Hai người áo đen bịt mặt khác một đông một tây chia nhau ra để đào tẩu.
Khinh công của bọn họ rất tốt, cho nên tránh thoát rất nhanh, chờ Sở Ly giết xong bốn người kia thì bọn họ đã chạy ra bên ngoài được một dặm, biến mất ở trong màn đêm.
Sở Ly trầm mặt biến mất, sát cơ mãnh liệt thế nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh.
Đột nhiên hắn xuất hiện ở phía sau một người, tay trái điểm ra Ngưng Không chỉ, tay phải điểm Vấn Tâm chỉ, hai đạo chỉ lực này đều vô thanh vô tức, chỉ khi nào chỉ lực gần trong gang tấc thì mới sẽ làm cho cao thủ Thiên Ngoại Thiên sinh ra báo động mà thôi.
Người áo đen bịt mặt này đột nhiên tránh ra chừng một thước, khinh công của hắn cực cao, thân pháp rất nhanh, chật vật tránh ra được khỏi hai chỉ của Sở Ly.
Sau lưng hắn đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, quá nguy hiểm!
Khi trong lòng vừa cảm thấy may mắn thì một đạo hàn quang đã đến trước mắt, không thể tránh khỏi.
Hắn đã thấy kết cục của đồng bạn khi trúng phi đao, hắn biết không thể dùng chưởng lực hoặc quyền kình để chống lại, chỉ có tránh né thì mới có tác dụng.
Bất đắc dĩ, hắn lần nữa liều mạng tránh ra, miễn cưỡng tránh ra được chỗ yếu trên ngực thì vai trái đã bị xuyên thủng.
Thân thể hắn tức thì ngừng lại.
Một luồng nội lực kỳ dị từ trên phi đao trong nháy mắt đã rót vào thân thể của hắn, nội lực vận chuyển ngưng trệ, thân thể hắn cũng ngừng lại một chút.
Hắn liều mạng vận công, khi sắp khôi phục thì lại dừng lại, dường như ngay cả tim đập cũng dừng lại theo.
Đây là Ngưng Không chỉ.
Một vệt hàn quang bắn đến trước mắt, phi đao không chút trở ngại nào xuyên thủng ngực của hắn.
Thời điểm phi đao phóng tới cực kỳ tinh chuẩn, hắn chỉ dừng lại mấy giây, thiếu chút nữa đã có thể khôi phục lại như thường, tránh thoát phi đao, thế nhưng chỉ kém một điểm này chính là khác biệt giữa sống và chết.
Hắn ngửa mặt lên trời rồi ngã xuống đất, không cam lòng trợn mắt lên giận dữ nhìn Sở Ly.
Sở Ly lóe lên rồi biến mất ở tại chỗ.
Một người áo đen bịt mặt khác có thân pháp rất nhanh, khi Sở Ly động thủ hắn đã chạy ra được năm dặm, chạy trốn ra khỏi phạm vi quan sát của Đại Viên Kính Trí.
Sở Ly lóe lên, xuất hiện ở một nơi cuối cùng mà hắn tránh thoát phạm vi của Đại Viên Kính Trí, người áo đen bịt mặt kia lần nữa rơi vào trong phạm vi quan sát của Đại Viên Kính Trí.
Sở Ly lại lóe lên xuất hiện sau lưng của hắn.
- Họ Sở, làm người nên giữ lại một đường, ngày sau dễ gặp lại!
Người mặc áo đen dừng lại, đứng trên một nóc nhà, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sở Ly.
Hắn biết thân pháp của mình không đủ nhanh, trốn không thoát, so với việc bị đuổi giết mà chết, không bằng đánh nhau chết sống, không chừng còn có một chút hi vọng sống.
Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn:
- Lấy ra đòn sát thủ đi, tránh cho chết oan!
- Hừ, ngông cuồng!
Người áo đen bịt mặt cười lạnh một tiếng.
Y phục dạ hành của hắn đột nhiên gồ lên, như bóng cao su được thổi khí vào vậy.
Hai mắt nhanh chóng tràn ngập tơ máu, bạo ngược hung lệ chẳng khác nào dã thú, dường như muốn xé nát Sở Ly, miệng lại gầm nhẹ một tiếng:
- Chết!
Nương theo tiếng gầm nhẹ này, hắn hóa thành một mũi tên đen bắn về phía Sở Ly.
Sở Ly nhìn hắn điên cuồng thiêu đốt tinh huyết của chính mình, hóa thành một đòn cực kỳ cương mãnh, hắn lắc đầu một cái, lóe lên rồi biến mất ở trước mặt của đối phương.
- Ầm!
Chưởng lực của người áo đen bịt mặt kia khá là mạnh mẽ, nóc nhà mà Sở Ly đứng lúc trước bị phá ra một cái lỗ thủng to, gạch vụn ào ào ào rơi xuống, phía dưới gian phòng truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi.
Sở Ly lóe lên xuất hiện ở phía sau lưng của người mặc áo đen này.
Bên hông xuất hiện một mảnh ánh kiếm mông lung, vòng quanh người mặc áo đen rồi nhanh chóng xoay một cái.
Người mặc áo đen dùng ánh mắt khó có thể tin cúi đầu nhìn ngực của mình.
Mũi kiếm của Trần Quang kiếm xuất hiện ở ngực của hắn, từ phía sau lưng xuyên tới trước người.
Trên thân kiếm truyền đến khí tức kỳ dị khiến cho hắn như bị đông lại, không thể động đậy được một chút nào, hắn gian nan nghiêng đầu sang chỗ khác rồi nói:
- Ngươi... Ngươi...
Sở Ly cau mày nhìn hắn.
Hắn chợt phát hiện ra, trên thân kiếm truyền đến một luồng khí nóng như có như không.
Luồng khí nóng này lóe lên rồi biến mất, dường như chưa từng xuất hiện, nhưng trên thân thể truyền đến cảm giác thỏa mãn, cảm giác này hắn không có cách nào quên được, giống như người sắp chết khát uống một ngụm nước lớn vậy.
Hắn rút kiếm lùi về phía sau, người mặc áo đen kia lảo đảo một cái rồi ngã xuống nóc nhà, theo mái hiên lăn xuống đất, phát ra một tiếng ầm rất lớn, rất là vang dội ở trong bầu trời đêm.
Chủ nhân của căn phòng này lại không có động tĩnh gì cả, ở lỳ trong phòng không dám ra ngoài.
Sở Ly cúi đầu nhìn người mặc áo đen kia, đối phương đã chết.
Thiên Ma châu một lần nữa xuất hiện, xanh ngắt, nương theo từng đạo từng đạo sấm chớp.
Hắn cau mày đứng ở trên nóc nhà.
Ánh trăng như nước, một cơn gió thổi tới, áo bào trắng phiêu dật tung bay.
Hắn đã cảm giác được có điểm dị dạng.
Thường ngày khi hắn thi triển Thiên Ma công, sau mỗi lần đều rất đói bụng, giống như có thể nuốt vào mười con trâu, khẩu vị vô cùng vô tận.
Nương theo đói bụng còn có suy yếu mơ hồ, thân thể miệng cọp gan thỏ, tặc đi lầu trống, chỉ còn lại thể xác mà thôi. Bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ ngã xuống.
Bây giờ lại không đói bụng và suy yếu giống như thường ngày nữa, một đạo khí nóng như có như không kia đã bổ sung tiêu hao Thiên Ma công của hắn.
Hắn vẫn đang nghi ngờ, Thiên Ma công tầng thứ năm và tầng thứ tư không khác nhau gì cả, chỉ có điều thân thể càng biến hóa rõ ràng hơn, có thể mô phỏng tới mức giống y như thật, không kém một tia, thậm chí ngay cả âm thanh khí chất cũng giống như đúc.
Hắn cho rằng đây chính là biến hóa của tầng thứ năm, bây giờ xem ra, biến hóa của tầng thứ năm là luồng khí nóng này.
Đa số lần hắn chỉ dùng chỉ lực chưởng lực và phi đao để giết người, kiếm pháp bình thường rất ít khi dùng đến nhất, bởi vì cao thủ Thiên Ngoại Thiên rất nguy hiểm, một khi tới gần, không chừng sẽ có bí thuật đồng quy vu tận, như loại bí thuật của Quang Minh Thánh giáo kia vậy, cho nên nếu có thể tránh ra xa thì là tốt nhất.
Xem ra sau này cần phải thử dùng kiếm pháp giết người một lần nữa xem, xem rốt cuộc có diệu dụng gì.
Đạo khí nóng vừa nãy rốt cuộc là cái gì?
Bốn tầng đầu nuốt chửng nội lực, tầng thứ năm bắt đầu nuốt chửng loại lực lượng càng thêm tinh diệu này hay sao?
Hắn mang theo sự hiếu kỳ và nghi hoặc, trở về An Vương phủ.
- Đại tổng quản...
Đám người Liễu Tinh chào đón, ôm quyền than thở.
Bọn họ không nghĩ tới đối phương lại một hơi mười vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên.
Thiên hạ ngày nay tổng cộng có bao nhiêu cao thủ Thiên Ngoại Thiên cơ chứ, một lần bị giết mười vị, có thể nói là chiến tích kinh người, xem lúc này còn ai dám xông vào An Vương phủ nữa?
Thân thể khôi ngô cao to của Chúc Thiên Hoa ở bên trong mọi người rất là dễ thấy, hắn che ngực, sắc mặt tái nhợt.
Sở Ly nói:
- Chúc Thiên Hoa, không mau mau ăn vào linh dược, còn gắng gượng làm gì nữa?
Vừa nãy Chúc Thiên Hoa cực kỳ dũng mãnh, hung hãn không sợ chết, một người chặn lại ba vị cao thủ Thiên Ngoại Thiên, bị thương không nhẹ.
Chúc Thiên Hoa miễn cưỡng cười cười:
- Đại tổng quản, thể chất của ta đặc thù, qua một đêm là tốt rồi.
Sở Ly gật gù, quét mắt nhìn mọi người một chút:
- Buổi tối có khả năng còn có thể có người khác quấy rầy, các ngươi chia làm hai đội, không nên đơn độc làm việc!
- Vâng!
Mọi người ầm ầm đáp.
Sở Ly vung vung tay lên rồi nói:
- Đi thôi, qua đêm nay, mỗi người một viên Kỳ Nguyên đan!
- Đa tạ Đại tổng quản!
Mọi người vui mừng khôn xiết.
Một viên Kỳ Nguyên đan chính là một cái mạng, đặc biệt là đối với cao thủ Thiên Ngoại Thiên mà nói, rất là quý giá, Đại tổng quản ban thưởng quá dầy!
Sở Ly trở lại tiểu viện của chính mình, trầm ngâm không nói gì.
Rốt cuộc là ai ám hại mình lần này, là Lục Ngọc Dung hay sao?
Hắn có chút hoài nghi, thủ đoạn một mũi tên hạ hai con chim, vừa chuẩn lại vừa tàn nhẫn này rất giống Lục Ngọc Dung, nhưng hắn lại không tin, một loại trực giác không tên đã nói cho hắn biết không phải là Lục Ngọc Dung, như vậy rốt cuộc là người nào?
Chỉ mong giết chết mười cao thủ Thiên Ngoại Thiên này có thể làm kinh sợ những gia hỏa dám nhìn chằm chằm vào bí kíp, để bọn họ hiểu rõ Tuyệt Vân bảo cấp không phải dễ cướp như vậy!
Lúc hắn đang trầm tư thì bỗng nhiên ngẩng đầu, Lục Ngọc Dung từ đầu tường nhẹ nhàng rơi xuống, áo trắng như tuyết.
Sở Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi còn có mặt mũi đến đây hay sao?
Lục Ngọc Dung ngẩn ra, lườm hắn một cái rồi nói:
- Sao ta không thể tới chứ?
- Còn không phải là chuyện tốt ngươi làm ra sao?
Sở Ly cười lạnh nói:
- Lần này hài lòng chưa?
Lục Ngọc Dung tức giận nói:
- Ngươi thực sự cảm thấy là ta làm ra chuyện này hay sao?
- Là ngươi.
Sở Ly gật đầu:
- Trừ ngươi ra, ai có thể làm được chuyện như vậy cơ chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT