Ngày thứ hai, khi đám người Mộ Dung Thuần, Hạ Lập Ngôn chuẩn bị lần nữa khuyên bảo, để Sơn chủ lập Gia Cát Thiên làm Sơn chủ đời tiếp theo thì Gia Cát Phong bỗng nhiên mở miệng:

- Ta đã nghĩ một đêm, quyết định, Sơn chủ đời tiếp theo là Gia Cát Thiên!

Sáu Đại trưởng lão ngẩn ra, lập tức đại hỉ.

Trong vẻ kinh hỉ lại lộ ra mấy phần nghi hoặc, không biết vì sao Gia Cát Phong bỗng nhiên thay đổi suy nghĩ, y theo tính tình của hắn trước đó, bất kể có nói cái gì cũng sẽ không đồng ý, bọn họ cũng đã chuẩn bị khuyên bảo lâu dài rồi.

Thế nhưg không nghĩ tới trong một đêm hắn đã nghĩ thông.

- Sơn chủ, sao ngươi lại nghĩ thông vậy?

Mộ Dung Thuần vội hỏi.

Gia Cát Phong lạnh nhạt nói:

- Quả thực võ công của nó hơn ta một bậc, ta cũng đã ăn đau khổ khi võ công không mạnh, ta không muốn Sơn chủ đời tiếp theo sẽ rơi vào kết quả giống như ta.

Mộ Dung Thuần vội vã dùng sức gật đầu.

Từ sau lần trước hắn đã triệt để hiểu ra, đối với Sơn chủ của Phục Ngưu sơn mà nói, võ công mới là căn bản, là vị trí sống lưng của tông môn, võ công của Sơn chủ không mạnh thì không cần phải nói tới những chuyện khác nữa.

Gia Cát Phong nói:

- Tuy rằng nghiệp chướng kia chẳng ra gì, chỉ là võ công đúng là nhất tuyệt, nếu như ta cố ý đẩy nó đi ra ngoài thì sẽ là một tổn thất lớn của tông môn, bắt đầu từ ngày hôm nay để nó trở về tông môn đi, chỉ mong mọi người đừng trách ta thay đổi liên tục như vậy.

- Thay đổi như vậy cũng không có gì cả, chỉ cần vì tông môn chúng ta là được!

Mộ Dung Thuần cười nói.

Hạ Lập Ngôn nói:

- Sơn chủ có thể nghĩ thông suốt như vậy, thật là đáng mừng!

- Ngày hôm nay ta sẽ truyền tâm pháp đích truyền của Sơn chủ cho nó, cũng truyền bí mật tông môn cho nó, nếu như ta không còn tại thế, mong các ngươi phụ tá cho nó.

- Sơn chủ đừng nói lời không may mắn, sao Sơn chủ không còn tại thế cơ chứ?

Mộ Dung Thuần nói.

Gia Cát Phong hừ lạnh một tiếng:

- Chuyện này rất khó nói... gần đây nó làm việc cũng coi như có chút bản lĩnh, các ngươi nên khuyên bảo nhiều hơn, đừng để cho nó làm xằng làm bậy.

- Vâng.

Sáu người ôm quyền trầm giọng nói.

Sở Ly đi theo Gia Cát Phong đi tới trước một vách núi phía sau núi, phía dưới là thung lũng sâu thẳm, ngẩng đầu nhìn lên, tức thì có gió mạnh phả vào mặt, tiếng rít gào không ngừng vang lên, dường như ở dưới cốc có cất giấu ác quỷ, muốn kéo người ta xuống bên dưới.

- Theo ta xuống dưới.

Gia Cát Phong nói một tiếng, nhảy xuống.

Sở Ly lập tức nhảy theo.

Khi Gia Cát Phong nhảy xuống tới một trăm trượng thì bỗng nhiên gào to nói:

- Sắp đến rồi!

Thân thể của hắn rung động, rêu xanh trải rộng dán lên trên vách núi cheo leo, sau đó hắn vỗ vào bốn phía của một tảng đá.

- Ầm ầm.

Một tiếng vang trầm thấp vang lên, xuất hiện một cái cửa động, hai người lập tức bay vào.

Gia Cát Phong nhìn chằm chằm về phía trước, trầm giọng nói:

- Cẩn thận, sai một bước sẽ có cơ quan trí mạng, dù võ công của ngươi có mạnh hơn cũng không tránh khỏi được!

Sở Ly gật đầu mà rập khuôn từng bước đi theo sau lưng hắn, đạp lên trên mỗi một vết chân của hắn.

Đại Viên Kính Trí của hắn đã nhìn thấy cơ quan trong vách đá, có tên, đoản đao, mỗi một mũi tên và trên đao đều đen kịt, vừa sắc bén lại độc ác, trải rộng ở hai bên vách đá, trên đỉnh đầu có tảng đá, dưới chân có cạm bẫy, trong bẫy có những bẫy chông dựng thẳng, nếu như đi sai một bước thì thân thể sẽ biến thành một cái sàng.

Hai người đi tới trước một gian nhà đá, bốn phía nhà đá đều là những bức họa màu sắc rực rỡ, những thứ ở phía trên trông rất sống động, khuôn mặt giống như người thật, da thịt là màu trắng, xen lẫn dây dài màu đỏ và màu xanh lam, là hướng chảy của từng cái từng cái khí mạch.

Sở Ly quét mắt nhìn một chút đã khắc vào trong đầu, cẩn thận phân tích, tổng cộng có hai bộ võ học, một bộ nội công tâm pháp, một bộ quyền pháp.

Hai bộ võ học này đều không dễ luyện, người nhìn vào lại cảm thấy không khó, thế nhưng khi nội lực lưu chuyển lại cực kỳ tối nghĩa, giống như có một sức mạnh vô hình ngăn cản vậy.

Gia Cát Phong nói:

- Đây chính là Phục Ngưu Chân giải, đáng tiếc chỉ có nửa bộ, nội công tâm pháp và quyền pháp đều là nửa bộ, uy lực rất lớn. Nếu như có thể triệt để luyện thành Phục Ngưu Thần công và Phục Ngưu Thần quyền, có thể tung hoành thiên hạ.

Sở Ly nói:

- Triều Thiên Cung kia chỉ có nửa phần sau, chẳng phải sẽ càng nát hay sao?

Nửa bộ đầu thường thường là cơ sở và nhập môn, mà nửa phần sau mới là thứ thể hiện ra uy lực, thiếu mất nửa bộ sau, uy lực kém một chút, thế nhưng thiếu mất nửa trước, căn bản không thể tu luyện.

Gia Cát Phong hừ lạnh nói:

- Thứ bọn họ tu luyện không phải là Phục Ngưu Thần công và Phục Ngưu Thần quyền, chỉ là võ học của một tông phái bị diệt tên là Triều Thiên Tông mà thôi.

Sở Ly cau mày:

- Đã như vậy, vì sao không giành lại được chứ?

- Bởi vì Sơn chủ lúc trước đã lập lời thề, tuyệt không trắng trợn cướp đoạt võ học của Triều Thiên Cung.

Gia Cát Phong nói.

Sở Ly lắc đầu bật cười, cảm thấy cũng khó trách Phục Ngưu sơn lại suy sụp, chỉ biết làm chút chuyện không hiểu ra sao. Xảy ra một ít chuyện không hiểu ra sao, dường như bản lĩnh to lớn nhất của các đời Sơn chủ chính là hại hậu bối, Sơn chủ đời sau so với Sơn chủ đời trước còn không bằng hơn.

Sở Ly nói:

- Đã như vậy, vậy làm sao đoạt lại võ học của Triều Thiên Cung được chứ?

Gia Cát Phong nói:

- Phải làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện trả về.

- Cam tâm tình nguyện...

Sở Ly cười cợt.

Gia Cát Phong nói:

- Chuyện này ta sẽ giao cho ngươi, đừng tiếp tục để cho Sơn chủ đời tiếp theo nữa.

- Ta sẽ làm hết sức.

Sở Ly không dám nói quá chắc chắn, bởi vì hắn căn bản không biết Triều Thiên Cung ở đâu.

- Cho ngươi hai ngày, ngươi có thể nhớ hết những thứ này được không?

Gia Cát Phong chỉ chỉ vào vách đá nói.

Sở Ly lắc đầu một cái rồi nói:

- Ta đã nhớ hết rồi.

Gia Cát Phong ngẩn người:

- Nhanh như vậy sao?

- Đầu của ta đủ nhanh.

Sở Ly nói.

Gia Cát Phong thầm thở dài một hơi, không nghĩ tới nhi tử của hắn lại thông minh đến mức độ như vậy, không trách có thể luyện thành Tuyệt Vân kiếm pháp.

- Đã như vậy, vậy thì đi thôi.

Gia Cát Phong nói:

- Có Phục Ngưu Thần công, uy lực của các môn võ học Phục Ngưu sơn sẽ tăng cao, ngươi thân là Sơn chủ đời tiếp theo của Phục Ngưu sơn, nên luyện Phục Ngưu Thần công cho tốt thì hơn.

Sở Ly nói:

- Ta muốn biết vị trí của Triều Thiên Cung.

- Ngươi muốn làm gì?

Gia Cát Phong hừ lạnh nói.

Hắn đi ra ngoài, Sở Ly giẫm theo chân của hắn, vết chân đi vào lại không giống như vết chân khi đi ra.

Sở Ly nói:

- Trước tiên phải thăm dò hư thực một chút xem thế nào.

- Trong một ngọn núi sâu một ngàn dặm ở bên ngoài.

Gia Cát Phong nói:

- Kiều Tam biết, để hắn dẫn ngươi đi.

Trong lúc hai người nói chuyện, rời đi sơn động.

Cửa đá đóng lại, hồn nhiên hòa vào làm một thể với chung quanh, nếu không có người mang theo, người bên ngoài tuyệt đối không tìm được chỗ này, cho dù biết có hang đá thì cũng không thể tìm được chỗ này.

Hai người vừa mới về đến đại sảnh thì đã thấy trong đại sảnh có khách, Hạ Lập Ngôn đang tiếp hai người một già một trẻ nói chuyện, mấy trưởng lão còn lại đều không ở đây.

- Xin chào Sơn chủ.

Nhìn thấy bọn họ đi vào, một già một trẻ này lập tức đứng lên ôm quyền hành lễ.

Lão giả kia béo lùn chắc nịch, trong nụ cười mang theo vẻ uy nghiêm, cho dù híp mắt cười, thế nhưng lại khiến cho người ta không dám khinh thường, uy nghiêm tràn ngập thân thể.

Tướng mạo của thanh niên kia không tính là tuấn lãng, nhưng có một phen khí độ trầm ổn đặc biệt, thân thể gầy gò nhưng lại làm cho người ta có cảm giác mạnh mẽ, gióng như trong thân thể gầy gò ẩn chứa sức mạnh khổng lồ, ánh mắt bình tĩnh, nụ cười thong dong.

Gia Cát Phong ôm quyền đáp lễ, cau mày nói:

- Hồ lão, sao ngươi lại tới đây?

- Ha ha, Sơn chủ còn nhớ Thiên Cơ hay không?

Lão giả tên là Hồ Hoa Vinh chỉ tay về phía thanh niên, cười nói:

- Lục Thiên Cơ.

- Thiên Cơ? Đương nhiên là nhớ.

Gia Cát Phong quét mắt nhìn Lục Thiên Cơ một chút, gật gù, ngồi vào bên trong ghế Thái sư ở giữa rồi nói:

- Hồ lão cũng không nói sớm, để ta hạ sơn nghênh đón.

- Lão phu không có cái giá lớn như vậy.

Hồ Hoa Vinh khoát tay một cái nói:

- Lần này trở về là đưa Thiên Cơ tới đây, để hắn tu luyện một quãng thời gian ở tông môn, cố gắng ở chung cùng các đồng môn, cũng chuẩn bị cho tương lai một chút.

Hạ Lập Ngôn nói:

- Tương lai, lời ấy là ý gì?

- Ha ha, các ngươi không cảm thấy Thiên Cơ thích hợp làm Sơn chủ đời tiếp theo sao?

Hồ Hoa Vinh vuốt chòm râu bạc cười nói:

- Thiên tư tuyệt thế, làm việc trầm ổn, có thể xuất hiện một thiên tài như thế quả thật là phúc của Phục Ngưu sơn chúng ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play