Lý Hàn Yến vội nói:

- Muội sẽ đi tìm Tuyết Lăng tỷ tỷ! 

Nàng nói xong không chờ Sở Ly nói chuyện, người nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Tô Như than thở:

- Nàng như vậy không sao chứ? Sát tính quá nặng. 

Nàng dám nói, trong toàn bộ Tuyết Nguyệt hiên, người có sát tâm nặng nhất chính là Lý Hàn Yến, giết người không chỉ không có căm ghét và cảm giác áy náy, trái lại còn rất hưng phấn, lấy giết người làm việc vui, thật là không bình thường, nhìn qua rất đáng sợ.

Sở Ly lắc đầu cười nói:

- Chỉ trách ban đầu ta giết người quá ác, ảnh hưởng tới nàng, từ từ thay đổi đi. 

- Như vậy mà lúc này còn muốn giết người nữa sao?

Tô Như than thở:

- Ta lo lắng nếu cứ tiếp tục như thế, nàng sẽ trở thành một ma đầu, một ngày không giết người thì sẽ không cảm thấy thoải mái! 

Sở Ly nở nụ cười.

- Ngươi đừng cười!

Tô Như tức giận lườm hắn một cái, nói: 

- Ngươi cho rằng không thể hay sao?

Sở Ly lắc đầu.

Tô Như hừ lạnh nói: 

- Ngươi không nghe lời nàng mới nói sao? Giết người là một loại chuyện rất sung sướng, vừa nghĩ đến mình cứu được bao nhiêu người tốt thì toàn thân sẽ sung sướng, suy nghĩ như thế có giống người thường không?

Sở Ly cười gật đầu:

- Suy nghĩ của ta cũng giống như nàng. 

- Nghĩ như thế là không sai, nhưng giết người lại là hai việc khác nhau.

Tô Như lắc đầu nói:

- Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để mình bồi dưỡng ra được một nữ ma đầu! 

Sở Ly nhíu nhíu mày, chậm rãi gật đầu.

Sự lo lắng của Tô Như không phải là không có lý.

Lúc trước hắn mang theo nàng giết người, kích thích đối với nàng quá lớn, vì lẽ đó sau đó đã mất đi cảm giác, làm vặn vẹo cảm giác của nàng. Mình vẫn phải chú ý một chút, có điều cũng còn may Lý Hàn Yến là một cô nương đơn thuần thiện lương, không hận đời, sẽ không cực đoan, chỉ là đơn thuần muốn giết người xấu, cứu người tốt mà thôi. 

Vào lúc này nếu như áp chế suy nghĩ của nàng, trái lại sẽ lại không ổn hơn mà thôi.

- Từ từ đi, ta sẽ chú ý tới nàng.

Sở Ly nói. 

Tô Như gật gù.

Tuyết Lăng theo Lý Hàn Yến đồng thời đi vào trong phòng.

- Công tử. 

Tuyết Lăng nhẹ nahfng thi lễ.

Sở Ly cười nói:

- Hàn Yến muốn ngươi đi theo cùng đi giết Kim Cương môn và Đức Uy Đường, ngươi muốn đi sao? 

- Vâng.

Tuyết Lăng nhẹ nhàng gật đầu.

Khuôn mặt ngọc của nàng lạnh lẽo, hoàn mỹ như tuyết, xinh đẹp mà lại lạnh lẽo, khắp toàn thân đều toả ra ý lạnh, khí chất cự tuyệt người khác ngoài ngàn dặm. 

Cho dù là mùa hè nóng rực, khi ở bên người nàng cũng sẽ có cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

Sở Ly trầm ngâm nói:

- Kỳ thực phương pháp tăng cường thực lực có rất nhiều, chỉ cần đối chiêu với nhiều người là được. 

Tuyết Lăng nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Đều là khoa chân múa tay mà thôi, không trải qua chém giết, tất cả võ công đều là trò mèo, lúc trước ta đi theo ở bên người công tử, động thủ so chiêu, không phải là chém giết chân chính.

- Ai nói với ngươi những điều này vậy? 

- Tự ta lĩnh ngộ, chưởng pháp của ta không kém Tưởng đại ca, nhưng mỗi lần đánh nahu, đều rơi xuống hạ phong.

Tuyết Lăng nhíu mày nói:

- Tu vi của ta thậm chí còn sâu hơn một tầng so với Hàn Yến muội muội, nhưng lại không đánh lại được muội ấy. 

Sở Ly nói:

- Ngươi ở bên cạnh ta, cơ hội dùng võ công tranh đấu với người ta cũng không nhiều.

- Ta không muốn làm cho công tử mất mặt! 

Tuyết Lăng nói.

-... Được rồi, vậy thì cùng đi đi.

Sở Ly chậm rãi gật đầu. 

Kim Cương môn ở giữa một ngọn núi.

Đây là một ngọn núi lửa cao hai trăm thước, không quá lớn, Kim Cương môn giấu ở trong núi, trong chốn võ lâm người biết được về Kim Cương môn không nhiều, nhưng những người chung quanh Kim Cương môn lại không ai mà không biết.

Kim Cương môn nghe qua như là một môn phái, nhưng lại càng giống như một sơn trại thì hơn, cướp bóc đã thành tính, bọn họ không cướp bóc ở sau Kim cương sơn, bên trong trăm dặm tuyệt đối không chạm tới, thường thường sẽ đi ra bên ngoài trăm dặm để cướp bóc, nam giết chết, nữ thì mang lên trên núi. 

Căn cứ vào đám người ở gần Kim Cương môn từng nói, Kim Cương môn giàu có đến mức nứt đố đổ vách, Kim Cương môn có thập đại kim cương, đều là cao thủ hàng đầu, thực lực thậm chí còn trên cả môn phái nhị lưu, độc bá một phương trong chu vi trăm dặm, không ai dám trêu chọc vào bọn họ.

Có rất nhiều hiệp sĩ võ lâm nghe thấy ác danh của bọn họ cũng muốn hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân, kết quả đều bị chết một cách vô thanh vô tức, Kim Cương môn rất mạnh, không người nào dám đến động vào bọn họ.

Lúc chạng vạng một ngày nọ, trong Kim Cương môn có ba người đến, một thanh niên mặc áo bào trắng, hai nữ tử uyển chuyển thướt tha, che lụa trắng, chỉ để lộ ra con ngươi xinh đẹp sáng sủa, lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía Kim Cương môn. 

Trước Kim Cương môn là một cái cổng to lớn, tảng đá giống như ngọc trắng làm thành cổng, viết lên trên đó ba chữ Kim Cương môn rất lớn, cổ điển mà lại rất tang thương.

Phía sau cổng là con đường đá rất dài không nhìn thấy tận cùng, đi thông đến nơi sâu xa trong núi rừng, không nhìn thấy dáng vẻ của Kim Cương môn đâu cả. Tất cả đã bị rừng cây che đậy, cần phải từng bước từng bước đi lên thì mới có thể nhìn thấy hình dạng thực sự của Kim Cương môn.

Mà một khi bước vào Kim Cương môn thì không cho phép thi triển khinh công, bằng không sẽ là kẻ địch của Kim Cương môn, sẽ bị giết chết. 

Ở dưới cửa là hai đệ tử áo xanh đang cầm đao đứng đó.

Nhìn thấy ba người tới gần, hai đệ tử áo xanh trừng mắt nhìn tới rồi quát lớn:

- Đứng lại, các ngươi là người nào? 

Sở Ly đã thấy dáng vẻ của Kim Cương môn, tình hình bên trong hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, hắn cau mày.

Hai Thiên Ngoại Thiên, tám Tiên Thiên, sáu mươi hai Hậu Thiên, hơn năm mươi nữ tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy, mỗi người đều có tiểu viện của mình, phía sau núi của Kim Cương môn này có một cái hang đá, bên trong có đầy kim ngân châu báu.

Sở Ly nhíu nhíu mày, quay đầu nói: 

- Chuyện còn lại giao cho các ngươi, tất cả những người này, ngoại trừ nữ nhân ra, không có một ai là không đáng chết.

Tuyết Lăng nói:

- Đều đáng chết sao? 

Sở Ly gật gù.

Hắn đã đọc tin tức trong đầu đám người này, năm mươi nữ nhân này đều là người bị cướp lên núi, đều là người trong các lần chém giết, cướp bóc, sau đó cướp lên trên núi, các nàng sống tạm đến nay chính là muốn nhìn thấy những người này bị báo ứng.

Hai Thiên Ngoại Thiên, tám Tiên Thiên, sáu mươi hai Hậu Thiên, trên tay ai mà không dính máu của người vô tội chứ, tất cả đều đáng chết. 

- Tốt lắm, vậy thì giết sạch bọn họ!

Đôi mắt sáng của Lý Hàn Yến hưng phấn tỏa ra ánh sáng:

- Đám người này muội đã sớm nghe qua, vẫn luôn muốn diệt bọn hắn! 

Tuyết Lăng chần chờ một chút, lại chậm rãi gật đầu.

- Bắt đầu từ bọn họ đi.

Lý Hàn Yến hừ lạnh một tiếng, sải bước đi lên phía trước nói: 

- Các ngươi là người của Kim Cương môn sao?

- Không sai!

- Vậy thì đều đáng chết! 

Lý Hàn Yến quát một tiếng, kiếm quang xuất hiện, trong nháy mắt đã đâm trúng yết hầu của hai người.

Kiếm thế của nàng cực nhanh, hai đệ tử áo xanh không kịp phản ứng thì đã che yết hầu, khó có thể tin được trừng mắt nhìn nàng, ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống.

Lý Hàn Yến hừ lạnh một tiếng nói: 

- Quá yếu!

Nàng quay đầu lại nói:

- Tuyết Lăng tỷ tỷ, những tiểu lâu la này không đáng được chú ý, nhưng bọn họ lại là người giết người vô tội hung ác nhất, cho nên cũng là người đáng chết nhất! 

Tuyết Lăng gật gù.

Sở Ly nói:

- Hàn Yến, lúc ngươi giết người, ên khống chế sát ý của mình, nếu như bị sát ý khống chế thì sẽ khó có thể bình tĩnh suy nghĩ được. Một khi bị sát lục khống chế, đầu óc sẽ không tỉnh táo. 

- Vâng!

Lý Hàn Yến dùng sức gật đầu.

Hai tên đệ tử áo xanh còn chưa kịp báo thì bọn họ đã đi lên trên, thi triển khinh công đi lên trên bậc thang bằng đá, rất nhanh đã đi tới trước mặt một toà đại điện. 

Sân luyện võ trước đại điện rất là náo nhiệt, sáu mươi hai tên đệ tử đều đang luyện công, sau khi nhìn thấy ba người bọn hắn thi triển khinh công chạy tới, mỗi người đều ngừng tay, mắt nhìn chằm chằm về phía bên này, binh khí trong tay được nắm chặt, mà người không có binh khí thì cũng vận công chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

Sáu mươi hai tên đệ tử này tràn ngập sát khí, hai mắt lạnh như băng, ở trên cao nhìn về phía ba người bọn hắn, giống như dang nhìn ba con cừu con đang đợi làm thịt vậy.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói: 

- Giết sạch bọn họ đi!

- Vâng!

Lý Hàn Yến đáp một tiếng, xông ra ngoài. 

Sở Ly quay đầu nhìn về phía Tuyết Lăng rồi nói:

- Những người này, trên tay mỗi người chí ít cũng có ba vô tội tính mạng, tội lỗi rất đáng chém!

- Vâng. 

Tuyết Lăng nhẹ nhàng gật đầu, người cũng nhẹ nhàng xông lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play