Sắc mặt Sở Ly âm trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.

Nữ nhân này cũng là người điên không thèm để ý tới an nguy của đệ tử Quang Minh thánh giáo, tùy ý để bọn họ chịu chết, xem ra dường như trong lòng nàng mang thù hận với Quang Minh thánh giáo vậy.

Nhưng hắn biết, chuyện này không hẳn đã chính xác.

Đệ tử của Quang Minh thánh giáo cũng không thể suy nghĩ theo lẽ thường được, bởi vì coi chết mà sống, suy nghĩ tuyệt nhiên không giống người thường, mình phải cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của bọn họ mới được.

Hắn đăm chiêu nhìn chằm chằm vào phương hướng nàng biến mất, đang suy đoán suy nghĩ của nàng.

Hạ Lập Ngôn chậm rãi thả hai tay xuống, sương trắng chậm rãi tản đi, sắc mặt khôi phục lại vẻ hồng hào.

Mộ Dung Thuần mở mắt ra, sương trắng trên đỉnh đầu đột nhiên co rụt lại, tiến vào trong huyệt Bách Hội biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, chỉ là sắc mặt vẫn trắng xám như cũ.

- Mộ Dung trưởng lão, sao rồi?

Sở Ly nói.

- Đại Quang Minh thần quyền thật là lợi hại.

Mộ Dung Thuần lắc đầu cười khổ:

- Tạm thời ngăn chặn được, đợi trở về rồi chậm rãi loại bỏ.

- Để ta xem một chút.

Sở Ly bước một bước vọt đến trước mặt của hắn, dùng tay bắt mạch của hắn.

Mộ Dung Thuần theo bản năng muốn tránh khỏi, nhưng Sở Ly lại tùy ý chộp một cái, không thể tránh khỏi được.

Một đạo nội tức tiến vào trong thân thể hắn, vọt vào trong đám lửa kia, đám lửa tức thì bắt đầu yếu bớt, suy nhược từng chút từng chút, giống như đèn không dầu vậy, nhanh lửa đã biến mất, hóa thành một đám nội lực kỳ dị.

Mà đám nội lực kỳ dị này trong nháy mắt đã chui ra khỏi thân thể của hắn.

Mộ Dung Thuần chỉ cảm thấy cả người buông lỏng, cảm giác suy yếu lập tức biến mất.

Sở Ly buông tay nói:

- Làm sao rồi?

Mộ Dung Thuần than thở nhìn hắn:

- Thủ đoạn của thiếu chủ thật là lợi hại!

Hắn và Hạ Lập Ngôn không thể làm gì được quyền kình của Đại Quang Minh thần quyền, thiếu chủ lại có thể loại bỏ dễ như ăn cháo, dường như hai người quá yếu, không phải là hắn và Hạ Lập Ngôn yếu, là thiếu chủ quá mạnh mẽ!

Sở Ly nói:

- Đại Quang Minh thần quyền nếu tránh được thì nên tránh, rất khó chơi!

- Thiếu chủ dùng võ công gì vậy?

- Tuyệt Vân chưởng.

Sở Ly nói:

- Vừa vặn có thể khắc chế được Đại Quang Minh thần quyền.

- Tuyệt Vân bảo cấp quả nhiên không phải là thứ tầm thường!

Mộ Dung Thuần thở dài nói.

Đáng tiếc mình vô duyên luyện nó, bí kíp như vậy, dù thiếu chủ có hào phóng tới đâu cũng sẽ không lấy ra cho bọn hắn xem.

Sở Ly liếc hắn một cái, cười cợt:

- Đi thôi!

Uy lực của Tuyệt Vân bảo cấp rất mạnh, nhưng ở trên tay người ngoài thì lại không có cách nào làm được như vậy.

Thứ quan trọng nhất của Tuyệt Vân bảo cấp là lực lượng tinh thần, tinh thần mạnh mẽ thì mới có thể bày ra được uy lực của nó, nội lực tiến vào thân thể người khác rồi nuốt chửng, đi vào dễ, thu hồi rất khó, không có tinh thần mạnh mẽ thì sẽ không thu về được.

Ba người xoay người đi về.

- Thiếu chủ, rốt cuộc bọn họ có mục đích gì?

Mộ Dung Thuần cau mày nói.

Hạ Lập Ngôn cũng rất nghi hoặc, thực sự không nghĩ ra mục đích của Liễu Văn Tâm ở đâu.

Sở Ly nói:

- Hỏi Sơn chủ một chút là được rồi.

- Nếu như Sơn chủ có thể nói thì đã sớm nói cho chúng ta biết rồi!

Mộ Dung Thuần thở dài một hơi.

- Vì sao Sơn chủ không thể nói cơ chứ?

Hạ Lập Ngôn cau mày nói:

- Lẽ nào thật sự có tư tình hay sao?

Mộ Dung Thuần lắc đầu:

- Sợ là không phải tư tình, rốt cuộc Phục Ngưu sơn chúng ta có thứ gì đó Quang Minh thánh giáo muốn hay sao?

Hắn cảm thấy rất kỳ quái, Quang Minh thánh giáo là tồn tại còn xa không phải là thế lực mà Phục Ngưu sơn có thể so sánh được. Võ công so với Phục Ngưu sơn còn mạnh hơn càng nhiều, thắng cảnh cũng hơn xa Phục Ngưu sơn, ngoài ra còn có cái gì có thể khiến cho bọn họ hứng thú cơ chứ? Chẳng lẽ muốn làm cho Phục Ngưu sơn khuất phục nghe lời của bọn họ hay sao?

Nghĩ tới đây, hắn đã hơi động lòng.

Quang Minh thánh giáo là tông môn của Đại Ly, nếu thật sự nghe Quang Minh thánh giáo thì sẽ trở thành kẻ phản bội Đại Quý, kết cục sẽ biến thành tro bụi, có điều nếu như không khuất phục Quang Minh thánh giáo, sợ cũng là cũng sẽ có kết cục này.

Sắc mặt hắn không ngừng biến ảo, cau mày không nói.

Quang Minh thánh giáo muốn uy hiếp nghe bọn họ, nếu như trong Phục Ngưu sơn không có thiếu chủ đứng ra, có lẽ sẽ không có lựa chọn gì khác, hoặc là lập tức diệt vong, hoặc là tương lai sẽ phải chịu diệt vong.

Hạ Lập Ngôn vội nói:

- Nghĩ đến cái gì? Nói nghe một chút!

Hắn than thở:

- Không phải là muốn để cho chúng ta thần phục đó chứ?

- Đám người này thực sự là biết suy nghĩ!

Hạ Lập Ngôn cười lên ha hả, nói:

- Cho dù là Đại Lôi Âm tự thì cũng không thể để cho chúng ta thần phục được, Quang Minh thánh giáo này nằm mơ giữa ban ngày hay sao? Phàm là người có một tia lý trí thì sẽ không như thế!

Mộ Dung Thuần hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi cảm thấy cho bọn họ có thể ra bài theo lẽ thường hay sao?

Sở Ly đăm chiêu.

Lời nói của Mộ Dung Thuần cũng có một khả năng nhỏ nhoi, Quang Minh thánh giáo đạt được nửa phần sau của Đại Quang Minh kinh, e rằng dã tâm cũng bành trướng.

Mà một khi dã tâm bành trướng, có khả năng Đại Ly sẽ không đè được bọn họ, sẽ phải mở rộng ra bên ngoài.

- Chỉ là lần này thực sự giết rất thoải mái!

Hạ Lập Ngôn cười ha hả nói:

- Lần đầu ta thoải mái như thế!

Mộ Dung Thuần nở một nụ cười.

Giết sáu cao thủ của bọn họ, có lẽ đã làm cho Quang Minh thánh giáo trọng thương, bọn họ cũng nên biết rõ Phục Ngưu sơn không phải là quả hồng mềm, không phải là thứ mà bọn họ muốn nắm là có thể nắm được!

- Tất cả là nhờ có thiếu chủ!

Hạ Lập Ngôn thở dài nói.

Sở Ly nói:

- Bọn họ không sẽ bỏ qua, lần sau xuống núi cứ thông báo ta một tiếng, ta sẽ đồng thời đi theo!

-... Được, vậy thì làm phiền thiếu chủ rồi!

Mộ Dung Thuần cười nói.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Người thiếu chủ như ta không thể ăn không ngồi rồi, chung quy vẫn phải làm chút chuyện, còn những chuyện còn lại cũng đừng đến phiền ta, ta sẽ chuyên tâm luyện công.

- Đương nhiên đương nhiên.

Mộ Dung Thuần vội vàng gật đầu.

...

Lúc sáng sớm, Sở Ly ngồi ở trong Thiên Xu viện đồng thời ăn sáng với Tiêu Thi.

- Gần đây ngươi bận rộn gì sao?

Tiêu Thi mặc một bộ la sam màu tím không nhiễm một hạt bụi, hoàn mỹ, bàn tay trắng cầm lấy một khối điểm tâm, hững hờ hỏi:

- Vẫn không thấy bóng người đâu cả.

- Đúng là có chút chuyện.

Sở Ly uống một hớp rượu.

Đôi mắt sáng của Tiêu Thi nhìn về phía hắn.

Sở Ly cảm giác như có nước rơi xuống mặt hắn:

- Việc tư.

- Còn có chuyện gì mà không thể nói hay sao?

Tiêu Thi hừ lạnh nói.

Sở Ly bật cười, gật gật đầu nói:

- Được rồi, để ta nói cho tiểu thư vậy.

Hắn nói một lần chuyện ở Phục Ngưu sơn cho Tiêu Thi nghe.

Tiêu Thi nghe thấy vậy cảm thấy hứng thú dạt dào:

- Không trách Quang Minh thánh giáo vẫn không tìm ngươi tính sổ, hóa ra là đang làm những chuyện khác.

- Dã tâm của bọn họ không nhỏ.

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Cũng không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, chẳng lẽ muốn xâm nhập Đại Quý, nhất thống võ lâm Đại Quý hay sao?

Tiêu Thi nói:

- Vậy cũng chưa chắc.

- Bốn Đại tông phái sẽ không để cho bọn họ được toại nguyện.

- Vạn nhất bọn họ không sợ bốn Đại tông phái thì sao?

- Làm sao có khả năng được chứ?

- Nếu như bọn họ đã nhất thống võ lâm Đại Ly thì sao?

- Sao...

Sở Ly đăm chiêu.

- Tần lão, ngươi tới đây một chút.

Sở Ly nói.

Âm thanh của hắn không cao, dường như đang lầm bầm vậy.

Bốn người Tần Tấn đang ở sân luyện công của An Vương phủ, Đổng Kỳ Phi cũng ở đó tham gia trò vui, Dương Tông Văn và năm người khác thì ở lại Bí Vệ phủ xem xét hồ sơ.

Bên tai Tần Tấn nghe được âm thanh của Sở Ly, hắn quay đầu nhìn qua, nhưng sắc mặt của bọn họ như thường, hiển nhiên không nghe thấy lời này của Sở Ly.

Hắn nhẹ nhàng đi tới bên ngoài Thiên Xu viện.

Sở Ly cất giọng nói:

- Tần lão, mời vào trong.

Tần Tấn chậm rãi tiến vào Thiên Xu viện, ôm quyền một cái:

- Bách phu trưởng.

Sở Ly nói:

- Ta muốn tra một chút về tình hình võ lâm của Đại Ly, Quang Minh thánh giáo có động tĩnh gì, có hành động lớn gì hay không. Có phải đã khống chế võ lâm Đại Ly ở trong bóng tối hay không... Phải mất bao lâu có thể điều tra ra rõ ràng được?

Tần Tấn suy nghĩ một chút:

- Bí Vệ phủ có mạng lưới tin tức riêng, những cái khác chúng ta tự mình tìm kiếm, chừng bảy ngày là xong.

Sở Ly gật đầu:

- Được, vậy thì nhanh lên, không cần quá tỉ mỉ, càng không nên tùy tiện phái người tới chỗ của Quang Minh thánh giáo.

- Vâng.

Tần Tấn ôm quyền.

Hắn xoay người rời đi, bắt chuyện với đám người Phùng Kinh, đồng thời đi về Bí Vệ phủ.

Mai Nhị viện của Bí Vệ phủ lập tức động thủ, chín người bọn họ đều có mạng lưới tin tức của mình, đám người Dương Tông Văn thì lại tìm kiếm tin tức trong Bí Vệ phủ, tìm kiếm tin tức từ mỗi một viện.

Sở Ly ra lệnh, sau đó tiếp tục ăn đồ ăn sáng với Tiêu Thi, bỗng nhiên tâm huyết khẽ động, sắc mặt của hắn hơi thay đổi.

Hắn đột nhiên biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở trên Tuyết Nguyệt hồ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play