"Có.... Có việc sao?!?" Trần Sắc vừa xốc chăn lên, đang chuẩn bị mặc quần lót thì Lý Tôn đã chạy tới cửa lại đột nhiên quay lại. Trần Sắc bị hoảng sợ, trợn tròn mắt thất kinh nhìn Lý Tôn, lắp bắp hỏi, đến chăn cũng quên kéo lại, tiểu côn thịt phấn hồng bán nhuyễn dưới hạ thân hoàn toàn bại lộ trước mặt Lý Tôn.
"Đằng sau còn đau hay không?" Lý Tôn nói nói lại quay về cạnh giường, ánh mắt nhìn hạ thân Trần Sắc có chút tối lại.
"Không..... Không đau." Trần Sắc dùng sức lắc đầu, bởi vì khẩn trương, cũng không chú ý tới tầm mắt Lý Tôn.
"Để anh xem một chút." Lý Tôn buộc hai mắt mình chuyển dời đến trên mặt Trần Sắc, nếu không sẽ không khống chế được mà lập tức nhào tới.
"Không cần....." Trần Sắc vừa định lắc đầu nhưng nhìn đến ánh mắt kiên trì của Lý Tôn liền lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn lật lại thân mình nâng mông lên.
"Vẫn có chút sưng, tối hôm qua....... thực xin lỗi." Lý Tôn nhìn đến huyệt khẩu vẫn chưa tiêu sưng, do dự một chút lại mở miệng giải thích. Tối hôm qua sau khi Trần Sắc ngủ, câu "Thực xin lỗi" của Lý Tôn cứ tự nhiên mà thốt ra, nhưng hiện tại ở trước mặt cậu lại có điểm nói không nên lời.
"Không..... Không sao mà. Không đau..... thật sự không đau....." Trần Sắc không ngừng lắc đầu phủ nhận, nhưng Lý Tôn không mở miệng cậu cũng không dám xoay người lại, cứ như thế biến thành lắc mông trước mặt Lý Tôn.
"Anh đi ra ngoài chờ em." Không đợi Trần Sắc nói xong, Lý Tôn đột nhiên bước thật nhanh ra khỏi phòng ngủ.
Trần Sắc cũng không nghĩ nhiều đến nguyên nhân, nhanh chóng chui khỏi giường mặc quần áo.
"Phù....." Lý Tôn đi ra khỏi phòng ngủ, tựa lưng vào vách tường thở mạnh một hơi, cúi đầu nhìn hạ thân đã hơi hơi nhếch lên, cố gắng dập tắt đoạn dục niệm trong lòng rồi mới đi vào nhà bếp.
"Thơm quá!" Rửa mặt xong, Trần Sắc vừa đi vào phòng khách đã bị một trận mùi thơm hấp dẫn, nhịn không được chun mũi hít sâu một hơi.
"Lại đây ăn cơm." Bày xong bàn ăn, từ trong phòng bếp đi ra, Lý Tôn gọi Trần Sắc vẫn còn đứng trong phòng khách.
"Cám ơn." Trần Sắc đi đến cạnh bàn ăn, ánh mắt híp lại, khóe miệng cong lên tặng cho Lý Tôn một nụ cười đặc biệt sáng lạn.
Lý Tôn ngốc lăng nhìn Trần Sắc, trong đầu nhớ lại tươi cười đã kích thích lòng mình nhiều năm trước, điều duy nhất không giống là, khi đó Trần Sắc cười với người khác, còn hiện tại là cười với anh.
"Xảy ra chuyện gì? Trên mặt em có cái gì sao?" Ánh mắt chăm chăm của Lý Tôn làm Trần Sắc khó hiểu, nâng tay sờ sờ mặt mình.
"Không có." Lý Tôn lắc đầu, thu hồi tầm mắt, kéo ra ghế dựa ngồi xuống chuẩn bị ăn bữa sáng.
"Oa! Nhiều món quá! Chỗ này.... đều là anh làm!?" Trần Sắc cũng ngồi xuống, cúi đầu một cái liền nhìn đến bàn cơm cực kì phong phú, sandwich, cháo gạo nếp, trứng ốp..... Các loại món ăn Tây Âu đủ kiểu bày đầy một bàn, Trần Sắc lập tức tán thưởng một câu, rồi mới đưa ánh mắt mang chút không xác định nhìn về phía Lý Tôn. Trong quan niệm của cậu, điều kiện nhà Lý Tôn vô cùng tốt, hẳn là đại thiếu gia được hầu hạ từ nhỏ, hơn nữa hiện tại còn công việc bận rộn, cho nên hoàn toàn không giống một người sẽ tự mình động thủ nấu cơm.
"Ừ, học được hồi ra nước ngoài du học." Lý Tôn không quá quan tâm, thuận miệng giải thích một câu.
"Ừm.... Thực xin lỗi, em không biết nấu cơm." Trần Sắc ngượng ngùng đỏ mặt.
"Không việc gì, anh làm cho em ăn." Lý Tôn không cho là đúng trả lời.
"Tôn......." Trần Sắc trong lòng ấm áp, mềm giọng ôn nhu gọi một tiếng. Mặc kệ việc Lý Tôn khẩu khí cực kỳ bình thản, hay là gương mặt than như trước không chút biểu tình, Trần Sắc vẫn lập tức bị cảm động, kìm lòng không đặng nhớ tới tối hôm qua làm tình anh đã ôn nhu với mình như thế nào. Trong cuộc hôn nhân bất thình lình xảy ra này, trong lòng Trần Sắc vốn rất bất an, nhưng hiện tại cảm giác được Lý Tôn đối mình rất tốt, cậu cũng dần dần an tâm.
"Làm sao vậy?" Lý Tôn đang cúi đầu uống cháo, không rõ vì cái gì Trần Sắc đột ngột gọi tên mình, ngẩng đầu khó hiểu hỏi.
"Không..... Không có việc gì." Trần Sắc có chút xấu hổ lắc đầu, cúi đầu giả bộ ăn sáng để che giấu mình vừa mới tâm động. Lòng tràn đầy cảm động đổi lấy một câu hỏi bình thản vô kì như thế, trong lòng Trần Sắc không khỏi có chút thầm oán nho nhỏ, Lý Tôn lớn lên đẹp trai như vậy, vì cái gì lại là một mặt than, nói chuyện cũng đặc biệt ngắn gọn, ngữ khí còn phi thường bình thản, hoàn toàn không nhìn ra nửa điểm hỉ nộ ái ố, nhưng mà...... Anh làm cơm thật sự rất ngon!
Vừa rồi mải nói chuyện, cho tới bây giờ Trần Sắc mới cúi đầu hớp miếng cháo đầu tiên, trong miệng lập tức liền tràn đầy mùi gạo thơm, đại khái là vì Lý Tôn cho thêm chút đường, trong cháo còn mang chút vị ngọt, gạo nếp mềm nhuyễn vào miệng liền tan. Trần Sắc hưng phấn uống thêm mấy ngụm, chặc chặc lưỡi nhấm nháp hương vị, cảm thấy mĩ mãn đến ánh mắt cũng cong thành hình trăng khuyết. Trần Sắc lại gắp miếng trứng cắn một miếng, thật ngon quá đi! Miệng đầy mùi thơm, Trần Sắc lang thôn hổ yết hai, ba miếng đã giải quyết xong một quả trứng.
Cậu không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, đầu cũng không thèm nâng lên. Bình thường Trần Sắc cũng không ăn nhiều, chính là hôm qua bắn tinh ba lần làm tiêu hao rất nhiều thể lực, cậu đã sớm đói đến da bụng dính vào da lưng, hơn nữa Lý Tôn cũng nấu ăn rất ngon, Trần Sắc cũng không thèm quản cái gì lễ nghi lễ tiết, cũng không để ý còn có Lý Tôn ngồi nhìn đối diện, chỉ cúi đầu hùng hục ăn.