Minh Đức đăm chiêu, không nói gì.

- Sư phụ!

Pháp Viên vội hỏi: 

- Rốt cuộc là vì cái gì vậy?

Pháp Không nói:

- Chẳng lẽ là vì sợ trả thù đệ tử trong tự chúng ta hay sao? 

Minh Đức lắc đầu nói:

- Các trưởng lão vẫn đang tìm hiểu một môn tuyệt học, chỉ cần lĩnh ngộ được tuyệt học này là có thể hàng phục được đám A Tu La này, trở thành hộ pháp trong tự!

- Hộ pháp? 

Pháp Không kinh ngạc nói:

- Bằng vào tính tình của bọn họ có thể thuần phục được sao?

Tính tình của A Tu La cực kiêu ngạo cực kỳ cứng rắn, không ai có thể chế ngự được. 

Cũng không phải trong tự không nghĩ tới việc thuần phục bọn họ, để bọn họ quy y Phật pháp, mỗi ngày đều có cao tăng giảng Phật pháp cho bọn họ, tụng kinh Phật, thế nhưng bọn họ so với tảng đá còn kiên cố, ngu xuẩn mất khôn hơn nhiều. Các cao tăng đại đức môn cũng không thể làm gì được, cũng không thể giết bọn họ.

Minh Đức nói:

- Trong tự có một môn tuyệt học gọi là Tam Giới Khởi Tín Thuật, có thể mở ra phật tính của chúng sinh, khiến cho bản thân muốn thành Phật, trở thành Phật chúng. 

Pháp Viên và Pháp Không lắc đầu, bọn họ chưa từng nghe tới thuật pháp này.

Minh Đức nói:

- Tu luyện thuật này cần Phật pháp tinh thâm và vóc dáng tiều tụy, sự tự tin càng kiên định thì uy lực càng mạnh, có điều tu luyện nó rất khó, mấy vị trưởng lão đang tìm hiểu, nếu như có thể tìm hiểu thấu, tu luyện thành công thì có thể hóa giải lệ khí của các A Tu La, khiến cho bọn họ quy y Phật Môn, trở thành hộ pháp Phật Môn, có thể nói là chuyện lớn công đức vô lượng, tất nhiên sẽ chấn động tam giới, thẳng tới Thiên Ngoại Thiên! 

- Tam Giới Khởi Tín Thuật này thực sự có thể luyện thành được hay sao?

Pháp Viên cau mày nói:

- Nếu thật sự dễ dàng như vậy thì đám A Tu La cũng sẽ không càn rỡ được đến nay. 

Pháp Không dùng sức gật đầu, đồng ý với lời của Pháp Viên.

- Hóa chuyện không thể thành có thể mới là việc của Phật Môn ta.

Minh Đức nói: 

- Các trưởng lão đủ tự tin, nhất định sẽ thành.

- Vậy bây giờ chúng ta cho phép những A Tu La này tùy ý giết người hay sao?

Pháp Viên cau mày nói: 

- Chuyện này cũng quá... Không bằng trước tiên bắt bọn họ về, chậm rãi hàng phục là được rồi, luyện thành lúc nào cũng không muộn.

Minh Đức nói:

- Sẽ không tùy ý để bọn họ giết người, Chân Tịnh trưởng lão trong tự đã bắt đầu bố trí trận pháp ở Nguyệt Lạc phong, chỉ cần trận pháp vừa thành thì Nguyệt Lạc phong sẽ trở thành tuyệt địa, các A Tu La khó có thể xuống núi được nữa! 

- Có Chân Tịnh trưởng lão ra tay là được rồi!

Pháp Viên nở một nụ cười.

- Đáng tiếc trận pháp không dễ bố trí. 

Minh Đức than thở:

- Còn cần phải lừa gạt các A Tu La, bằng không một khi bọn họ phá hoại, như vậy sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì lẽ đó thà rằng chậm một chút, ổn thỏa một ít thì hơn.

- Cũng được... 

Pháp Viên gật đầu.

Chỉ cần không phải trong tự khoanh tay đứng nhìn không làm gì thì lòng hắn sẽ lắng xuống, không áy náy nữa.

- Sư phụ, vì sao Nguyệt Lạc phong có nhiều A Tu La như vậy chứ? 

Pháp Viên nói:

- Số lượng quá kinh người!

Minh Đức liếc mắt nhìn trái phải, thở dài: 

- Chuyện kỳ thực cũng là tiền nhân tạo nghiệp, trong tự từng đưa ra một đám A Tu La chi tâm, sau đó lại giết một chút A Tu La, A Tu La có tu vi lợi hại bây giờ đều là người bị giết khi đó chuyển thế tới.

- Chuyện này...

Pháp Viên cau mày. 

Minh Đức nói:

- Những A Tu La trên Nguyệt Lạc phong này từ năm nước tụ tập ở đây, dựa theo lời của Hư Tịnh trưởng lão nói, Nguyệt Lạc phong là thánh địa tu luyện của A Tu La, tiến cảnh cực nhanh, vì lẽ đó mới có nhiều A Tu La cấp cao như vậy, A Tu La bốn quốc còn lại đang chậm rãi tụ tập lại đây.

- Vậy những A Tu La chi tâm này đến từ đâu vậy? 

Pháp Viên nói.

Minh Đức lắc đầu:

- Chuyện này lại là bí mật không ai biết được, các trưởng lão cũng không rõ ràng, từ lúc kiến lập tự cũng đã có rồi. 

Pháp Viên chậm rãi nói:

- Tất cả A Tu La đều tụ tập ở đây, nếu thật sự muốn đại khai sát giới, ai trong Đại Quý chúng ta có thể đỡ được cơ chứ?

- Chỉ có Đại Lôi Âm tự chúng ta mới có thể kháng cự được! 

Minh Đức chậm rãi nói:

- Phúc họa vốn chỉ cách một đường, nếu có thể tu thành Tam Giới Khởi Tín Thuật, hóa những A Tu La này thành hộ pháp, vậy thực lực của Đại Lôi Âm tự chúng ta sẽ tăng mạnh, cũng có thể ứng phó với uy hiếp tới từ bốn quốc còn lại.

Pháp Viên chậm rãi gật đầu. 

Hai người lui ra khỏi đại điện, sau đó trực tiếp lên đường, xuống núi đi về phía Thần Đô.

Tăng bào màu xám của hai người phiêu dật, như cưỡi gió mà đi.

- Sư đệ, ngươi nói cho ta một chút về Sở Ly này đi. 

Pháp Không trầm giọng nói.

- Sở thí chủ là một người tuyệt đỉnh thông minh, ngửi một mà biết mười, nói một câu, hắn đã biết ngươi định nói câu gì, làm việc nhìn như lớn mật nhưng lại tự có chừng mực.

- Không nghĩ tới sư đệ ngươi lại tôn sùng người này như vậy. 

- Quả thực ta không thông minh bằng hắn.

- Người thông minh như vậy, vì sao phải học trộm Vấn Tâm chỉ của chúng ta cơ chứ?

- Sư huynh, hiện tại vẫn chưa thể kết luận hắn học Vấn Tâm chỉ. 

- Hừ, cũng đúng.

- Pháp Viên sư đệ ngươi tư chất tuyệt thế, so với hắn thì thế nào?

- Trong vòng hai năm hắn đã trở thành cao thủ Thiên Ngoại Thiên, ta không bằng. 

- Ngươi đừng tự ti, căn cơ của ngươi thâm hậu, đang đeo đuổi đường Thiên Thần, có thể đi được càng xa hơn so với hắn!

- Vâng.

Pháp Viên chậm rãi gật đầu. 

Hắn cũng tin chắc điểm này.

Tư chất của Sở Ly tuyệt thế, nhưng đây cũng không phải là điểm mấu chốt nhất, sở học là thứ quan trọng nhất, võ học của Đại Lôi Âm tự rất phong phú, tuyệt đối không phải là thứ mà bất kỳ môn phái nào có thể so sánh được. Cho dù Sở Ly thông minh tới mấy cũng vô dụng, đại đa số kỳ công tuyệt thế mà chính hắn cũng không tưởng tượng ra được, đây là ngưng tụ trí tuệ của tiền nhân mấy ngàn năm trong tự.

Lúc hai người đi tới An Vương phủ thì đã là sáng sớm ngày hôm sau. 

Chu tổng quản vội vã ra đón hai người, đứng ở trước cửa phủ áy náy nói:

- Hai vị đại sư, thật ngại quá, Đại tổng quản không có mặt ở phủ.

- Hắn đi đâu rồi? 

Tay Pháp Viên hợp thành hình chữ thập hỏi.

- Dường như đi tới Bí Vệ phủ.

Chu tổng quản cười nói: 

- Hai vị đại sư đi vào nghỉ một chút, hay là đi tới Bí Vệ phủ tìm Đại tổng quản?

- Làm phiền Chu thí chủ đi Bí Vệ phủ bẩm báo cho ta một tiếng.

- Được, ta sẽ lập tức đi bẩm báo. 

Hai người đi đến phòng khách.

Chu tổng quản thì lại chạy đi tới Bí Vệ phủ tìm Sở Ly.

Một lát sau, Chu tổng quản đi vào, bất đắc dĩ nói: 

- Hai vị đại sư, Đại tổng quản đã rời khỏi Bí Vệ phủ, không biết đã đi tới nơi nào.

-... Sao lại trùng hợp như vậy, chẳng lẽ là tránh chúng ta?

Pháp Không cau mày nói. 

Pháp Viên lắc đầu.

Chu tổng quản cười nói:

- Đại tổng quản không biết hai vị đại sư sẽ tới, bằng không nhất định sẽ đợi. 

- Được rồi, vậy chúng ta sẽ ở trong phủ chờ một chút, làm phiền tổng quản tìm một gian đình viện cho ta.

- Vâng vâng, hai vị đại sư đi theo ta.

Chu tổng quản mang theo hai người đến một toà tiểu viện u nhã tinh xảo. 

Hai người ngồi một lúc, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là An vương và Hư Ninh tiến vào tiểu viện.

Tay An vương hợp thành hình chữ thập hành lễ, mỉm cười nói:

- Pháp Viên đại sư, vị này chính là... 

- Bần tăng Pháp Không.

- Pháp Không đại sư, Phật giá quang lâm Vương phủ, thực sự là rồng đến nhà tôm, hai vị đại sư tới tìm Đại tổng quản sao?

- Đáng tiếc Sở thí chủ không có ở đây. 

Tay của Pháp Viên hợp thành hình chữ thập nói.

An vương nói:

- Đại tổng quản rất bận, rất ít khi ở lại Vương phủ, kính xin hai vị đại sư thứ lỗi! 

- Vương gia không cần phải khách khí, là chúng ta tới đây đường đột.

- Không biết hai vị tìm Đại tổng quản là có chuyện gì?

An vương cầm lấy chén trà, giả vờ vô ý cười nói: 

- Không phải là Đại tổng quản lại chọc vào Đại Lôi Âm tự chứ? Nếu thật sự như vậy, ta sẽ dạy bảo hắn, Đại Lôi Âm tự đối với ta có ân tái tạo.

- Vương gia nói quá lời.

Pháp Viên mỉm cười nói: 

- Tiểu tăng còn phải cảm ơn Vương gia thâm minh đại nghĩa, khoan hồng độ lượng.

- Nào có nào có.

An vương vung vung tay cười nói: 

- Không phải Đại tổng quản gây sự đó chứ?

- Kỳ thực cũng không có gì cả, là chuyện liên quan tới Vấn Tâm chỉ.

Pháp Không nói: 

- Chúng ta muốn hỏi Sở thí chủ một chút, xem hắn có tu luyện Vấn Tâm chỉ hay không.

- Vấn Tâm chỉ?

An vương kinh ngạc: 

- Tuyệt học bí truyền của Đại Lôi Âm tự sao?

- Vâng.

Pháp Không nói. 

An vương trầm ngâm nói:

- Đúng là Đại tổng quản biết một môn chỉ pháp vô cùng lợi hại, đã giết không ít người bằng vào chỉ pháp này, nhưng không thể nào là Vấn Tâm chỉ được? Không thể học được Vấn Tâm chỉ nha.

- Xem ra thật sự hắn tinh thông chỉ pháp. 

Pháp Không trầm giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play