Sở Ly tra kiếm vào bao, ôm quyền một cái rồi nói:

- Chư vị trưởng lão, đắc tội rồi!

- Ha ha... 

Mộ Dung Thuần đi tới, lắc đầu thở dài nói:

- Thiếu chủ quả thật là kỳ tài luyện võ, so với Sơn chủ còn có cảm giác trò giỏi hơn thầy, quả thật đáng mừng!

Sở Ly một hơi đánh bại tất cả trưởng lão, chuyện này vô hình trung đã làm giảm bớt sự lúng túng của hắn, không phải có một mình hắn bị thua, là tất cả mọi người đều thất bại, không phải là võ công của mình không mạnh, là võ công của hắn quá mạnh mẽ. 

Điều này làm cho hắn thở ra một hơi.

Sở Ly lạnh nhạt nói:

- Quá khen. 

- Thiếu chủ khiêm tốn rồi!

Mộ Dung Thuần vội hỏi:

- Xem ra bảo tọa đệ nhất cao thủ trong tông sẽ rơi vào trên người thiếu chủ rồi. 

Sở Ly nói:

- So với phụ thân ta còn kém xa.

- Võ công của Sơn chủ là mạnh nhất, đám người chúng ta khi xếp hạng thường tự động bỏ Sơn chủ ra ngoài. 

Mộ Dung Thuần cười nói:

- Sơn chủ đã có người nối nghiệp, có lẽ ngươi cũng rất cao hứng.

Sở Ly từ tốn nói: 

- Người vội vàng bế quan, sao có thể để ý tới nhi tử... Nếu như mọi người không có chuyện gì, tản đi đi.

- Thiếu chủ.

Mộ Dung Thuần nói: 

- Nếu như sau này không có chuyện gì cứ đến đại điện nghe nghị sự một chút đi, sớm muộn gì Phục Ngưu sơn cũng là của thiếu chủ!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Ta không có hứng thú đối với những việc vặt này, ta chỉ muốn luyện công, các ngươi cứ nhìn rồi xử lý đi, chỉ cần chú ý đúng mực, không đuổi phụ thân ta xuống vị trí Sơn chủ là được rồi. 

- Thiếu chủ, chuyện cười mà thiếu chủ nói không buồn cười chút nào!

Mộ Dung Thuần cười nói.

Sở Ly như cười mà không phải cười nó: 

- Coi như là một chuyện cười đi, ta thực sự không muốn tổn thương hòa khí, không muốn trong tông tự giết lẫn nhau!

- Vâng vâng, thiếu chủ yên tâm.

Mộ Dung Thuần nói. 

Sở Ly tra kiếm vào bao rồi nói:

- Vậy thì thứ cho ta không tiễn xa được.

- Vậy chúng ta sẽ không quấy rầy thiếu chủ nữa, cáo từ! 

Mộ Dung Thuần ôm quyền một cái.

Mọi người đều ôm quyền, chậm rãi lui ra khỏi tiểu viện.

Ở ngoài tiểu viện có hai thanh niên đang nằm nhoài nhìn lén ở trước cửa viện, nhìn thấy tình hình bọn họ động thủ, đó chính là Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí. 

Hai người vừa nhìn thấy đám người Mộ Dung Thuần đi ra ngoài đã vội vã nhanh chóng chạy đi.

Hai người đi ở trên đường đá xanh, muôn hoa hai bên đua thắm thắm, thế nhưng bọn họ vô tâm để ý tới mà trên mặt chỉ có khiếp sợ mà thôi.

Hình ảnh lúc trước đã vượt qua tưởng tượng của hai người, bọn họ hoảng hoảng hốt hốt đi về phía trước, không biết đi tới chỗ nào. 

- Chu sư huynh, Sở sư huynh!

Bỗng nhiên có một đạo âm thanh nhu hòa phá vỡ trạng thái này của bọn họ.

Bọn họ mới phát hiện ra bất tri bất giác bọn họ đã đến một rừng cây, trong rừng cây có một cái sân luyện công, một nữ tử xinh đẹp đang luyện công. 

Nàng mặc y phục màu hồng nhạt, thân thể thon dài mà linh lung, đường cong kinh người.

- Hạ sư muội!

Hai người vội vã ôm quyền. 

- Đã xảy ra chuyện gì, sao các ngươi lại sợ đến như vậy chứ?

Nữ tử này lau mồ hôi trên trán rồi hỏi:

- Nói ta nghe một chút. 

- Không... Không có gì.

Hai người lắc đầu.

Hạ Vi nói: 

- Nghe nói Mộ Dung sư huynh bị phế võ công sao?

-... Đúng thế.

Hai người gật đầu. 

Nhưng trong lòng bọn họ thầm mắng, còn không phải là công lao của ngươi sao?

Nếu không phải do ngươi giựt giây thì sao Mộ Dụng có thể động sát cơ đối với Gia Cát Thiên được chứ? Kết quả chọc giận Gia Cát Thiên, mới làm cho đối phương trực tiếp phế bỏ võ công của hắn, hai người mình thì lại không có chuyện gì.

Lúc trước bọn họ còn hoài nghi Sở Ly, bây giờ nhìn thấy võ công của Sở Ly, cảm quan tức thì thay đổi, cảm thấy đối phượng cao thâm khó dò, huống hồ Mộ Dung Lượng cũng đã tự miệng thừa nhận việc này. 

- Chà chà, thực sự là đáng tiếc!

Hạ Vi híp mắt cười nói:

- Còn phải luyện công một lần nữa, không biết lúc nào mới có thể đuổi theo được chúng ta! 

- Tư chất của Mộ Dung Lượng vô cùng tốt, rất nhanh sẽ có thể khôi phục lại được, không tới hai năm sẽ có thể đuổi theo được với chúng ta!

Chu Hàn Ca nói.

Hạ Vi nói: 

- Các ngươi cũng quá kém cỏi, hai năm là có thể bị đuổi theo, quá không có chí khí! Phải làm cho hắn vĩnh viễn không đuổi kịp, chẳng lẽ các ngươi vĩnh viễn làm chó săn cho hắn sao? Không có tiền đồ!

Chu Hàn Ca nói:

- Hạ sư muội, chúng ta có mạnh hơn cũng vô dụng, không đuổi kịp được thiếu chủ. 

- Võ công của hắn lợi hại thế nào chứ?

Hạ Vi không thèm để ý nói:

- Có thể phế được Mộ Dung sư huynh, có lẽ cũng có chút bản lĩnh. 

- Ài...

Hai người vừa nhắc tới hắn đã không còn hứng thú nói chuyện nữa.

Hạ Vi xem vẻ mặt của bọn họ, cảm thấy khác thường, cho nên nhẹ nhàng cười nói: 

- Nói nghe một chút, rốt cuộc hắn lợi hại thế nào?

Chu Hàn Ca than thở:

- Nếu như ta nói, hắn có thể đánh bại Mộ Dung trưởng lão và đám người Hạ trưởng lão, Hạ sư muội có tin hay không? 

Hạ Vi che miệng cười nói:

- Các ngươi đúng là biết suy nghĩ viển vông đó!

- Đây không phải là suy nghĩ viển vông! 

Sở Đại Chí hừ lạnh nói:

- Là chuyện thật!

- Nói bậy. 

Hạ Vi lắc đầu nói:

- Lẽ nào hắn có thể đánh bại được phụ thân ta sao?

Sở Đại Chí hừ lạnh nói: 

- Quả thực Hạ trưởng lão đã thua ở dưới kiếm của hắn.

- Ngoại trừ phụ thân ta ra, còn có ai nữa?

Hạ Vi cười nói, càng ngày càng không tin. 

- Sáu Đại trưởng lão không có một ai là không thua!

Chu Hàn Ca lắc đầu than thở:

- Kiếm của hắn quá nhanh, ta không thấy rõ được, từng người từng người đều thua ở dưới kiếm của hắn, quả thực như là đang nằm mơ vậy. 

- Các ngươi không có nói đùa thật chứ?

Hạ Vi nhíu mày.

Chu Hàn Ca nói: 

- Hạ sư muội, ngươi cảm thấy chúng ta dám mở miệng nói chuyện cười như vậy sao?

- Điều này cũng đúng.

Hạ Vi có chút không rõ nói: 

- Hắn thật sự có kiếm pháp lợi hại như vậy sao?

- Quá nhanh!

Sở Đại Chí hừ lạnh nói: 

- Không tin ngươi cứ trở về hỏi Hạ trưởng lão thì biết!

- Hắn luyện võ công thế nào vậy?

Hạ Vi cười nói: 

- Mới luyện mấy năm mà, không ngờ lại ép được đám người phụ thân ta?

- Tuyệt không sai được!

Hai người trầm giọng nói. 

- Để ta đi hỏi một chút.

Hạ Vi vặn eo đi ra ngoài.

Chu Hàn Ca và Sở Đại Chí cũng theo sát phía sau, đi tới ngoài tiểu viện của Sở Ly. 

Kiều Tam đang nói chuyện với Sở Ly.

Hắn vẫn đang ngẩn người, đám người Mộ Dung Thuần đã đi rất lâu rồi mà hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.

Cảnh tượng lúc trước làm cho hắn không thể tin tưởng được, giống như nằm mơ vậy, rất không chân thực. 

Sở Ly cũng phát ngốc mất một lúc.

Hắn nghĩ tới tinh thần của mình rất mạnh, thi triển Tuyệt Vân kiếm pháp thì uy lực sẽ hơn xa Gia Cát Thiên, nhưng không nghĩ tới lại vượt qua nhiều như vậy, hơn nữa lại thêm Thiên Ma công, uy lực của Tuyệt Vân kiếm pháp sẽ gấp bốn lần của Gia Cát Thiên, Tuyệt Vân kiếm pháp mới là thứ phát huy ra được ưu thế kiếm pháp của hắn.

Vốn tu vi của hắn không bằng đám người Mộ Dung Thuần, nhưng bởi vì kiếm pháp mà đã đè ép được bọn họ một đầu. 

Sau khi hắn lấy lại tinh thần, trừng mắt nhìn Kiều Tam một chút rồi nói:

- Được rồi, nhìn một chút tiền đồ của ngươi kìa!

- Thiếu chủ, chẳng lẽ đây là mơ? 

- Không phải là giả chứ?

Sở Ly tức giận:

- Miệng của ngươi không có tác dụng nữa sao? 

Kiều Tam cười gian nói:

- Không thể là thật được!

Sở Ly nói: 

- Ngươi đừng phát rồ nữa, bên ngoài có người đến rồi!

Kiều Tam vội vã thu lại nụ cười, kéo cửa ra, bên ngoài có ba người đứng đó.

- Thiếu chủ có ở đây không? 

Chu Hàn Ca quay đầu lại nhìn, Sở Ly đang nhấc theo kiếm đứng ở trong viện.

Kiều Tam cười nói:

- Ba vị công tử tiểu thư, thiếu chủ đang nghiên cứu kiếm pháp, không thích hợp quấy rối. 

- Gia Cát Thiên! Gia Cát Thiên!

Bỗng nhiên Hạ Vi giương giọng kêu.

Sở Ly bất đắc dĩ cất giọng nói: 

- Để bọn họ vào đi.

Kiều Tam lắc đầu nói:

- Các ngươi ấy... mời vào! 

Ba người theo hắn tiến vào tiểu viện, đi tới trước mặt của Sở Ly.

Sở Ly nói:

- Cũng muốn lĩnh giáo kiếm pháp của ta một chút, có đúng không? 

- Đúng là muốn lĩnh giáo một, hai.

Chu Hàn Ca.

Sở Ly gật đầu: 

- Không thành vấn đề, đến đây đi, các ngươi có thể cùng tiến lên!

Hạ Vi hừ lạnh một tiếng, hai người thì lại không nhiều lời, chậm rãi gật đầu:

- Cũng được, ba người cùng tiến lên! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play