- Làm rõ mọi chuyện, đối với bản thân cũng không thoải mái... Ngươi trở về đi, hiện tại ngươi cũng đã khai khiếu, đừng tiếp tục há mồm đã đắc tội với người ta nữa!
Sở Ly bĩu môi nói:
- Ta muốn nói cái gì thì sẽ nói cái đó, quản bọn họ làm gì chứ? Chỉ là một đám rác rưởi, có cái gì phải sợ?
- Đi đi, đi đi!
Quách Sơn vung vung tay, tức giận nói.
Thực sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù có thông minh như thế nào đi nữa thì vẫn ngớ ngẩn như vậy, dựa theo loại tính cách này của hắn, sớm muộn cũng sẽ chịu thiệt!
- Vậy ngày mai chúng ta cùng đi tới bang đi.
Sở Ly nói:
- Ta sẽ ra mặt thay ngươi, xem ai dám không phục!
- Được được.
Quách Sơn vung vung tay.
Hắn cũng rất hài lòng, có một tên tay chân như Triệu Đại Hà, đúng là đã bớt đi tâm tư dùm mình.
Làm Hương chủ, đương nhiên phải có thủ hạ trung thành nhất của mình, Triệu Đại Hà là một thanh kiếm, tuy rằng tính cách chán ghét, thế nhưng quả thực có tác dụng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Ly đang ở trong sân của chính mình để luyện đao.
Ở trong phòng hắn đã tìm được một quyển đao phổ, gọi là Triệu Gia Đao Quyết.
Quyển bí kíp này được giấu ở phía dưới một cục gạch, ngoại trừ bản thân hắn ra, hầu như không ai có thể tìm được.
Hắn có Đại Viên Kính Trí, có thể nhìn thấu trong ngoài, nhìn thấy được bản đao quyết này.
Bản đao quyết này cũng không phải là thứ đứng đầu nhất, nhưng cũng có chỗ tuyệt diệu độc đáo, chỉ chia ra làm ba thức, Phá Sơn thức, Bình Giang thức, Liêu Âm thức.
Chỉ cần phối hợp ba thức này được thì sẽ chính là đao pháp tinh diệu, phối hợp không tốt thì sẽ chính là đao pháp bình thường, quan trọng vẫn là ngộ tính của người dùng đao, trình độ lĩnh ngộ đối với đao pháp.
So với Thần Đao thất thức, bản Triệu Gia Đao Quyết này chênh lệch rất nhiều, không có súc lực như Thần Đao thất thức, không có vẻ khiếp người, đao không sẽ tăng nhanh, nhưng lại hơn ở chỗ đao thức đơn giản hữu hiệu, có thể hoàn toàn bộc phát ra tu vi của người dùng đao.
Hiện giờ Sở Ly đã định vị việc mình không có nội lực, là người có lực lớn vô cùng.
Khô Vinh kinh làm cho hắn vẫn duy trì trạng thái trống vắng, lấy hư không mặt đất làm đan điền, đan điền của hắn lại trở thành hư không, người bên ngoài nhìn vào thấy hắn không biết võ công, chưa từng tu ra nội lực, không đỡ nổi một đòn.
Sở dĩ hắn làm cho mình trở thành người không có nội lực, chỉ bằng khí lực để thủ thắng là bởi vì Quang Minh thánh giáo thu đồ đệ rất nghiêm ngặt, yêu cầu đối với tư chất cực cao, mà không thể tu luyện võ công phái khác, không thể bái vào giáo khi đã có sư phụ.
Vì lẽ đó nếu như hắn muốn trở thành đệ tử của Quang Minh thánh giáo thì không thể đạt đến trên Tiên Thiên, chỉ có thể ép cảnh giới ở Hậu Thiên, thậm chí tốt nhất không có nội lực gì cả, hơn nữa thân thể hắn mạnh mẽ, lực lớn vô cùng, như vậy càng dễ dàng tiến vào Quang Minh thánh giáo.
Kẽo kẹt hai tiếng, cửa viện của hắn bị đẩy ra.
Cửa viện đã được Quách Sơn tìm người đổi, lập tức trở nên không giống trước đây nữa, trong nhà không còn dấu hiệu rách nát, đồ trong nhà cũng đã được mang về, có người nói là một cái cũng không thiếu, bao gồm cả thanh đao rách trên tay của hắn nữa.
Thanh đao rách này có một vết mẻ, dường như chém lên trên tảng đá mà gây ra, thân đao mơ hồ muốn rỉ sắt, vừa là đao kém, lại là do ít bảo dưỡng thân đao, không có bôi qua mỡ bò.
- Đi thôi!
Quách Sơn chống nạng đi tới.
Sở Ly nói:
- Ta đã luyện xong cái đao pháp này rồi!
Quách Sơn đứng ở một bên nhìn hắn múa đao, lắc lắc đầu nói:
- Đao pháp này của ngươi...
- Đây chính là Triệu gia đao!
Sở Ly một mặt múa đao một mặt hừ lạnh nói:
- Tổ tiên của ta là đao khách hàng đầu, uy chấn một phương, bằng vào Triệu gia đao này mà dương danh thiên hạ!
- Ta chưa từng nghe nói tới Triệu gia đao gì cả.
Quách Sơn lắc đầu nói:
- Đao này của ngươi vừa cứng vừa mạnh mẽ, cần phải kết hợp cương nhu lại với nhau.
- Triệu gia đao nổi danh cương mãnh.
Sở Ly nói.
Quách Sơn nói:
- Được rồi, cương mãnh, cương mãnh, đã không còn sớm, nên đi tới bang rồi!
- Được rồi.
Sở Ly thu đao lại.
Hắn tra đao vào bao, giắt ở bên hông rồi nói:
- Quách Hương chủ, ngươi nên tìm cho ta một thanh đao tốt đi!
- Không thành vấn đề.
Quách Sơn thoải mái đáp ứng.
Tuy rằng hắn chống ngạng, thế nhưng đi cũng không chậm, dù sao cũng là cao thủ Tiên Thiên viên mãn, nội lực vẫn còn.
Hai người đi về phía tây hai dặm, sau đó xoay về hướng bắc một cái, bước lên con đường lớn nam bắc, đi tới trung tâm trấn, lại hướng về phía đông tiến vào một gian trạch viện rất lớn.
Vừa vào đến bên trong chính là sân luyện võ rộng rãi, có gần 100 người, rất là náo nhiệt.
Có người đang luyện đao, có kẻ đang luyện kiếm, người luyện chưởng rất ít.
Cao thủ Hậu Thiên thường luyện binh khí, cao thủ Tiên Thiên mới sẽ đi luyện quyền cước, có điều đại đa số cao thủ Tiên Thiên cũng đi luyện binh khí, dù sao uy lực của binh khí sẽ mạnh hơn quyền cước.
Nhìn thấy Quách Sơn và Sở Ly tới, thỉnh thoảng mọi người trên sân chào hỏi.
- Lão Quách, khôi phục thế nào rồi?
- Lão Quách, qua được thật sao?
- Què cũng được rồi!
- Nên làm một cái gậy chống bằng sắt, còn có thể biến thành vũ khí đó.
Quách Sơn cười chào hỏi với bọn hắn.
Lại nói tới Triệu Đại Hà, bọn họ chỉ nhìn một chút, không ai nói chuyện với hắn, Triệu Đại Hà nói chuyện rất biết đắc tội với người khác, cho nên nói chuyện với hắn chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Phó bang chủ Mạnh Nhai và ba Hương chủ cũng đi tới, cất giọng nói:
- Mọi người đều ở đây sao, ta sẽ tuyên bố một mệnh lệnh của bang chủ, bắt đầu từ ngày hôm nay, Quách Sơn sẽ trở thành Hương chủ, tiếp nhận vị trí của Ngô Hương chủ!
- Cái gì?
Mọi người lấy làm kinh hãi.
Mạnh Nhai nói:
- Quách Sơn là lão nhân trong bang, làm việc tận tâm tận lực, lần bị thương này cũng là vì Hiệp Nghĩa bang chúng ta mà bị thương, Ngô Hương chủ tạ thế, chúng ta đều rất bi thống. Thế nhưng vị trí Hương chủ không thể thiếu người được, Quách Sơn chính là ứng cử viên phù hợp nhất, vì lẽ đó bắt đầu từ ngày hôm nay, Quách Sơn sẽ là Hương chủ mới!
- Ta không đồng ý!
Một thanh niên cao lớn, cường tráng lớn tiếng nói:
- Lão Quách vất vả, có công lao rất lớn, nhưng hiện tại võ công đã thụt lùi, võ công của Hương chủ phải là người mạnh nhất, một người què trở thành Hương chủ, quả thực là chuyện cười, sẽ làm cho Hiệp Nghĩa bang chúng ta mất mặt!
Hắn đứng ở trong đám người, lại như hạc đứng ở bên trong bầy gà, rất dễ thấy.
Sở Ly tiến lên phía trước một bước, quát to:
- Hạ Anh Câu, ngươi đánh rắm gì đó?
- Triệu Đại Hà, ngươi mới đánh rắm, ta nói không đúng ở điểm nào chứ?
Hạ Anh Câu tức giận hừ lạnh nói:
- Một kẻ ngu si như ngươi xem náo nhiệt làm gì, tránh sang một bên đi!
- Triệu Đại Hà ta ở đây nói một câu, lão Quách làm Hương chủ, nếu như ai không phục thì cứ tới ta tiếp, tới một người ta đánh một người!
Sở Ly vỗ ngực một cái, lớn tiếng nói:
- Có lá gan thì cứ đến!
- Khẩu khí thật là lớn!
Thân thể của Hạ Anh Câu vừa cao lại cường tráng, như sắt thép, Sở Ly ở trước mặt của hắn lại như người lớn và đứa nhỏ, hắn cười lạnh nói:
- Có kỳ ngộ thì có thể ra mặt sao?
- Ta không đánh cho ngươi tè ra quần thì ta sẽ không họ Triệu nữa!
Sở Ly lớn tiếng nói.
- Muốn chết!
Hạ Anh Câu đẩy mọi người ra, đi tới trước mặt của Sở Ly, đánh ra một bạt tai, bàn tay lớn giống như quạt vừa nhanh vừa độc, muốn một cái tát đập bay Sở Ly, bịt kín cái miệng thối của đối phương lại.
Sở Ly đánh ra một quyền.
- Phanh!
Một tiếng vang giòn vang lên, một chưởng của Sở Ly vỗ lên trên bàn tay lớn của hắn.
Hạ Anh Câu lảo đảo lùi về phía sau hai bước, vội vã hất tay lên, vô cùng đau đớn.
Sở Ly đã đánh ra một quyền nữa.
- Ầm!
Hạ Anh Câu đưa tay đi chặn, thế nhưng lại bị đánh bay ra ngoài ba thước, nặng nề rơi xuống mặt đất.
Sở Ly đi tới trước người hắn, giẫm lên ngực của hắn, đắc ý cười gằn nói:
- Họ Hạ, có phục không?
- Phục cái rắm!
Hạ Anh Câu đỏ mặt, phẫn nộ hừ một tiếng.
Mũi chân của Sở Ly vẫn giẫm xuống.
Hạ Anh Câu cảm giác xương của mình đang vang vọng, đau đớn tới mức sắp nứt ra, hắn giãy dụa mấy lần, nhưng chân của hắn lại nặng nề giống như núi lớn, giãy dụa cũng là phí công.
Tiếng ken két càng ngày càng rõ ràng, xương sắp muốn bị gãy tới nơi.
Sở Ly dùng đôi mắt tam giác hung ác lạnh lùng, gắt gao trừng mắt nhìn hắn:
- Có phục hay không?
- Ngươi có gan thì cứ giẫm chết lão tử đi!
Hạ Anh Câu rống to.
- Vậy thì ta sẽ giẫm chết ngươi!
Sở Ly lạnh lùng nói.
Hạ Anh Câu gắt gao cắn chặt răng, không chịu phát ra tiếng rên rỉ, nhưng hắn lại cảm giác xương của mình như sắp đứt gãy, thống khổ tới cực điểm.
Sở Ly vẫn không buông chân, vẫn còn giẫm xuống nữa.
Quách Sơn lắc đầu nói:
- Triệu Đại Hà, quên đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT