“… Ta biết rồi.” Lưu Tô gật đầu xoay người, đang định đánh thức một gã kiệu phu té xỉu đi mướn xe, cánh tay chợt bị Mặc Sinh níu lại, ngôn từ nghiêm túc hỏi: “Chúng ta ở nơi đó có gì kỳ quái sao?”

Lưu Tô trong lòng kinh nghi, chẳng lẽ hài tử này thật sự chưa rõ ngọn nguồn, nhưng tùy tiện mở miệng trái lại không tốt… Có thể Lý Kính chọn nơi đó chỉ là kế thích ứng tạm thời, dù sao chuyện cũ như tro bụi, cũng đã qua lâu rồi…

Nàng mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Mặc Sinh, nói: “Không có gì. Chẳng qua nơi đó đã lâu không ai ở, hình như bình thường cũng thiếu người quét dọn, cho nên Lưu Tô vừa nghe xong mới cảm thấy ngạc nhiên. Có gì thất lễ mong công tử đừng trách.”

“Đúng là tồi tàn không chịu nổi, chỗ nào cũng đóng cả lớp bụi. Chúng ta lần này ra ngoài là để mua đồ dùng. Ai nha!” Mặc Sinh biến sắc, hắn tả hữu khai cung, lục lọi khắp người mình, lát sau, lại chạy đi lục lọi y vật tùy thân của Lý Kính. “Đâu mất rồi!”

Lưu Tô thấy hắn khẩn trương, vội hỏi: “Mặc công tử, làm mất thứ gì quan trọng sao?”

“Không phải! Đồ chúng ta mua toàn bộ không thấy nữa!” Mặc Sinh giận tím mặt, hậm hực trừng Lý Kính, “Cũng tại ngươi! Cớ gì không chịu coi chừng đồ đạc đàng hoàng?!” Dứt lời, giơ tay định thưởng thêm một bạt tai. May mà Lưu Tô nhanh mắt ngăn cản, “Tiểu công tử, đừng! Đồ đã mất mua lại không phải liền xong ngay sao? Hà tất động thủ?”

“Nhưng mà lỗi tại hắn. Đã làm sai thì đáng ăn đòn.” Mặc Sinh kỳ quái nhìn Lưu Tô, như thể nàng đã nói một chuyện rất không có đạo lý, nhưng tay không dụng lực nữa.

“Nói thì nói vậy thôi…”

Lưu Tô nghĩ thầm, thiếu niên trước mắt mười phần là một đứa trẻ tâm trí chưa thành thục, mọi hành vi đều tùy tính mà làm, nhân tình thế thái tựa hồ hoàn toàn không hiểu. Thương cho Lý Kính, không biết trước đó đã ăn bao nhiêu vị đắng… Lưu Tô thở dài, tự đi tới bên người một kiệu phu, nhẹ nhàng đánh thức hắn, nhờ hắn đi mướn một cỗ xe ngựa khác. Nhân thời gian này, cũng mặc kệ Lý Kính còn đang dán mông dưới đất, nắm tay Mặc Sinh ngồi xuống bậc thềm ven đường, hỏi: “Lưu Tô mạo muội, dám hỏi công tử húy danh là?”

“Mặc Sinh.”

“Mặc công tử, đệ,” Lưu Tô ý định thử Mặc Sinh, tiếp tục hỏi, “Đệ thích Lý công tử?”

“Ân, đương nhiên thích. Hơn nữa chúng ta không thể chia ly.” Mặc Sinh bâng quơ đáp xong, tiện tay ngắt một phiến lá cây gần đó, nhàn nhàn nhã nhã, thổi.

Phiến lá thuôn dài phát ra thanh sắc hơi bén nhọn. Vật liệu thô sơ, giai điệu hỗn độn, tổ hợp lại với nhau, nhưng bất ngờ tấu ra khúc nhạc êm tai nhất mà Lưu Tô bình sinh từng được nghe.

Du dương uyển chuyển, trầm bổng gợn sóng, như một con chim bay lượn phía chân trời, tự do tự tại, tùy tâm sở dục. Lại như một con cá vẫy đuôi rong ruổi biển xanh, nương theo ba đào doanh sắc, hiện lên vảy vàng chói mắt. Điềm tĩnh, khoái lạc.

Lưu Tô lẳng lặng nhìn Mặc Sinh ngồi ngay ngắn bên người, ánh nắng từ đỉnh đầu hắn trải xuống, hàng mi chớp động như toát quang hoa, vẽ ra đường cong nhu hòa. Gió mát khẽ lay đuôi tóc đai lưng, từng điểm từng điểm nhộn nhạo, lại rất nhanh tiêu tán.

Phát ti khinh phủ, ngọc diện sinh tư.

Tản mác một loại mị hoặc khiến người không thể cưỡng lại.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã gần đến hồi kết. Vĩ khúc bỗng dưng một tiếng cực chói tai, như một thanh kiếm sắc, đâm xuyên ngực. Kế đó, cứ thế ngưng bặt.

Một khúc cực ngắn, không có mở đầu, không có kết thúc.

Chỉ để lại dư âm văng vẳng là một trận man mác phiền muộn.

Lưu Tô có một khắc thất thần, kiềm lòng không đặng hỏi: “Mặc công tử, khúc nhạc này có tên không?”

“Có chứ.” Mặc Sinh chuyên chú nhìn phiến lá trong lòng bàn tay, “Nó tên là Không quên.”

“Không quên, không quên…” Lưu Tô tinh tế nghiền ngẫm, chỉ cảm thấy từ này khúc này, không gì chuẩn xác hơn. Giản đơn minh bạch, nói hết ngọt bùi. Đầu lưỡi hồi vị, tựa hồ cũng thực sự có người theo nhạc không ngừng oán trách ai. Chân trời góc biển, vạn dặm kiếm tìm, mấy mươi năm thao thức, chỉ vì cầu một tiếng không quên. Mà điểm nhấn đoạn kết như phá âm rên rĩ… Đến cuối cùng vẫn tan nát cõi lòng…

“Mặc công tử, thứ Lưu Tô nông cạn. Xin hỏi khúc này, thị Mặc công tử sáng tác?”

Mặc Sinh đoan đoan chính chính thả phiến lá qua một bên, “Không phải. Là tam thúc dạy ta. Đáng tiếc ta thổi không hay bằng thúc ấy.”

“Chưa kinh phong ba, tự nhiên không thấu tinh túy trong đó. Bất quá, đã đứt từng khúc ruột, hà tất cố chấp quá sâu… Mặc công tử, đệ đã thổi hay lắm rồi.” Lưu Tô mỉm cười, bỗng nhiên sực nhớ chuyện vừa rồi mình muốn nói bị Mặc Sinh cắt đứt. Không hiểu tại sao, ngay từ ánh nhìn đầu tiên, đáy lòng nàng đã quý mến hài tử này, để tránh mai sau đau khổ, có đôi điều mình nhất định phải nói. Lưu Tô cẩn thận lựa lời chốc lát, một lần nữa quay lại đề tài, “Mặc công tử, nếu đệ thật lòng thích Lý công tử, thì không nên mãi đánh hắn như vậy.”

“Tại sao?” Mặc Sinh đưa tay chống cằm, khó hiểu nhìn Lưu Tô.

Lưu Tô nhìn dáng vẻ ngây thơ của hắn, mi thanh mục tú không chứa một tia bóng ma, liền ôn nhu khuyên nhủ: “Bởi vì nếu đệ đánh hắn, sẽ tổn thương lòng hắn.”

“Một người thân thể bị thương không gì đáng ngại, bởi vì có thuốc chữa. Nhưng nếu tâm hồn bị thương, làm sao có thể mong hắn dùng một trái tim đầy thương tích đi yêu người khác?”

“Mặc công tử, đệ cũng hy vọng Lý công tử có thể yêu đệ mà đúng không?”

Mặc Sinh vẻ mặt khẳng định: “Hắn yêu ta. Hắn không dám không yêu ta.”

Lưu Tô bật cười nói: “Mặc công tử, tình là do tâm sinh, không liên quan tới dám hay không dám. Đệ đánh hắn như vậy, hắn chỉ là bề ngoài khuất phục đệ, mà đệ, vĩnh viễn vô pháp có được chân tâm của hắn.”

“Thật sao?” Mặc Sinh cau mày hỏi ngược lại, “Khó đến thế ư?”

“Đương nhiên.” Lưu Tô giơ tay vén tóc mai ra sau vành tai, “Hoàng kim vạn bạc dễ kiếm, chân tình một mảnh khó tìm. Mặc công tử, đệ giam hãm hắn, xiềng xích hắn, chỉ có thể tạm thời ràng buộc nhục thể. Một khi có cơ hội, hắn vẫn sẽ không chút do dự rời xa đệ. Nhưng nếu đệ được hắn dành trọn chân tình, thì không ai có thể chia rẽ hai người nữa.”

“Chân tình? Chân tình…” Mặc Sinh đưa tay, áp lên ngực trái, “Thế nhưng tam thúc từng nói, con người, đều không có tâm. Không có tâm, lấy đâu ra chân tình?”

Lưu Tô nhất thời có chút á khẩu không trả lời được. Ánh mắt dời về phía Lý Kính cách đó không xa đang dần dần khôi phục sinh khí, tâm tư ngổn ngang.

Đúng vậy, uổng cho nàng từng trải nhân thế ấm lạnh, vẫn chưa tìm được một tấm chân tình. Lý Kính là người thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Vạn phần phong lưu, thiên kim đại giá, danh môn khuê tú trong thành Dương Châu còn không dễ dàng tiếp cận, làm sao đến lượt một nam tử kết thân tương bồi? Hiện tại, thừa biết đó là núi đao biển lửa, lẽ nào bỏ mặc hài tử đơn thuần như lụa trắng này phải chịu một hồi thổng khổ sống không bằng chết?

“Bất quá,” Mặc Sinh thấy Lưu Tô không đáp, tự động nói tiếp, “Ta tin là có.”

Lưu Tô ngạc nhiên nhìn hắn.

Mặc Sinh cười rạng rỡ, như vạn quyển phồn hoa nở rộ, “Ta tin con người vẫn có chân tình.”



Phỏng chừng chạng vạng mặt trời lặn, Lưu Tô giúp đỡ Mặc Sinh bọn họ lo liệu đồ dùng hằng ngày trong biệt viện, sang bên đường thuê một đại thẩm làm cơm vân vân, lúc này mới trở về Tiêu Dao cư. Tuy rằng rước lấy bất mãn của tú bà, cũng may nói ra đại danh Lý Kính, liền bình an qua cửa. Sau đó, nàng lấy cớ thân thể không khỏe, về phòng nghỉ ngơi sớm. Nhưng ở chốn thị phi huyên náo, đêm đêm hoan ca rượu nồng này, làm sao trích ra được một khắc yên tĩnh? Hơn nữa hôm nay gặp nhiều chuyện ly kỳ như vậy, Lưu Tô tự nhiên thật lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ say.

Ngoài cửa sổ ánh trăng thấu vào phòng, trải một lớp thảm ngà dưới đất, lân lân gợn sóng bay nhảy múa lượn.

Lưu Tô trong đầu cứ quanh quẩn nụ cười của thiếu niên tên Mặc Sinh hạnh ngộ hôm nay.

Đợi khi nắng mai bao phủ, như ngọn lửa nóng bỏng nhất, thiêu đốt hai mắt, mới phát hiện mình một đêm không ngủ.

Nửa đời hương phấn, phong nguyệt nhuyễn hồng, Lưu Tô đương nhiên hiểu ý vị ẩn sau nụ cười ấy. Bao nhiêu sầu bi hỉ lạc, cảm tình không tự chủ được, đều xuất từ nụ cười mãn tâm mãn hồn bao dung vạn thiên kia.

Mà thường thường ngày vui ngắn chẳng tày gang, nương theo đó ập tới chính là hận vô cùng, hối vô tận, còn có hoài niệm vô biên.

Thật ra, kỳ vọng vào một mối tình không có kết quả, bản thân nó đã là nỗi bi ai lớn nhất. Huống chi, người trong cuộc luôn u mê, không biết sống chết lao vào, lại có mấy ai cân nhắc nặng nhẹ tự nhiên thu phóng, không chịu cảnh nhóm lửa tự thiêu?

Yên bao nhiêu sâu, khổ bấy nhiêu thẳm.

Một đời chằng chịt thương sẹo, đến chết vẫn không nguôi ngoai.

Bất quá, phàm tục thế gian, bôn ba tìm kiếm.

Nhưng chỉ một đạo lý đơn giản này, không đau qua một lần chung quy sẽ không triệt để lĩnh ngộ.

Cho nên… Mặc công tử, chỉ mong đệ có thể có được chân tình nhất thời của hắn cũng tốt, như vậy cho dù ngày sau ly tán, cũng không đến mức trắng cả hai tay…

——

Lưu Tô là một trong những nhân vật nữ tớ thích nhất trong đam mỹ, càng đọc về sau càng kính phục nàng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play