Người nọ thấy Lý Kính trợn mắt há mồm, giơ một ngón lan hoa chỉ quấn lấy dây mũ của mình lắc lắc, che miệng cười nói: “Công tử trí nhớ tốt thật, chẳng qua chỉ mới vài năm, thế mà đã quên người ta rồi sao?” Nói xong, còn tự oán tự than thở dài mấy hơi, cực kỳ làm ra vẻ. Lý Kính nghe ngữ khí hắn quen thuộc, có lẽ thực sự là người quen. Cuống quýt ngồi dậy, nhìn kỹ, bừng tỉnh đại ngộ: người này cư nhiên là Thiện Hỉ.

Thiện Hỉ.

Đầu lưỡi vuông tròn thổ lộ, một cái tên xa xăm đã lâu không phát âm.

Lần này gặp lại, ngọn nguồn sâu xa, người ngoài không biết, nhưng mình đắng bùi tự hiểu.

Lý Kính nhìn Thiện Hỉ, vẫn là khóe mắt đuôi mày quen thuộc, nhưng đã nhàn nhạt nếp nhăn.

Miệng hắn lần không ra vị đạo.

Nhớ tới nhiều chuyện cũ, bên tai tựa hồ còn loáng thoáng một tiếng gọi ôn nhu, Lý Kính…

Đối với người này, Lý Kính không có gì biện bạch, đích xác là mình nợ hắn.

Đã thiếu nợ, ắt có ngày phải trả.

Chỉ là thật không ngờ, mọi chuyện lại đến dồn dập thế này.



Năm đó Lý Kính còn nhỏ, bởi vì di mẫu nhập cung, từng theo mẫu thân ở trong cung bồi di mẫu qua một khoảng thời gian. Khi ấy, hắn cùng học với các hoàng tử, mà người hầu của hắn chính là Thiện Hỉ trước mắt.

Thiện Hỉ từ nhỏ bị bán làm nô, nhưng hắn bộ dạng thịt non da mềm, lại thêm duyên cớ bị hoạn, tuy niên kỷ mới mười một mười hai, tướng mạo có chút giống nữ hài. Triều đại từ trước không cấm nam phong, thành thử những tiểu thái giám như vậy chuốc thị phi cũng chẳng có gì lạ. Lý Kính vốn lười dàn xếp mấy loại chuyện vặt vãnh này, khổ nỗi luôn xảy ra bên người hắn, mỗi lần Thiện Hỉ khóc lóc ỉ ôi, khó tránh lỗ tai chịu tội, hắn bèn tiện bề cứu giúp Thiện Hỉ vài lần. Thiện Hỉ hoặc xuất phát từ cảm kích, hoặc xuất phát từ tâm lý ỷ lại, từ đó một mực theo đuôi Lý Kính.

Ban đầu Lý Kính chưa phát giác dị dạng, huống chi Thiện Hỉ nhu thuận thông minh, hắn sai sử cũng thoải mái, trái lại cũng thích hài tử hiểu chuyện này, mặc cho Thiện Hỉ bám sát mình một tấc không rời. Sau bị mấy hài tử học chung nhìn ra dấu hiệu, thả sức cười nhạo trêu cợt. Lý Kính chưa tới đôi mươi, tuổi trẻ da mặt mỏng, nào biết thị phi thiện ác, đinh ninh rằng bị thái giám thích, là một chuyện cực đáng hổ thẹn, kiệt lực muốn thanh minh, khổ nổi vô kế khả thi. Mấy lần lời đến bên cửa miệng, lại thấy Thiện Hỉ cắm cúi bận rộn vì hắn, làm sao có thể tuyệt tình nói ra. Tâm ý của Thiện Hỉ, hắn không phải không hiểu. Bất quá vừa nghĩ đến đều là nam nhi, lại sinh lòng chán ghét. Ngày qua ngày, không biết ai buồn chán nói một câu, chỉ cần ngươi dụ hắn cởi quần mặc bọn ta chơi một hồi, bọn ta sẽ tin ngươi thật sự không có gì với hắn… Lý Kính nhất thời nóng đầu, liền một mạch đáp ứng.

Không trâu bắt chó đi cày. Hảo hán Lương Sơn. Tiến thoái lưỡng nan.

Ngoài hai chữ hối hận, còn cách nào vãn hồi?

Càng không thể vứt bỏ mặt mũi.

Lý Kính trời sinh miệng lưỡi như mật như đường, rỗng túi còn có thể hỏi càn khôn mượn tiền, đối phó một chú chim non nớt tất nhiên dư sức. Hắn tỉ mỉ lập mưu, dỗ ngon dỗ ngọt không quá nửa tháng, quả thật đã dụ được Thiện Hỉ vào tròng. Trung thu trăng tròn, Lý Kính rốt cục giở thủ đoạn khiến Thiện Hỉ cam nguyện hiến dâng.

Cá đã sa lưới. Căng dây thu lưới.

Đêm đó, hoa hảo nguyệt viên, hương rượu lan tỏa. Nương theo ánh trăng soi sáng khắp trời, Thiện Hỉ cởi nội khố vẻ mặt ngượng ngùng đợi người trong mộng tới yêu thương, bẽn lẽn mà khả ái. Lý Kính không đành lòng, định mở miệng nói, nhưng không kịp nữa.

Đám người mai phục xung quanh đồng loạt nhảy ra, như mãnh thú phốc tới.

Tiếng kêu khóc, tiếng xé áo, cùng tiếng bạt tai nối tiếp nhau.

Thiện Hỉ dần dần không giãy dụa nữa.

Mặc cho người khác hoành hành.

Lý Kính sao có thể thích ngươi? Thứ hoạn quan như ngươi…

Cá đã sa lưới. Căng dây thu lưới.

Vùng vẫy chỉ phí công mà thôi.

Lý Kính vẫn nhớ như in ánh mắt Thiện Hỉ thủy chung nhìn xoáy vào mình lúc ấy, hắc bạch phân minh, bị lệ tẩm mơ hồ. Hắn nỗ lực nhìn mình, nỗ lực muốn tìm đáp án, mục quang như sương mai trên lá, ai uyển chỉ chực tan vỡ. Lý Kính xoay người bỏ đi. Sau lưng quanh quẩn một tiếng gọi khẽ, Lý Kính…

Từ đó, Thiện Hỉ trở thành món đồ chơi cho mấy người kia luân phiên chà đạp. Bọn họ luôn mượn cớ tới tìm Lý Kính, nhốt Thiện Hỉ trong phòng làm bậy.

Ngoại trừ Lý Kính, không bao giờ chịu chạm vào Thiện Hỉ. Bị hỏi, hắn cự tuyệt nói không có hứng thú với nam nhân.

Hắn làm sao có thể nói, trong lòng mình ẩn ẩn khó chịu.

Hắn làm sao có thể nói, Thiện Hỉ mà mình nhìn thấy, không phải ngọc thể hoành trần, không phải yên chi mị thái, mà chỉ là từng giọt từng giọt lệ khô cạn.

Thiện Hỉ…

Thiện Hỉ lột xác, mấy tháng ngắn ngủi, đã không còn như trước. Hắn bắt đầu học được kỹ thuật xảo ngôn mị nhân. Liếc mắt mỉm cười đều trở nên yêu diễm, nhất cử nhất động đều như một thái giám chân chính, giọng nói lanh lảnh, đâm vào hồn phách.

Trò chơi sinh tồn này, không còn ai thông thấu hơn hắn.

Càng ngày càng nhiều người vì hắn mà thần hồn điên đảo.

Nhưng Lý Kính không chỉ một lần nhìn thấy hắn độc lập hàn tiêu khi đêm trăng đang thịnh.

Vạt áo mong manh tung bay theo gió.

Mặt đất loang loáng ánh trăng, có bóng cây lung lay.

Chỉ một thân ảnh bất di bất dịch.



Lý Kính xuất cung, chính xuân ấm hoa hồng. Thiện Hỉ không tới tiễn biệt. Bất quá đi ra khỏi cung, Lý Kính quay đầu, lập tức thấy trên tường thành, một người đứng nghịch hướng sáng, đường nét tha thướt yểu điệu. Dương quang rực rỡ, kỳ thực diện mạo cũng không rõ ràng. Nhưng Lý Kính biết, đó là Thiện Hỉ.

Tràn ngập thù hận.

Một Thiện Hỉ tràn ngập thù hận.

Đôi mắt tẩm độc dược, bắn từng mũi từng mũi gai, đâm vào tim Lý Kính.

Rất nhiều lần, hắn muốn nói tiếng xin lỗi. Thế nhưng, chuyện tới nước này, mặt mũi đương gia, hắn đường đường thế tử sao có thể cúi đầu nhận sai trước một nô tài? Cho nên, cuối cùng, hắn chỉ lựa chọn cưỡi ngựa rời đi.

Vốn tưởng rằng kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng đột nhiên xuất hiện ngay cửa nhà mình. Lý Kính bỗng dưng nhớ tới hôm hắn xuất cung, Thiện Hỉ trong gió đài cao độc lập… Đôi mắt to hắc bạch phân minh…

Xem ra, rốt cuộc đã đến lúc thanh toán sổ sách.

Thiện Hỉ đi trở vào trong viện, tức khắc có người khiêng ghé đệm tới. Hắn ung dung ngồi xuống, bên cạnh lại có người dâng trà phẩy quạt.

Phái đoàn đầy đủ.

Lý Kính bật dậy, có chút chật vật đứng tại chỗ, chân tay luống cuống.

Mấy năm qua thỉnh thoảng từ chỗ cha biết được biến cố trong cung, vẻ mặt là không ngại tranh quyền đoạt lợi, mà một cái tên vào một ngày nào đó bỗng dưng từ trong miệng cha chảy ra, khiến hắn kinh ngạc, chính là Thiện Hỉ.

Hóa ra từ sau khi Lý Kính xuất cung, Thiện Hỉ chuyển sang hầu hạ cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử tuy mẫu thân tôn quý, đáng tiếc trên có ca ca ruột đang gặp thời, tóm lại là một thành phần mẹ không thương cậu không tiếc, lại thêm bản tính không thích ganh đua, căn bản là nhân vật không ảnh hưởng đại cục. Bất quá, cũng thực sự ứng với câu trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, trước nhờ các hoàng tử lừa qua gạt lại tranh đấu liên miên, đem sự việc khuấy động đến tình trạng không thể vãn hồi, thậm chí có hoàng tử chó gấp leo tường, muốn đoạt vị, tự nhiên rước lấy long nhan đại nộ, tiện đà lần lượt ngã ngựa. Cho đến nay, ngày cũ đã qua, cửu hoàng tử kia chiếm tiện nghi đường đua không người, càng có khả năng đăng cơ xưng đế. Thiện Hỉ theo phò đương kim thái tuế, gà chó cũng thăng thiên, được đề bạt làm tổng quản nội vụ, xử lý các hạng mục sự nghi.

Lý Kính từng nghe nói thánh thượng tính tình cực mềm yếu, mọi chuyện đều do Thiện Hỉ giật dây, thậm chí ngay cả quyết định trong triều đình, lời Thiện Hỉ nói cũng có thể chống lại thiên ngôn vạn ngữ. Vì vậy, Thiện Hỉ công công muốn gió được gió muốn mưa được mưa, danh tiếng có thể xưng là vô địch. Thậm chí năm ngoái tam hoàng tử bị giam lỏng trong phủ chết bất đắc kỳ tử, cũng có người nói là Thiện Hỉ phái sát thủ gây nên. Lý Kính nhớ mang máng tam hoàng tử là một trong những người hiếp bức Thiện Hỉ hôm xưa, hắn biết Thiện Hỉ sớm muộn gì cũng tìm người trả thù, nhưng mình núi cao hoàng đế xa, đại khái cũng không cần hoảng hốt. Lý Kính cá tính xưa nay cẩu thả, cho dù có dự cảm, cũng không thập phần lưu ý phân tranh trong triều. Cha hắn mấy đời làm nguyên lão, từ lâu đã đến nơi rời xa thị phi này làm nhàn quan, Lý Kính vô tâm chính trị, một mình an hưởng thái bình là đủ rồi. Về phần Thiện Hỉ, mặc dù chưa từng quên, nhưng cũng chỉ vì hắn mà lương tâm hơi cắn rứt.

Bao năm không nhắc tới dĩ vãng, Lý Kính âm thầm nhận định mình và Thiện Hỉ sẽ không còn có ngày trùng phùng, cho nên dần dần ngay cả bóng dáng mảnh khảnh kia cũng chìm vào lãng quên.

Hôm nay gặp lại, dường như đã cách một kiếp.

Người trước mặt nhãn thần ngoan lệ, tiếu lí tàng đao. Nhiều năm cung đình nội chiến, đã sớm không còn vẻ hồn nhiên yếu đuối ban đầu. Lại nói Thiện Hỉ ngay cả tam hoàng tử cũng không buông tha, há chẳng phải hận mình thấu xương?

Lý Kính trán toát mồ hôi, nhìn bên kia Thiện Hỉ lạnh lùng thưởng trà, tựa hồ không có ý định mở miệng. Hắn cũng chỉ có thể nuốt sống bao lời muốn nói trở vào.

Im phăng phắc nửa ngày, chỉ còn tiếng ve ra rả bốn phía.

Bỗng nhiên Thiện Hỉ sắc mặt âm trầm, nghiêng chén liều mạng trút trà xuống đất, quát: “Lý Kính, ngươi biết tội chưa?”

Lý Kính trong lòng thấp thỏm, không biết ứng phó ra sao, chỉ ngây ngốc hỏi ngược lại: “Thiện… Thiện Hỉ công công, dám hỏi Lý mỗ tội gì?”

Thiện Hỉ liếc mắt nhướn mày, trên mặt treo một nụ cười nhạt. Trong bóng cây chập chờn, loang lổ những tia sáng nhảy nhót, khiến khuôn mặt thanh tú thêm vài phần âm nhu quỷ dị. Hắn chậm rãi từ trong ngực móc ra một chiếc khăn lụa lau lau khóe miệng, nói: “Lý công tử, mấy ngày không về, khó trách ngươi không biết chuyện. Cũng được, niệm chút tình xưa giữa chúng ta trước kia, bổn cung không ngại lặp lại một lần, ngươi mau quỳ xuống tiếp chỉ.”

—–

*xách dép phang Lý Kính* Ta cho ngươi tra này! Tra Sinh nhi còn tra cả pháo hôi!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play