“Có ý gì?”. Long Tại Vũ lăng lăng mở miệng.

“Ngươi không phải đã hiểu được sao?”. Hiên Viên Thiên Hành băng bó lại miệng vết thương hảo, tựa tiếu phi tiếu nhìn Long Tại Vũ.

“Ngươi cùng “Vân bảo” kia có quan hệ gì?”. Long Tại Vũ phản ứng trì độn mở miệng. ( t/g: Người bình thường cũng không nhiều lời như thế này đi? Tiểu Vũ nhi: Ngươi cút sang một bên đi!!!)

“Ngươi nói đi!”. Hiên Viên Thiên Hành thú vị cười nhìn vẻ mặt mê hoặc của Long Tại Vũ: “Khải nhi của ta thực ngốc như vậy? Không đoán được! Vậy nhắc ngươi một câu. Thiên hạ có ai dám ở hoàng thành mà tạo ra mạng lưới quan hệ lớn như vậy? Không có ta hậu thuẫn bọn họ dám sao?”.

“Vậy vậy ở “Vân Thiên thành” thì những người đó vì cái gì gọi ngươi là thành chủ?”. Long Tại Vũ khó hiểu nhìn Hiên Viên Thiên Hành: “Không lẽ ngươi vẫn luôn dùng thân phận “Hiên Viên thành chủ” để xuất hiện chứ?”

“Thiếu niên ngày đó quả thật là ngươi!” ( giờ mới biết à???????). Hiên Viên Thiên Hành vẻ mặt hiểu rõ. Cám giác của hắn nói thiếu niên kia thực quen thuộc, quả nhiên là Khải nhi dịch dung thành!

“Đúng thì thế nào?”. Long Tại Vũ tức giận mở miệng, đã nửa ngày rồi mà vẫn còn chưa nói đến vấn đề chính!

“Không được tốt lắm. Vậy ngươi rốt cuộc gọi là gì? Không cần nói là Hiên Viên Thế Khải”. Hiên Viên Thiên Hành hơi hơi cúi đầu. Không cho Long Tại Vũ nhìn thấy biểu tình hiện tại của hắn.

“Long Tại Vũ! Tên của ta”. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Không bằng thừa nhận thì tốt hơn!

“Tên thật hay. Long Tĩnh là dưỡng phụ của ngươi đi!”. Hiên Viên Thiên Hành tay cầm gắt gao. Hắn cư nhiên giấu diếm mình lâu như vậy! Như vậy chẳng phải là không tín nhiệm mình sao?

“Ngươi làm sao biết được?”. Long Tại Vũ chỉnh lại thắt lưng, cầm con thỏ chỉ còn lại xương cốt để một bên. ( giờ mới biết em thật cao thâm, vửa đối thoại vừa ăn mà vẫn nhanh như thường).

“Vân bảo cái gì cũng có thể tra ra!”. Hiên Viên Thiên Hành tự phụ mở miệng.

“Nga vậy vì cái gì không tra ra ta chính là con của ngươi na? Có lẽ ngươi ngay từ đầu đã không có chú ý tới ta được sinh ra đi!”. Long Tại Vũ tự giễu cười cười: “Cũng là ngươi có nhiều con, thế cho nên đã quên nguyên lai mình còn có đứa con thứ bảy?”.

“Ngươi không cần đổi đề tài”. Hiên Viên Thiên Hành ngẩng đầu lên: “Ta biết từng quên ngươi tồn tại, nhưng không cần nhắc nhở ta”.

“Được thôi. Chỉ cần ngươi giúp ta tra ra hung thủ, ta đáp ứng với ngươi sẽ không rời ngươi”. Long Tại Vũ châm chọc cười cười: “Như vậy ngươi vừa lòng chưa?”.

“Hảo. Chờ chuyện này bình ổn về sau ta sẽ tra giúp ngươi!”. Hiên Viên Thiên Hành mặt mày hớn hở tới gần Long Tại Vũ: “Ta hiện tại thu trước một chút “Tiền đặt cọc” ngươi không ý kiến đi!”.

“Cái gì ”. Long Tại Vũ còn chưa nói xong miệng đã bị Hiên Viên Thiên Hành áp trụ!

”Ngươi ngươi làm gì?”. Long Tại Vũ vội vậy đẩy Hiên Viên Thiên Hành ra. Làm gì có người thu tiền đặt cọc như vậy?

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ dùng phương thức như hiện tại ở chung cả đời? Đừng choáng váng. Ta với ngươi. Đây mới là điều mà chúng ta ước định”.

“Ngươi có bệnh! Chúng ta là nam nhân!”. Long Tại Vũ cực khí mở miệng. Hắn đã nghĩ biến thái này như thế nào liền đáp ứng? Nguyên lai là vì này!

“Ta đã xem qua”. Hiên Viên Thiên Hành cao thấp đánh giá Long Tại Vũ liếc mắt một cái: “Ngày đó ta đã muốn nghiệm chứng qua”. ( trơ trẽn, ẻm là nam ai ai cũng biết)

“Hạ lưu. Chúng ta là phụ tử!”. Long Tại Vũ mặt đỏ lên, không khỏi nghĩ đến chuyện đêm qua.

“Ta đã sớm biết chúng ta là phụ tử. Ngươi không cần phải nói. Nếu có từ mới thì nói ra đi!”. Hiên Viên Thiên Hành ngoáy ngoáy lỗ tai. Biểu tình cùng lời nói như ra lệnh của hắn khiến Long Tại Vũ càng khí.

“Ngươi nếu biết chúng ta là phụ tử thì không nên nói và làm những chuyện như vậy”. Long Tại Vũ phiền muộn đứng dậy không ngừng tiêu sái động. Hắn như thế nào liền gặp phải người kia?

“Ai dám nói ta?”. Hiên Viên Thiên Hành ánh mắt không ngừng đảo quanh trên người Long Tại Vũ, cân nhắc kiện quần áo của Long Tại Vũ màu xanh có hay không cùng màu da của Long Tại Vũ xứng đôi?

“Ngươi ”. Long Tại Vũ không nói gì trừng mắt Hiên Viên Thiên Hành. Người này không cảm thấy thẹn với lương tâm chút nào sao?

“Được rồi bảo bối, ngươi đừng nói nữa. Ta sắp bị ngươi nói đến hôn mê!”. Hiên Viên Thiên Hành hướng Long Tại Vũ vẫy vẫy tay, ý muốn bảo hắn đến bên người mình.

“Ngươi cho là mình gọi cẩu hả? Vẫy tay thì ta sẽ lại?”. Long Tại Vũ trợn mắt liếc Hiên Viên Thiên Hành một cái tại bên kia của nhà tranh nằm xuống.

“Ta bên người cũng không thiếu cẩu”. Hiên Viên Thiên Hành gặp Long Tại Vũ nằm ở bên kia, thực vô lại mà tiêu sái đến nàm bên người hắn: “Bảo bối chúng ta cùng nhau ngủ. Hiện tại lạnh!”

“Cút ngay. Lạnh liền cút đến đống lửa bên kia ngủ”. Móng vuốt của Hiên Viên Thiên Hành hiện đến Long Tại Vũ.

“Không cần. Trên người ngươi ấm áp”. Hiên Viên Thiên Hành nói xong càng thêm hướng Long Tại Vũ dựa vào.

“Không cần tái dựa vào quá gần”. Long Tại Vũ xoay người lại tức giận trừng mắt Hiên Viên Thiên Hành.

“Không cần hung như vậy. Sẽ nhanh già”. Hiên Viên Thiên Hành đem Long Tại Vũ đặt ở phía dưới: “Được rồi, cứ như vậy ngủ đi”.

“Ta sẽ bị ngươi áp chết. Mau đứng lên ”. Long Tại Vũ bị Hiên Viên Thiên Hành mạnh mẽ áp, nguyên bản lời nói muốn thốt ra lại nuốt trở về bụng.

“Ta mới không áp chết ngươi na. Ta chỉ muốn đem ngươi “áp” không xuống giường được thôi!” (hạ lưu). Hiên Viên Thiên Hành nói xong thuận tiện sờ soạng mông Long Tại Vũ.

“Ngươi cút một bên cho ta”. Long Tại Vũ dùng sức đẩy cánh tay bị thương của Hiên Viên Thiên Hành.

“Oa bảo bối, đau quá a”. Hiên Viên Thiên Hành bị Long Tại Vũ đẩy sang một bên, ngồi dậy nhìn quần áo đã nhiễm huyết tức giận.

“Đáng đời. Xem ngươi về sau có còn dám đắc tội ta”. Long Tại Vũ đắc ý hướng Hiên Viên Thiên Hành giơ nắm tay.

Hiên Viên Thiên Hành nhìn Long Tại Vũ biểu tình đắc chí hơi hơi thở dài. Khi nào thì hắn đã phải xem sắc mặt của đứa con trước khi làm việc? (t/g: Người nào đó ra vẻ căn bản không đem ngươi là cha hắn đi!!!).

“Được rồi, mau ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải chạy. Không có tinh thần tốt như thế nào ứng phó địch nhân?”. Long Tại Vũ tìm vị trí thoải mái hảo nhắm mắt ngủ.

“Ngươi thật là thoải mái!”. Hiên Viên Thiên Hành mắt nhìn Long Tại Vũ lại nhìn đến miệng vết thương bất đắc dĩ thở dài. Còn có thể thế nào đánh chính hắn mà không nương tay. Nhưng mặc kệ bảo bối, chính hắn lại rất bướng bỉnh!

“Vậy ngủ đi. Chuyện gì ngày mai nói sau”. Hiên Viên Thiên Hành cũng tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play