Loại rắn bay này không bình thường, ăn tim của nó so với luyện thể còn nhanh hơn nhiều.
Một lúc lâu sau, hắn đã khôi phục lại được quyền khống chế thân thể, cảm giác thống khổ bị diệt hết, cảm giác mạnh mẽ tràn ngập ở trong người, giống như thân thể là một ngọn núi lớn, mây trên trời cao, mang núi vượt biển cũng rất là bình thường, giơ tay lên là có thể đánh ra một lỗ thủng ở trên trời.
Hắn cảm giác mình mềm mại như lông chim, Đại Viên Kính Trí lại làm cho hắn hiểu rõ đây là ảo giác, thân thể vẫn là cỗ thân thể kia, thậm chí lại còn nặng nề hơn mấy phần, xương cốt kiên cố chặt chẽ, làm cho thể trọng của hắn tăng lên.
Hai con linh hạc đứng ở trước người hắn chừng hơn hai mươi thước, mắt hầu như dán vào hắn, trong mắt đôi mắt trong trẻo linh động lóe lên vẻ hiếu kỳ.
Dáng vẻ vừa nãy của Sở Ly khiến cho chúng nó rất tò mò, chúng nó ăn tim rắn không có cảm giác gì cả, cho nên mới rất kỳ quái vì Sở Ly lại có dị dạng như vậy.
Sở Ly tiến lên phía trước sờ sờ cái cổ của chúng nó, nở một nụ cười, sự trợ giúp lần này đối với mình quá to lớn.
Hắn cúi đầu nhìn của chân hai hạc, mơ hồ có dấu răng, lại không có dấu hiệu trúng độc.
Hắn khom lưng cầm bốn con rắn, lạnh lẽo trắng mịn, nặng nề dị thường, chẳng khác nào được làm từ sắt vậy, ước lượng một hồi, hắn ra hiệu với hai con linh hạc.
Hai linh hạc gật đầu hiểu rõ.
Sở Ly đột nhiên biến mất ở tại chỗ, xuất hiện ở tỏng Khánh Vân thành.
Tiêu Thi đang ngồi ở bên cạnh cái bàn đá đọc sách, vội vã che mũi, có chút ghét bỏ nhìn hắn, thân thể hắn tràn ngập mồ hôi và mùi thối, giống như mới từ trong rãnh nước bẩn nhảy ra vậy.
Sở Ly cười nói:
- Ta muốn tắm chút, sau đó nấu cái này, làm canh thịt rắn ăn.
- Hừ, ăn cái này làm gì chứ?
Tiêu Thi nói:
- Lại là loại linh xà kia, có thể làm nội giáp hay sao?
Sở Ly gật gù:
- So với lúc trước thậm chí còn tốt hơn.
Bốn con rắn bay này so với thứ lúc trước mà hắn gặp phải lại còn khó dây dưa hơn, có lẽ linh khí sẽ càng đầy đủ hơn nữa.
- Được rồi, tùy ngươi.
Tiêu Thi lắc đầu nói:
- Chắc là phải dùng kiếm của ngươi rồi.
Sở Ly giao Trần Quang kiếm cho Liễu Nhứ, Mộng Lan đã đi chuẩn bị nước nóng.
Hai gian tiểu viện này đơn sơ, thế nhưng cái gì cũng có, các nàng vẫn đun nước nóng, chuẩn bị dùng bất cứ lúc nào.
Sau khi tắm xong Sở Ly đi ra ngoài, tinh thần thoải mái, một luồng mùi thơm kỳ dị đã lượn lờ ở trong viện, ngưng tụ không tan, trong miệng hắn bất tri bất giác xuất hiện nước miếng.
Tiêu Thi đứng ở trong viện đánh giá Trần Quang kiếm, nàng rất tò mò đối với việc nó mờ mịt nhưng lại sắc bén như vậy, hoa văn trên thân kiếm cũng rất thú vị.
Sở Ly sợ mất mật, không dám bỗng nhiên lên tiếng quấy rối nàng, chỉ lo nàng thất thủ tự làm mình đứt tay.
Sự sắc bén của Trần Quang kiếm tuyệt đối không phải là thứ mà bảo kiếm bình thường có thể so sánh được, chém sắt như chém bùn, cắt máu thịt so với cắt đậu hủ còn dễ dàng hơn nhiều.
- Không nghĩ tới lại thơm như vậy.
Sở Ly từ từ đi tới bên cạnh cái bàn đá rồi ngồi xuống, tiếng bước chân đã khiến cho chú ý, mới mở miệng nói chuyện.
- Hừm, rắn lần này không giống trước đây.
Tiêu Thi đưa Trần Quang kiếm cho hắn:
- Nhìn thì xấu, nhưng nấu lên rất thơm, không có mùi tanh.
Sở Ly thở một hơi dài nhẹ nhõm, Tuyệt Vân thần công lưu chuyển ở trong thân thể, ắn không thể chờ đợi được nữa mà muốn thử một chút xem cỗ thân thể này đã được tăng lên mạnh mẽ bao nhiêu.
- Ngươi có biết đây là loại rắn gì không?
Tiêu Thi nói.
Sở Ly cười nói:
- Tiểu thư biết sao?
Tiêu Thi nói:
- Ta thấy nó nấu lên thơm như vậy thì mới biết, nó là Huyền Dương xà.
- Huyền Dương xà?
Sở Ly cười nói:
- Có diệu dụng gì không?
- Tim của Huyền Dương xà có thể cường hóa gân cốt, trợ thận khí, có người nói là đồ bổ vô thượng của nam nhân.
Tiêu Thi lắc đầu một cái, không hề có vẻ ngượng ngùng, mà chỉ lạnh nhạt nói:
- Kỳ thực chính là tăng khí lực mà thôi, hiệu quả cực mạnh.
Sở Ly gật gù, hắn đã tự thân kiểm nghiệm, quả thực khí lực đã tăng lên nhiều.
Tiêu Thi nói:
- Thịt của Huyền Dương xà có thể bổ dưỡng tiêu hao, tăng cường tuổi thọ, cũng không biết là thật hay là giả.
- Tuổi thọ? Có thể tăng lên nhiều không?
Sở Ly kinh ngạc hỏi.
Tiêu Thi nói:
- Phải xem nó đã sống được bao lâu, thêm mấy năm cũng đã tốt rồi.
- Xem ra đúng là kỳ vật, đặc biệt là đối với lão nhân.
Sở Ly nói.
Tuổi thọ mấy năm ngắn ngủi, người trẻ tuổi không cảm giác được cái gì, thế nhưng người lớn tuổi mới biết nó trân quý thế nào.
- Kỳ vật là kỳ vật, rất là hiếm thấy.
Tiêu Thi nói:
- Có lẽ là trong thiên địa cũng không có bao nhiêu, lần này bị các ngươi giết bốn đầu, lại càng ít hơn nữa.
- Cám ơn trời đất.
Sở Ly nói:
- Nếu như nó chạy ra khỏi Thập Vạn Đại sơn, ai có thể hạn chế được chúng nó cơ chứ?
Nếu không có linh hạc giúp đỡ, hắn cũng không thể làm gì được bốn con rắn bay này, kiếm đâm không vào được, cho dù 7 tấc cũng không đâm vào được, nếu như chúng nó giết người, nghĩ cũng đã cảm thấy lạnh lẽo, sợ là người trong một cái thành không chịu được chúng nó giết.
Mỗi lần nghĩ đến Thập Vạn Đại sơn, hắn đều cảm thấy sự nhỏ bé và yếu đuối của bản thân và nhân loại.
Trong chớp mắt thịt rắn đã được hầm tới chạng vạng, mặt trời chiều ngả về phía tây.
Sở Ly gọi Dương Bảo Thư tới đây, bưng hai bát trở về nhà.
Còn lại bọn họ tự ăn, rất nhanh đã sạch sành sanh, mùi thơm ngăn chặn sự hoảng sợ của các nàng đối với rắn, khi ăn không có chút khiếp đảm nào, chỉ có ăn và ăn mà thôi.
- Ấm quá.
Tiêu Thi cười nói.
Trong lúc nàng nói chuyện lại dùng thuật thổ nạp của linh hạc, rất nhanh đã hòa khí nóng quanh thân nhiệt vào trong cơ thể, thu được chỗ tốt hơn xa Liễu Nhứ và Mộng Lan.
Bây giờ nàng không biết võ công, cũng không có nội lực, nhưng thân thể dần dần xảy ra biến hóa, gân cốt càng ngày càng cứng cỏi, khí lực cũng tăng lên nhiều.
Sở Ly nói chuyện một lúc với nàng rồi lướt người đi, lần nữa trở về An Vương phủ, chờ Phương Thanh Dương tới đây.
Phương Thanh Dương kia quả đúng như dự liệu của hắn.
Nửa đêm, Phương Thanh Dương chẳng khác nào một vầng mặt trời chói chang, nhanh như một vệt sáng bắn đến An Vương phủ.
Sở Ly mặc một thân áo bào trắng đứng ở giữa khu nhà nhỏ, bình tĩnh đánh giá hắn:
- Pháp vương không sợ cao thủ Đại Quý chúng ta vây công hay sao?
- Trừ phi Hoàng thượng của quý quốc ra tay, những người còn lại không đủ để gây sợ?
Phương Thanh Dương lạnh nhạt nói:
- Các ngươi có thể đuổi kịp được ta sao?
- Vậy cũng không hẳn.
Sở Ly lắc đầu nói:
- Lẽ nào Đại Lôi Âm tự không thể trị được ngươi sao?
Phương Thanh Dương nói:
- Ta đánh không lại sẽ chạy đi... Huống hồ giết ngươi, Hoàng đế quý quốc sẽ không xuất thủ, ngươi còn chưa đủ tư cách.
- Cũng được, vậy thì triệt để kết thúc đi!
Sở Ly lắc đầu nói, bước một bước vọt đến trước mặt của hắn, vươn tay đánh ra.
Phương Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, Đại Quang Minh thần quyền xuất hiện.
- Ầm!
Quyền chưởng của hai người giao nhau, đều lui lại một bước.
Phương Thanh Dương cau mày nhìn hắn.
Sau một ngày, Sở Ly như đổi thành một người khác, nội lực tinh khiết thâm hậu, không ngờ lại càng hơn một bậc so với mình, ưu thế của hắn đã lập tức biến mất.
Phương Thanh Dương lạnh nhạt nói:
- Ngươi đã đạt được kỳ ngộ gì vậy?
Sở Ly mỉm cười:
- Giao thủ với ngươi, bỗng nhiên có cảm ngộ, tu vi của ta đột phá một tầng, đa tạ đa tạ!
Phương Thanh Dương liếc mắt nhìn hắn thật sâu:
- Rất tốt, ta sẽ trở lại!
Hắn nói xong chẳng khác nào một vệt sáng bắn ra ngoài, trong chớp mắt đã biến mất ở tầm nhìn của Sở Ly, rời khỏi phạm vi của Đại Viên Kính Trí.
Sở Ly bật cười, không ngờ Phương Thanh Dương lại trực tiếp rời đi, cũng thật là thoải mái.
Hắn thở ra một hơi thật dài, xem như cửa ải này đã qua được, trả thù của Quang Minh thánh giáo trong một chốc một lát sẽ không tới nữa.
Hắn lại cau mày thở dài, bọn họ sẽ làm thế nào đây?
Nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giết mình, bằng không tương lai sẽ không biết có bao nhiêu đệ tử Quang Minh thánh giáo chết ở trên tay mình, huống hồ hắn cũng đã giết không ít đệ tử Quang Minh thánh giáo, không thể không báo thù được.
Nếu võ công không thể thắng, như vậy nhất định phải dùng biện pháp khác, cũng như đối phó với Bình Vương vậy.
Sẽ ra tay từ người bên cạnh mình!
Hắn cau mày trầm tư, cuối cùng lại lắc đầu một cái, xem ra cần phải chủ động xuất kích, không thể chờ bọn họ đánh tới cửa, đẩy lùi từng người từng người, Bạch Y Thần Đao nên đi tới Đại Ly nhìn một chút!
Sáng sớm ngày thứ hai, hắn đang luyện Vạn Tượng Quy tông, phải phá tâm cảnh của Tiêu Kỳ nhanh một chút, cho nên hắn dự định bế quan một quãng thời gian để chuyên tâm tu luyện.
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Chu tổng quản, bốn người Tần Tấn cầu kiến.
Sở Ly đến phòng khách của Vương phủ thì đã nhìn thấy bốn người, thương thế của bọn họ đã khôi phục, là tới đây để truyền tin tức, dường như Mai Nhất viện đã điều tra phủ Tể Quốc Công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT