Hắn đứng ở bên ngoài một dặm, ngưng thần thúc giục Đại Viên Kính Trí nhìn đầu óc của nàng.
Trong đầu nàng có một bức tượng phật, toả ra ánh sáng chói lọi, từ bi cuồn cuộn, vừa nhìn thấy đã có kích động muốn quy y, trong lòng sinh ra tâm ý thành kính.
Đây chính là Đại Nhật Như Lai, là bản tôn để tu luyện Đại Quang minh kinh.
Quanh thân Đại Nhật Như Lai có bảo quang óng ánh, ánh sáng màu vàng tím lưu chuyển, tay bấm ấn quyết, trong miệng dường như đang hạ thấp giọng tụng kinh Phật vậy, chỉ thấy miệng động mà không thấy có thanh âm phát ra.
Trong hư không như có lực lượng vô hình hạ xuống, truyền vào trong thân thể của nàng, bù đắp thân thể suy yếu của nàng, tốc độ cực nhanh, Sở Ly than thở không ngớt, Đại Quang minh kinh này quả nhiên danh bất hư truyền.
Sau khi thi triển Thiên Ma công mình có cảm giác hết sức đói bụng và cảm giác suy yếu rất nhẹ, hận không thể ăn hết hai con trâu, cần phải đi Linh Hạc phong tìm một trái cây để ăn.
Nếu không có Linh Hạc phong, như vậy di chứng của Thiên Ma công sẽ duy trì tới mấy ngày về sau, dù có làm thế nào cũng không thể giảm bớt cảm giác đói bụng và suy yếu được.
Mà Đại Quang minh kinh nhanh như vậy có thể khôi phục lại sự suy yếu của nàng, quả thật là không kém gì Thiên Ma công.
Không biết Đại Quang minh kinh có phải là thứ đến từ thiên ngoại như Thiên Ma công của hắn không, nhưng tuyệt đối là thần công có thể nối thẳng tới Thiên Thần.
Lúc này hắn mới có thời gian chậm rãi đánh giá dung mạo của Liễu Văn Tâm.
Đôi môi ngọc, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, hai con mắt hẹp dài, quyến rũ kiều diễm, quả thật là vưu vật, nam nhân nhìn thấy nàng không ai mà không sinh ra một cảm giác kích động rất mãnh liệt.
Không trách nàng lại muốn che khuôn mặt của mình lại, quả thực không thích hợp để lộ ra, sẽ làm cho sự uy nghiêm của nàng biến mất. Nam nhân thấy nàng sẽ không sinh được cảm giác sợ hãi, chỉ có dục vọng chinh phục mãnh liệt, hận không thể đặt nàng ở dưới thân để ức hiếp bắt nạt nàng.
Dải lụa trắng được Liễu Văn Tâm để ở một bên, xếp chỉnh tề, hiển nhiên nàng cực kỳ quý trọng, còn nhuyễn kiếm trước đó đã rơi vào trên tay của Sở Ly.
Sở Ly híp mắt, không vội động thủ, chỉ quan sát Đại Nhật Như Lai ở trong đầu của nàng, muốn khắc ghi vị Đại Nhật Như Lai này, tương lai nếu như có được Đại Quang minh kinh thì hắn sẽ có thể tu luyện nó.
Đáng tiếc hắn cố gắng một phen, nhưng lại phát hiện ra không có cách nào khắc được vào trong đầu. Chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước vậy, chỉ cần cố gắng khắc vào đầu thì sẽ hóa thành hư vô, qua một lúc lâu mà vẫn cứ uổng công vô ích như thế.
Hắn nghĩ tới việc học trộm A Tu La thần công lúc trước, quan tưởng A Tu La so với cái này còn dễ dàng hơn nhiều, lẽ nào Đại Quang minh kinh này so với A Tu La thần công còn hơn một bậc hay sao?
Nếu không học được, Sở Ly cũng bỏ tâm tư này đi, sau đó chậm rãi tìm biện pháp là được. Huống chi mình đã có Thiên Ma công, cũng chưa chắc nhất định phải luyện Đại Quang minh kinh làm gì.
Hắn đột nhiên lóe lên rồi biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở trước người của Liễu Văn Tâm, đưa tay lấy dải lụa trắng, lại bước ra một bước vọt ra ngoài hai trượng.
Đôi mắt sáng của Liễu Văn Tâm đột nhiên trừng lớn lên, giật mình trừng mắt nhìn hắn.
- Đây là bảo vật gì vậy?
Sở Ly mỉm cười giơ dải lụa trắng lên, nhìn về phía Liễu Văn Tâm.
Dải lụa trắng mềm mại như không có vật gì, rồi lại rủ xuống, không có chút cảm giác lơ mơ nào cả, giống như có một màn nước buông xuống vậy, mát mẻ mà lại thoải mái.
Liễu Văn Tâm hững hờ liếc mắt nhìn dải lụa trắng, lạnh nhạt nói:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Cái tên Đỗ Phong này nàng chưa từng nghe nói qua, mà cao thủ như thế, không thể im hơi lặng tiếng không có tên tuổi được.
Bây giờ Sở Ly đã có thể nhìn thấy tâm tư của nàng, biết nàng cực kỳ coi trọng dải lụa trắng này. Đây chính là bảo vật do Thánh nữ ban tặng, làm cho tâm thần trấn định không bị ngoại vật quấy nhiễu.
Khi luyện công mang theo dải lụa trắng này có thể nhanh chóng ngưng định tâm thần, nhập định đến cấp độ càng sâu hơn nữa. Mà hiệu quả tu luyện cũng sẽ tăng nhiều, tốc độ tu luyện tăng nhanh.
Vừa nãy nàng sợ mình phun ra máu, vì lẽ đó mới cẩn thận tháo xuống, không nghĩ tới lại bị Sở Ly lợi dụng sơ hở để cướp đi.
Không thể biểu hiện ra mình quý trọng nó, bằng không nhất định sẽ bị người này uy hiếp.
Vật này đối với nam nhân mà nói thực sự vô dụng, lại là đồ vật thiếp thân, đưa cho người khác thì cũng sẽ bị người khác ghét bỏ, mình không nói tới sự quý trọng của nó, rất có khả năng cuối cùng hắn sẽ trực tiếp ném sang một bên.
Sở Ly mỉm cười:
- Đỗ Phong... Quang Minh thánh giáo các ngươi đến Đại Quý làm gì?
- Ngươi muốn quản chuyện này sao?
Liễu Văn Tâm cười nhạt, lơ đãng nói:
- Đỗ công tử muốn trêu chọc Quang Minh thánh giáo chúng ta hay sao?
Sở Ly nhíu nhíu mày, đã tìm ra được đáp án từ trong đầu của nàng, nhưng càng ngày hắn càng nghi hoặc.
- Giết người rồi, không trêu chọc cũng đã trêu chọc vào rồi!
Sở Ly lắc đầu cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi định nói, nếu như hiện tại ta thu tay lại, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ, không truy cứu ta tội giết người nữa chứ?
- Không sai.
Liễu Văn Tâm nói:
- Hiện tại chỉ có ta biết là ngươi giết người, nếu như ta không nói với người bên ngoài, Thánh giáo cũng sẽ không biết được.
- Vậy là ai giết?
- Ta thì sẽ tìm một người để gánh tội thay.
Liễu Văn Tâm lạnh nhạt nói:
- Đỗ công tử, ngươi không muốn làm bằng hữu của Thánh giáo chúng ta hay sao?
- Bằng hữu gì?
Sở Ly hiếu kỳ nói.
Liễu Văn Tâm nhẹ nhàng vặn eo một cái, bộ ngực no đủ run rẩy một chút, âm thanh càng ngày càng ôn nhu dễ nghe:
- Làm cung phụng của Quang Minh thánh giáo chúng ta, không cần ngươi làm chuyện nguy hại tới Đại Quý, ngược lại, ngươi sẽ đi đối phó với cao thủ võ lâm của Đại Ly.
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Âm thanh của Liễu Văn Tâm càng ngày càng nhu mì:
- Ngươi thân là người trong võ lâm Đại Quý, cũng rất cừu thị đối với võ lâm Đại Ly đúng không? Giết cao thủ võ lâm Đại Ly, vừa ra lực vì Đại Quý mà lại có thể được Thánh giáo tưởng thưởng, một mũi tên hạ hai con chim, chẳng phải diệu kế hay sao?
- Chẳng lẽ ta không giết cao thủ võ lâm của Đại Quý hay sao?
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Không phải sau đó sẽ đổi ý, buộc ta giết cao thủ võ lâm của Đại Quý đó chứ?
- Chuyện này chắc chắn sẽ không.
Liễu Văn Tâm lắc đầu nói:
- Cao thủ cung phụng đều là lực lượng quý giá của Thánh giáo chúng ta, sao chúng ta lại chủ động bức bách rời khỏi giáo chứ? Đây tuyệt không phải là tác phong làm việc của Thánh giáo, trở thành cung phụng của Thánh giáo sẽ sống càng thoải mái càng hài lòng hơn nữa. Ngươi sẽ nhận được hưởng thụ không thể tưởng tượng được nổi, sẽ tiếp xúc được với thần công tuyệt học tầng thứ cao hơn, tưởng thưởng của Thánh giáo bao quát cả những thần công tuyệt học này, thậm chí còn có tuyệt học của Đại Lôi Âm tự!
Sở Ly đăm chiêu.
Liễu Văn Tâm nói:
- Đỗ công tử muốn cái gì?
- Các ngươi thật sự có tuyệt học của Đại Lôi Âm tự hay sao?
Sở Ly cau mày nói.
Liễu Văn Tâm khẽ cười một tiếng:
- Đỗ công tử muốn môn tuyệt học nào vậy?
- Tịch Diệt chỉ.
Sở Ly nói.
Liễu Văn Tâm trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Không có môn tuyệt học này, Tịch Diệt chỉ là tuyệt học hàng đầu của Đại Lôi Âm tự, nếu là Kim Cương Độ Ách thần công thì có, có điều chỉ có mấy tầng trước, tuyệt học của Đại Lôi Âm tự cần tu vi phật pháp thâm hậu, người bình thường không thể tu luyện, vì lẽ đó thu thập tới cũng không được nhiều.
- Vậy thì tuyệt học của Tử Vân Sơn thì sao?
- Âm Lôi chưởng và Thiên Lôi chưởng không có, Huyễn Âm thuật thì lại có.
Liễu Văn Tâm nói:
- Tuyệt học của Tử Vân Sơn cũng cần tư chất đặc biệt, người bình thường không luyện được, Kim Cương tự thì càng không được, có điều võ học của bốn đại tông môn Đại Quý không nhiều. Võ học của bốn Đại tông phái trong Đại Ly, Thánh giáo có không ít, bao gồm cả Xích Dương tông, Xích Dương thần công, Thánh giáo chúng ta có sáu tầng đầu.
- Xích Dương thần công...
Sở Ly nhíu nhíu mày.
Xích Dương chưởng La Phong đã hắn tự mình thu phục, Xích Dương Thảo hắn cũng đã dùng qua, Xích Dương thần công thì hắn lại không biết, lẽ nào Xích Dương chưởng và Xích Dương thần công có quan hệ gì đó hay sao? Chẳng lẽ La Phong là người của Đại Ly?
Sau đó hắn lại phủ định, thân phận của La Phong không có vấn đề.
Vậy rất có thể Xích Dương chưởng chính là tuyệt học của Xích Dương tông, bị truyền ra ngoài.
Liễu Văn Tâm nói:
- Đại Ly ta cũng có tứ đại tông pháo, gần như Đại Quý các ngươi, ngoại trừ Thánh giáo ra còn có Xích Dương tông, Thiên La Tông, Bạch Hổ tông, thực lực của tứ đại tông phái so với bốn tông của Đại Quý còn mạnh hơn mấy phần!
Sở Ly cười cợt.
Liễu Văn Tâm nói:
- Đỗ công tử không tin sao?
- Nếu thật sự như vậy thì các ngươi có thể an phận như vậy sao?
- Đó là bởi vì có tệ giáo trấn áp bọn họ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT