yêu phụ kia ngay cả quần cũng không thèm mặc!”, “Lấy thi thể làm mồi nhử cũng không có gì là không đúng!”, “Ta có nói gì đâu a!”
Nhân lúc Đường Nhất Dã nghỉ miệng một chút để thở, còn nhu thuận vuốt mông ngựa (nịnh bợ ^^!): “Thẩm Mặc Câu kia võ công kém xa Niếp thúc thúc nga.”
Niếp Thập Tam không để ý tới hắn, nói: “Ba người các ngươi đem chiêu thức lúc đó tái diễn một lần cho ta xem.”
Ba người liền coi Niếp Thập Tam là Thẩm Mặc Câu, bạo phong sậu vũ tấn công tới tấp. Tô Tiểu Khuyết cũng tránh không khỏi, chỉ có thể mang thương tích mà xung trận, trong lòng cực kỳ bực dọc, trộm mắng cả Niếp Thập Tam.
Đấu xong, Niếp Thập Tam nói: “Ba người các ngươi tài không bằng người, thua là đúng.”
“Bất quá Thiên Bích mấy đao kia biến hóa rất tốt, Nhất Dã cũng không nên ngoan cường đấu nội lực với hắn, nên biết Thẩm Mặc Câu cực kỳ am tường Nhập Bát Tinh Kinh, nội lực hơn xa các ngươi.”
“Hai đao cuối cùng các ngươi vì cứu Tiểu Khuyết, bất chấp an nguy của bản thân, trong lúc vô tình đã hô ứng phối hợp bù đắp sơ hở lẫn nhau, ngược lại vô cùng hiệu quả.”
Trầm ngâm một lát: “Sau này nếu có cơ duyên, chi bằng hợp luyện một bộ đao pháp thử xem.”
Vừa dứt lời, Tạ Thiên Bích cùng Đường Nhất Dã đã đồng thanh: “Không.” (Niếp 13: mấy đứa hỗn quá >”<)
Tô Tiểu Khuyết cũng không muốn đứng ngoài cuộc: “Niếp thúc thúc, người còn chưa nói Già La Đao ta thi triển như vậy có tốt không.”
Niếp Thập Tam mỉm cười: “Với bản lĩnh của ngươi lại có thể tiếp đủ mười chiêu của Thẩm cung chủ, đã là rất khá.”
Tô Tiểu Khuyết vừa nghe được lời này, vui mừng đến phát run tại chỗ, Niếp Thập Tam hiếm khi khen hắn, nên cười càng khoa trương, quả thật là tuy bại mà vinh.
Niếp Thập Tam thấy Tạ Thiên Bích vẫn còn nắm chặt thanh đao gãy đến xuất thần, mở lời phân phó: “Các ngươi đi theo ta.”
Dứt lời liền đi trước dẫn đường.
Tần Vãn Tiếu dâng lên bộ y phục mới, cười nói: “Thử áo đã.” Vẫn là một kiện thanh bố bào tử (áo choàng đen), kiểu dáng gọn gàng tao nhã, đường may tỉ mỉ ân cần.
Niếp Thập Tam khó hiểu: “Nàng may nhất định vừa người, vì sao lần nào cũng muốn ta thử?”
Tần Vãn Tiếu không đáp, thái độ lại vô cùng kiên trì. Niếp Thập Tam thử khoát vào, chỉ thấy từ thắt lưng đến tay áo, đều vừa vặn hợp nhãn, chỉ nói một tiếng: “Đa tạ.”
Liền dẫn ba người kia đi.
Tô Tiểu Khuyết mấy năm gần đây đã dần dần hiểu chuyện, thấy Tần Vãn Tiếu ánh mắt tràn đầy thâm tình, trong lòng thay nàng thở dài, không khỏi cảm thấy Niếp Thập Tam quá mức lạnh nhạt.
Xuống đến Lạc Vân Phong, một hàng bốn người bước vào Lưu Âm cốc.
Lưu Âm cốc là nơi quen thuộc mà ba người thường xuyên lui tới, trong lòng đang có chút kỳ quái, đã thấy Niếp Thập Tam vòng qua một vách núi đồ sộ, men theo một hành lang rậm rạp hoa cỏ, rồi dừng lại bên cạnh một thác nước nhỏ, đẩy một tảng đá, hóa ra đây là một thạch môn, nói: “Vào đi.”
Bên trong chính là một gian thạch thất cực kỳ rộng lớn, trên vách đá khảm vài ngọn đèn, cũng không biết là cháy được nhờ cái gì, tỏa ra ánh sáng dị thường nhu hòa.
Trên vách, trên bàn, trên những cái giá đều xếp đầy các loại binh khí, hình dáng đa dạng phong phú, không thứ nào không phải là trân phẩm.
Niếp Thập Tam từ trong ngăn bàn lấy một hộp gỗ, mở ra liền thấy, bên trong chứa hai thanh đao: “Hai thanh đao này là năm đó Đại Hãn Mông Cổ Tăng Cát Chiến ban tặng.”
Trong đó một thanh là ô sao loan đao, rút đao khỏi vỏ, chỉ thấy thân đao hẹp dài, xanh xám cũ kỹ, tựa như gỗ mục không chút bắt mắt. Niếp Thập Tam vung đao vạch một đường, đao phong khẽ động, khuấy lên một âm thanh lạnh thấu tâm can, thân đao xám xịt như đột nhiên được thổi vào sinh khí thuận theo đó mà kích thích, toàn thân đao ánh lên xán lạn, thanh thuần như mặt trăng, lại mãnh liệt như mặt trời, đao quang tràn ngập khắp thạch thất.
Đưa cho Tạ Thiên Bích: “Là Trường An Đao. Tự thân sở ngộ.”
Thanh đao còn lại trông đơn giản, ngắn, rộng, ánh lên sắc vàng, vỏ đao màu đen làm từ da kình ngư, chuôi đao có hộ thủ hình trăng lưỡi liềm (hộ thủ là gì thì tớ đã giải thích và minh họa ở chương 2 ^^!), trên hộ thủ còn nạm ba mảnh phỉ thúy.
Tuốt đao ra, chỉ thấy thân đao bán trong suốt, hình dạng như nanh sói, lưỡi đao ẩn ẩn lại loang loáng như thấm đẫm sắc đỏ của máu.
Đường Nhất Dã hai tay tiếp nhận, Niếp Thập Tam nói: “Thiên Lang Đao, dưới đao vong hồn vô số, sát khí rất nặng, vừa vặn bổ khuyết cho bản tính quá mức đôn hậu của ngươi.”
Quay đầu lại đã thấy Tô Tiểu Khuyết cứ dán chặt mắt lên người mình, thần tình ngập tràn mong đợi, không khỏi buồn cười: “Chuyện gì?”
Tô Tiểu Khuyết mặt dày mày dạn, xòe tay nói: “Thế của ta đâu? Già La đao một bộ lục đao, Niếp thúc thúc hẳn sẽ cho ta sáu thanh đao phải không?”
Niếp Thập Tam nói: “Không có. Bộ Già La đao kia nằm trong tay Đàn sư huynh.”
Tô Tiểu Khuyết biết Đàn sư huynh mà hắn nói chính là đương kim Thánh Thượng Phó Khinh Trần, lập tức nghẹn họng.
Nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, đôi con ngươi đảo quanh, đem binh khí cả phòng thu vào trong mắt, thoáng thấy một sợi nhuyễn tiên treo trên vách đá, chợt lóe lên một tia ý nghĩ, cười nói: “Không có đao thì thôi vậy, cho ta thứ này được không?”
Thấy Niếp Thập Tam mỉm cười gật đầu, vội đi qua gỡ nhuyễn tiên xuống, sợi roi dưới ánh sáng lộ ra những đường vân như linh xà, thân roi dài ước chừng hơn hai trượng, dụng lực kéo căng một cái, chỉ cảm thấy trong nhu nhuyễn lại mang theo độ bền bĩ, vô cùng vừa tay, trên cán roi bằng ngà voi quấn thêm chỉ bạc, hết sức tinh xảo, trong lòng càng vui mừng.
Đường Nhất Dã hỏi: “Ngươi lấy nhuyễn tiên làm gì? Học nhiều thứ hỗn tạp quá cũng không hay ho lắm đâu.”
Tô Tiểu Khuyết cười hì hì không đáp, Tạ Thiên Bích đạm đạm nói: “Tặng cho Lệ Tứ Hải?”
Tô Tiểu Khuyết vừa ai oán lại vừa phấn khích thở dài: “Ba năm rồi! Tứ Hải năm nay đã tròn mười tám, có thể làm lão bà của ta, nhuyễn tiên này coi như sính lễ.”
Tạ Thiên Bích đuôi mày khẽ nhướn, cười lạnh một tiếng, theo Niếp Thập Tam ra khỏi thạch thất.
Tô Tiểu Khuyết nhíu mày đuổi theo sau, ầm ĩ la lên: “Ngươi ghen tị!”
Đường Nhất Dã trầm ngâm nói: “Tạ sư huynh không hẳn hồ đồ như vậy… Tiểu Khuyết, Tứ Hải là một cô nương tốt, chỉ là lúc các ngươi xa nhau, niên kỷ hãy còn nhỏ, ngươi tin chắc nàng thật sự thích ngươi? Có thể chờ ngươi suốt ba năm?”
Tô Tiểu Khuyết dò xét hắn nửa ngày, kết luận: “Ngươi cũng ghen tị.”
Khi về tới Lạc Vân Phong, trời đã chạng vạng tối, Niếp Thập Tam nói: “Ngày mai các ngươi có thể xuống núi rồi.”
Ba người cũng không quá ngạc nhiên, vừa rồi khi Niếp Thập Tam tặng đao, trong lòng đã mơ hồ có linh cảm, bất quá lúc thật sự nghe thấy lời này, vẫn không khỏi khổ sở luyến tiếc.
Phóng tầm mắt nhìn lại, dưới ánh hoàng hôn Bạch Lộc Sơn tráng lệ hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp như bất tận, nghê hà vân hải cuồn cuộn trôi, cả biển trời thấm đượm thần quang ly hợp.
Bảy năm xuân hạ thu đông, đều trải qua ở nơi này.
Tô Tiểu Khuyết nhìn vào đáy mắt chất chứa bao năm tháng của Niếp Thập Tam, thái dương đã nhuốm màu phong sương, không khỏi có chút nghẹn ngào: “Niếp thúc thúc… Ta không nỡ xa người.”
Niếp Thập Tam luôn luôn lãnh đạm, chỉ điểm võ công cũng chỉ là dạy lướt qua, nhưng mỗi lần nhìn đến thân ảnh cao lớn mà cô độc của hắn, Tô Tiểu Khuyết luôn cảm nhận được một sự an tâm ấm áp không nói nên lời.
Ký ức mất đi là nhờ vị Niếp thúc thúc này giúp mình tìm lại, khoảnh khắc khôi phục trí nhớ kia, cũng là người vội vàng vòng tay ôm lấy mình.
Vòng tay kia, chính là cả đất trời bao dung cùng trân trọng, không ngôn từ nào có thể diễn tả.
Niếp Thập Tam nhìn hắn, lại nói: “Các ngươi cũng không tính là đệ tử của Bạch Lộc Sơn, sau khi xuống núi mỗi người một nơi, giang hồ hiểm ác, hãy tự bảo trọng.”
Đêm xuống, Đường Nhất Dã nghe thấy Tô Tiểu Khuyết trằn trọc thao thức, không khỏi thở dài: “Ngủ không được sao? Chúng ta trò chuyện đi?”
Tô Tiểu Khuyết hiếm khi nghiêm túc: “Nhất Dã, mấy năm trước đây ta mỗi ngày đều cân nhắc chuyện xuống núi, dưới chân núi là nơi phồn hoa náo nhiệt tràn đầy lạc thú, nhưng ngày mai thật sự phải đi thì…”
Nói xong lại vùi đầu vào gối, im lặng, mãi một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ta từ nhỏ không cha không nương, không người trông nom lo lắng, ở Cái Bang vô cùng khoái hoạt, nhưng cũng không ai thực sự muốn ta nên người… Ta thật hy vọng Niếp thúc thúc chính là phụ thân ta…”
Đường Nhất Dã khan giọng: “Tiểu Khuyết…”, dường như hạ quyết tâm, “Ta không biết phụ thân thân sinh của ngươi là ai, nhưng ngươi có thể gọi ta là ca ca…”
Thanh âm Tô Tiểu Khuyết từ trong gối truyền ra, có chút buồn bã, cũng có chút mỉa mai: “Ngươi là sư huynh của ta.”
Đường Nhất Dã đang định mở miệng, chỉ nghe cửa sổ “phanh” một tiếng bị chưởng phong mở ra, Tạ Thiên Bích đứng bên ngoài, nói: “Ra đây uống rượu.”
Tô Tiểu Khuyết từ trên giường nhảy xuống, theo cửa sổ bay ra, hỏi: “Rượu đâu?”
Đường Nhất Dã lắc đầu, đi đến trước giường Tô Tiểu Khuyết xách lên đôi hài của hắn, đẩy cửa bước ra.
Tạ Thiên Bích cùng Tô Tiểu Khuyết đã sớm ngồi dưới giá tường vi, bên cạnh bày ba vò rượu.
Đường Nhất Dã ngồi xuống, hỏi: “Rượu ở đâu ra?”
Tạ Thiên Bích mở một vò, ném vào tay hắn, nói: “Y thần dược lư sau núi.”
Ở đất Thục dân phong vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh, người của Đường gia cũng thích uống rượu thích ăn cay. Đường Nhất Dã ngửa cổ uống một ngụm lớn, tán thưởng: “Thiêu Đao Tử quả nhiên hảo sảng khoái!”
Tạ Thiên Bích hiếm khi thấy Đường Nhất Dã hào hứng thế này, liền hưng phấn theo, nhất thời cũng buông thả, nghiêng cả vò rượu, một cỗ chất lỏng sóng sánh như bạc rót thẳng vào trong miệng.
Tô Tiểu Khuyết thái độ khác thường, ôm vò rượu lẳng lặng uống, không nói lấy một lời. Đường Nhất Dã thấy hắn thần sắc u sầu, hỏi: “Đúng rồi, tại sao ngươi không khai tên thật với Thẩm Mặc Câu?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Sợ mang phiền toái đến cho Cái Bang.” Hì hì cười: “Đường môn ở đất Thục, ngoài tầm với của Thất Tinh Hồ, còn bang chúng Cái Bang phân bố khắp Trung Nguyên, Thẩm Mặc Câu nếu ghi hận, Lộ bang chủ có lẽ sẽ rất đau đầu.”
Tạ Thiên Bích càng uống nhãn thần càng sáng, thế nhưng thanh âm so với ngày thường nhu hòa đi vài phần: “Đường sư huynh ngày mai hẳn là quay về Thục Trung, Tiểu Khuyết, sau khi xuống núi ngươi đi đâu?”
Tô Tiểu Khuyết nói: “Tổng đà Cái Bang ở Tương Châu. Còn ngươi?”
“Xích Tôn Phong.”
Đường Nhất Dã uống cạn vò rượu, cao giọng nói: “Ba tháng sau, Hoài Long Sơn náo nhiệt mở đại hội võ lâm, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Băng” một tiếng, Tô Tiểu Khuyết buông vò rượu, đổ rạp người xuống đất, sắc mặt ửng đỏ, quả nhiên đã say khướt.
Tạ Thiên Bích cười ầm lên.
Lúc này chính là mồng một, bầu trời đêm không trăng không sao, bóng tối như thủy triều bá đạo phủ xuống, cùng với hương rượu nồng đậm, đem ba người say sưa dung nhập vào đêm xuân ấm áp. Đều cảm thấy tình này cảnh này, suốt đời không quên.
Sáng sớm hôm sau, ba người xuống núi, nhưng là Tần Vãn Tiếu tống tiễn.
Tần Vãn Tiếu thấy Tô Tiểu Khuyết thi thoảng lại ngoái đầu nhìn, cười nói: “Sư phụ các ngươi không đến đâu, hắn nhiều năm trước đã lập thệ, sẽ không bao giờ xuống núi nữa.”
Tô Tiểu Khuyết thở dài, nói: “Tần cô cô, chúng ta đi đây, sau này sẽ trở về thăm người.”
Tần Vãn Tiếu thấy tóc hắn bị gió thổi tung, vươn tay giúp hắn chỉnh trang lại, thở dài: “Lúc lên núi vẫn còn là một hài tử, hiện tại đã cao lớn hơn ta nhiều rồi!”
Nhớ tới một chuyện, cười nói: “Sư phụ ngươi nhờ ta nói với ngươi, họa từ miệng mà ra, sau này bớt kiểu ăn nói hàm hồ như là khen ai đó thích hợp làm nam sủng đi.”
Tô Tiểu Khuyết cười ha ha: “Tên Thẩm Mặc Câu kia quả thật rất giống…” Liền bị Tần Vãn Tiếu trừng mắt ngăn lại.
Nhìn ba người lên ngựa, Tần Vãn Tiếu rốt cuộc cũng không đành, đôi mắt ngấn lệ dặn đi dặn lại: “Nhớ hảo hảo bảo trọng, Nhất Dã phải đa tâm hơn, Thiên Bích nên bớt tạo sát nghiệt, Tiểu Khuyết đừng gây chuyện thị phi… Nếu không ta đánh gãy chân các ngươi!”
Vung roi, trên đường hoa khai, đao sáng hơn tuyết, thiếu niên hành tẩu giang hồ.
******************
Đệ thập nhị chương:
…. Tạ Thiên Bích trầm tư một lát, hỏi ngược lại: “Nếu những lời hắn nói đều là sự thật thì ngươi sẽ thế nào?”
Tô Tiểu Khuyết chẳng chút nghĩ ngợi: “Niếp thúc thúc sao có thể là loại người bất chấp thiên lý luân thường như thế? Lão nhân kia nói bậy mà ngươi cũng tin?”
Tạ Thiên Bích lạnh lùng đáp: “Hải nhị gia tuy đáng ghét, nhưng chuyện này không phải bịa đặt mà ra. Người mà Niếp thúc thúc yêu đích thực là một nam nhân, tên Hạ Mẫn Chi.”….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT