Nhìn thiếu niên ban nãy còn sống sót giãy giụa bị thị vệ không ngừng siết chặt khăn lụa, dần dần bất động, rồi biến thành một cỗ thi thể lạnh băng. Đàm Tiếu mí mắt khẽ giật.
Mộ Dung Cửu Châu, quả nhiên là loại người tàn khốc vô tình gấp bội phần so với tưởng tượng của hắn…
“Đàm tiên sinh, ngươi đang nghĩ gì a?”
Thanh âm lười biếng đột ngột xuyên thấu mạch suy tưởng của hắn. Đàm Tiểu chợt phát lãnh, quay đầu nhìn nam nhân ngồi trên long ỷ.
Mộ Dung Cửu Châu đang chống tay nâng cằm, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa cằm, mục quang sắc lãnh mang theo một tia giễu cợt nhàn nhạt: “Đàm tiên sinh đang thương cảm cho hài tử kia?”
Đàm Tiếu biết Mộ Dung Cửu Châu không có nhi tử.
Thậm chí, còn chưa lập phi, ngay cả thị thiếp cũng không.
Đừng nói trong hoàng thất, ngay cả dân gian, nam nhân như Mộ Dung Cửu Châu, ba sáu tuổi vẫn cô độc không thê không tử, đều hoàn toàn bị xem là dị số.
Huống hồ, đây còn là một hoàng thúc chi tôn tuấn mỹ bất phàm thân phận hiển hách.
Căn cứ vào những gì Đàm Tiếu thu thập được, từng có không ít triều quan vì để lấy lòng Mộ Dung Cửu Châu, dâng tặng hắn bao nhiêu mỹ nữ tuyển mộ từ các châu các phủ.
Mộ Dung Cửu Châu đều thu nhận họ, nhưng thường thì qua ngày hôm sau, thi thể mỹ nữ liền bị hạ nhân vứt ra ngoài từ cửa sau Hoàng phủ.
Sau đó, mỹ nữ lại đổi thành thiếu niên tuấn tú, nhưng cũng không thoát khỏi số phận tử vong.
Vì vậy mà triều đình lẫn dân gian dần dần nổi lên một bí mật ── đối với nam nữ mỹ sắc Mộ Dung Cửu Châu đều không nổi lên dục vọng, là một kẻ bất lực.
Lời đồn đãi càng lan truyền càng lợi hại, cuối cùng đến tai lão hoàng đế.
Lão hoàng đế muốn nhi tử mau chóng thú phi, lại bị Mộ Dung Cửu Châu một câu “không có hứng thú” cự tuyệt tại chỗ.
Có lẽ bởi vì vậy mà lão hoàng đế nguyên bản vẫn đang phân vân nên chọn ai giữa Mộ Dung Tứ Hải và Mộ Dung Cửu Châu hai người con của hoàng hậu để kế vị, rốt cuộc hạ quyết tâm, truyền ngôi cho Mộ Dung Tứ Hải.
Mà Mộ Dung Cửu Châu, vẫn khăng khăng làm theo ý mình, sống cuộc sống thanh tâm quả dục. Chỉ là có thêm một thú vui, thích thu dưỡng những cô nhi bị bỏ rơi trong kinh thành.
Điều này tựa hồ càng chứng minh lời đồn đại là sự thực. Mộ Dung Cửu Châu đích xác đã đánh mất năng lực cơ bản nhất của nam nhân, cho nên đối với nam nữ đều không dậy nổi ham muốn. Cũng bởi vì vô pháp có hài tử, mới đặc biệt thích thu nhận cô nhi.
Huynh đệ cùng mẹ với hắn, hoàng đế đời thứ sáu của Kim Thịnh hoàng triều Mộ Dung Tứ Hải, có lẽ chính là vì duyên cớ này, sau khi đăng cơ chiếu theo lệ pháp, cắt đất phong vương cho chúng huynh đệ, phân phiên tước quyền, duy chỉ đặc biệt ân chuẩn cho Mộ Dung Cửu Châu lưu lại trong kinh thành, phong hiệu Thái Bình.
Trồng hoa, nuôi chim, thu dưỡng vài cô nhi, cách năm ba hôm lại đi xem hí kịch… Mộ Dung Cửu Châu xem ra đích thực an an ổn ổn đảm đương chức vị Thái Bình vương gia tầm thường kia.
Một kẻ vô pháp sinh con nối dõi hoàng tộc, hẳn là không có động cơ cùng dã tâm soán vị.
Mộ Dung Tứ Hải đối với biểu hiện của Cửu Châu cực kỳ hài lòng. Hắn đại khái không ngờ được, một lúc sơ suất, lại tự rước họa sát thân vào người sau này.
Nhìn hắn chết không nhắm mắt, cũng đủ biết hắn đến lúc thân vong vẫn không hiểu, tại sao hoàng đệ cùng một mẹ của hắn, hoàng đệ bình thường sống đời ẩn dật không màn chính sự của hắn, lại nhẫn nhịn nhiều năm, rốt cuộc một kiếm đâm vào ngực hắn.
Đàm Tiếu lại cực kỳ minh bạch, cái gọi là Thái Bình vương gia bất quá chỉ là mặt nạ mà Mộ Dung Cửu Châu dùng để che mắt thiên hạ.
Ngay từ ngày đầu tiên bước vào Thái Bình hoàng phủ, hắn đã tận mắt nhìn thấy, Mộ Dung Cửu Châu xắn cao tay áo, đích thân tắm rửa cho nãi oa nhi (trẻ gái) người đầy bùn đất vừa mới nhặt về. Vẻ mặt đầy ý cười, hệt như từ phụ.
Thế nhưng tiếp theo, Mộ Dung Cửu Châu đã làm một việc khiến da đầu của Đàm Tiếu tê dại.
Mãi cho đến khi đứa trẻ đã tắt thở, trên mặt Mộ Dung Cửu Châu vẫn giữ nguyên nụ cười biếng nhác.
Kẻ này điên rồi ── Trong đầu Đàm Tiếu lúc đó chỉ tồn tại duy nhất ý niệm này.
“… Đàm tiên sinh!”
Thấy nam nhân trước mặt vẫn còn trầm tư, Mộ Dung Cửu Châu lần thứ hai lên tiếng, từ trong đáy mắt sát khí chợt lóe lên như thiểm điện.
Hắn không thích có người phớt lờ sự tồn tại của hắn.
Ba tháng trước nam nhân này tự đến hoàng phủ tiến cử, nói rằng muốn trợ giúp hắn hoàn thành đại nghiệp, hắn kỳ thực căn bản không quen không biết. Những gì hắn biết về Đàm Tiếu, chỉ đơn giản đến từ thủ hạ mật thám.
Ba mươi tuổi, song thân qua đời, chưa thành gia, là một nam nhân vô cùng bình thường.
Không bình thường, chính là lai lịch của Đàm Tiếu ── Đương gia của võ lâm “Kỳ môn”.
Mộ Dung Cửu Châu không hề xa lạ gì “Kỳ môn”.
Thực ra, chỉ cần có chút kinh nghiệm giang hồ, tất sẽ biết sự lợi hại của “Kỳ môn”.
Kỳ môn độn giáp, tinh thông y độc… Phàm là nhắc đến kỳ tài dị sĩ, mười người thì có đến tám chín người xuất thân từ “Kỳ môn”.
Cho nên, khi hắn mang bộ mặt bình thường này, tự xưng Đương gia “Kỳ môn” Đàm Tiếu không mời mà đến, tươi cười nguyện ý phò trợ mình bức vua thoái vị, Mộ Dung Cửu Châu cân nhắc trước sau, cuối cùng đáp ứng.
Giết vua thì dễ, nhưng muốn ổn định triều cương lại rất khó.
Đàm Tiếu dâng lên hắn một loại kỳ dược tên “Trung hồn cổ”, chính là diệu dược dùng để đối phó với những kẻ đối lập trong triều. Khiến hắn có thể khống chế đám thần tử không phục hắn, sau đó mới dần dần thay bằng thế lực thân tín nhiều năm của mình. Không cần phải máu chảy thành sông khiến thiên hạ oán hận, mà vẫn đạt được mục đích ban đầu.
Tốn ít khí lực nhất, lại có thể làm nên đại sự hoàn mỹ nhất, luôn là nguyên tắc tối thượng của hắn.
Đương nhiên Mộ Dung Cửu Châu biết rõ trên đời này không có bữa cơm nào không trả tiền.
Đàm Tiếu giúp hắn, tự nhiên sẽ có điều kiện.
Hắn hít sâu một hơi, phất tay ra hiệu bảo thị vệ mang thi thể Mộ Dung Tứ Hải và thái tử ra khỏi tẩm cung. Nhìn Đàm Tiếu: “Đàm tiên sinh, ngươi từng nói đợi ngày thành bá nghiệp, sẽ đưa ra một yêu cầu với bổn hoàng. Ngươi nói đi.”
Thật hiếu kỳ, trên đời có chuyện gì có thể khiến một Đàm Tiếu cao thâm mạc trắc phải bó tay chịu thua, yêu cầu trợ giúp?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT