- Vậy chúng ta có cần đuổi theo viên ngoại thị lang họ Chu nữa không?
Hai người vội hỏi.
Sở Ly lắc đầu:
- Nói sau đi.
-... Được rồi.
Hai người không cam lòng nhìn hắn, mong chờ hắn có thể hồi tâm chuyển ý.
Sở Ly cũng đã quay đầu, đăm chiêu nhìn về phía xa, ánh mắt đã không còn tiêu cự, hồn đã lên trên mây.
- Ài...
Hai người bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, chỉ có thể chậm rãi rời đi mà thôi.
Nhưng Lãnh Thu và Lãnh Tình lại không để ý tới những chuyện này mà luyện kiếm từng lần lại từng lần, cực kỳ khô khan, nhưng lại rất thích thú, cảm ngộ dòng nước ấm cuồn cuộn, thân thể uể oải lại có cảm giác thoải mái rất là mê người.
Một lát sau, Sở Ly đi ra khỏi tiểu viện, đột nhiên lóe lên rồi biến mất, sau một khắc đã xuất hiện ở phía ngoài một tòa đại viện.
Hắn đánh giá tòa đại viện này, âm u, mờ mịt, dường như chung quanh được một tầng khí tức mịt mờ bao phủ, là khí tức chết chóc.
Bên trong sân có từng bộ từng bộ thi thể, hầu như không có một bộ thi thể nào là hoàn chỉnh không thiếu sót, khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy sợ hãi, người nhát gan có thể trực tiếp bị doạ ngất đi, người gan lớn cũng sẽ cảm thấy một bộ vị nào đó không khỏe, muốn nôn mửa.
Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí liếc mắt nhìn về phía xa, sau khi xác định suy nghĩ của chính mình, hắn lập tức biến mất.
Dựa vào một tia cảm ứng, thân thể hắn lập lòe, không ngừng lóe lên rồi xuất hiện, tóm chặt lấy một tia cảm ứng kia, cuối cùng khi hắn dừng lại lại cảm thấy rất lâu, rất lâu.
Thông qua chủy thủ cảm ứng được nơi này, hẳn là chủy thủ ở bên người chủ nhân.
Lúc này đã là chạng vạng tối, mặt trời chiều ngả về phía tây.
Ba người ngồi ở bên trong một toà tiểu đình bên đường ăn cơm, một người mặc nho sam màu xanh lam, hai người khác thân mang cẩm bào, phong trần và mệt mỏi.
- Ài... bọn họ cũng quá vô dụng!
Một trung niên tuấn dật mặc cẩm bào thở dài, vẻ mặt rất bất đắc dĩ nói:
- Lâu như vậy còn chưa đuổi kịp được, liệu có phải đợi chúng ta trở về Đại Ly mà bọn họ còn không đuổi kịp được hay không?
- Không bằng, chúng ta chậm một chút?
Một trung niên mặc cẩm bào khác thân thể ục ịch, nhìn qua rất là hòa ái dễ gần.
- Không cần, giữ nguyên kế hoạch chạy đi là được rồi.
Thanh niên mặc nho sam lắc đầu nói.
Hắn có tướng mạo anh tuấn, ánh mắt lạnh lẽo, lúc nói chuyện mồm miệng không hấp háy quá nhiều.
- Đúng đúng, cứ theo kế hoạch làm việc là tốt nhất.
Trung niên béo ục ịch vội nói.
- Đám gia hoả này thật là không nhiệt tình chút nào!
Trung niên tuấn dật hừ lạnh nói:
- Ta thực sự không nghĩ tới, bọn họ lại vô dụng như thế!
- Hà huynh.
Thanh niên mặc nho sam nói:
- Cũng không thể coi thường bọn họ được, bên đó có không ít cao thủ.
- Cao thủ thì làm sao chứ?
Trung niên tuấn dật bĩu môi:
- Nếu như lợi hại như vậy thì cũng sẽ không để cho chúng ta thong dong chạy đi như vậy.
- Quả thực có chút hư danh đấy.
Trung niên béo ục ịch gật gật đầu nói:
- Vốn ta rất là kiêng kỵ, cẩn thận từng li từng tí một, đụng vào mới biết bọn chúng không đỡ nổi một đòn, ta thấy Đại Quý càng ngày càng không xong. Cho nên chỉ cần Thiết kỵ của Đại Ly chúng ta xông tới tất sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
- Chỉ hy vọng như thế đi.
Thanh niên mặc nho sam quét mắt nhìn hai người một chút, lắc đầu một cái nói.
Hắn không có lạc quan như hai người.
Sở Ly cau mày trong chốc lát, lóe lên một cái rồi biến mất, một lần nữa trở lại An Vương phủ.
Hắn cầm lấy thạch đồ trên bàn rồi đi ra khỏi Vương phủ, đến Bí vệ phủ.
Bên trong đại sảnh ngoại trừ Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức ra còn có Mã Côn đã làm khó dễ hắn lúc trước.
Mã Côn đang bẩm báo tiến triển của việc truy bắt với hai người.
Nhìn thấy Sở Ly đi vào, hắn cau mày trừng mắt nhìn Sở Ly, sắc mặt âm trầm lại.
Sở Ly ôm quyền một cái, bình tĩnh quét mắt nhìn Mã Côn một chút.
- Tiểu Sở, thế nào rồi, đã xem qua phủ của viên ngoại thị lang chưa?
Phó Mộng Sơn cười nói.
Sở Ly bình tĩnh nói:
- Thống lĩnh, Hứa thống lĩnh, ta có mấy câu nói muốn bẩm báo riêng.
Sắc mặt của Mã Côn lại càng âm trầm hơn nữa, hỏi:
- Họ Sở, ý của ngươi là để ta đi ra ngoài, đúng không?
Sở Ly gật đầu:
- Mong rằng Mã tiền bối hiểu cho, những câu nói này của ta không thể truyền ra ngoài.
- Sao nào, chẳng lẽ ta có thể truyền ra ngoài hay sao, lẽ nào ta là nội gian hay sao?
Mã Côn lớn tiếng quát:
- Họ Sở, ngươi quá điên rồ!
Sở Ly cau mày, quét mắt nhìn Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức một chút.
Phó Mộng Sơn vội vàng khoát tay nói:
- Được rồi lão Mã, ngươi câm miệng cho ta, nghe tiểu Sở nói thế nào một chút đi!
Hắn lại cười nói:
- Tiểu Sở, lão Mã là lão đầu, cực kì kín miệng, có lời gì không ngại cứ nói thẳng cho mọi người cùng biết đi.
Sở Ly thở dài:
- Thống lĩnh, có Mã tiền bối ở đây, ta sợ không nói được vài câu sẽ bị cắt đứt, như vậy nếu muốn nói rõ thì sẽ rất tốn nước miếng!
- Được rồi, lão Mã, không cho phép ngươi xen mồm vào chuyện này!
Phó Mộng Sơn cười nói.
Mã Côn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Sở Ly một chút.
Sở Ly nói:
- Thống lĩnh, lần này chỉ sợ là một cái bẫy.
- Bẫy sao?
Phó Mộng Sơn ngẩn ra.
Hứa Hoàn Đức vội nói:
- Có ý gì, mau nói rõ ra đi!
Sở Ly nói:
- Ta suy đoán, sợ là viên ngoại thị lang đã chết rồi. Người chân chính trốn tránh cũng không phải là bản thân viên ngoại thị lang, mà là có người giả trang hắn.
- Không thể!
Mã Côn lớn tiếng nói.
Sở Ly liếc hắn một cái, lại nhìn Phó Mộng Sơn.
Phó Mộng Sơn vội vã vung vung tay, ra hiệu cho Mã Côn câm miệng, nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Ly, hỏi:
- Sao ngươi lại có suy nghĩ như vậy chứ... Không thể nào.
Sở Ly nói:
- Như vậy từ trước đến nay có ai nhìn thấy viên ngoại thị lang hay không? Huynh đệ Ninh Thị còn chưa đuổi kịp được đúng không? Như vậy sao có thể kết luận được kẻ đào tẩu chính là viên ngoại thị lang cơ chứ?
- Lại nói tới gia quyến của Viên ngoại thị lang một tháng trước...
Sở Ly nói:
- Chẳng lẽ không phải gia quyết của hắn bị bệnh thật sao?
- Thế nhưng các nàng...
Phó Mộng Sơn chần chờ, xoa xoa lông mày:
- Chuyện thật sự không có cách nào nói rõ được!
Bọn họ chưa thấy gia quyến của viên ngoại thị lang, nhưng cũng chỉ là hai ngày nay không gặp mà thôi, nói không chừng lúc trước là bị bệnh thật, ít giao du với bên ngoài, quả thực không nhìn thấy được bọn họ.
Sở Ly nói:
- Thống lĩnh biết ta cũng hiểu thuật truy tung rồi đó.
Hắn đem bốn món đồ phân biệt bỏ lên trên bàn.
- Ba cái này là đồ vật của viên ngoại thị lang.
Sở Ly lấy ra cây chủy thủ kia, chỉ chỉ vào ba thứ còn lại:
- Đã không cảm ứng được chủ nhân của nó nữa, thế nhưng cái chủy thủ này là của người bên ngoài, ta có thể cảm ứng được bọn họ.
- Sao ngươi biết ba cái này là của viên ngoại thị lang cơ chứ?
Mã Côn không nhịn được hừ lạnh nói:
- Dinh thự đã trở thành một vùng phế tích, ngươi lấy cái này từ đâu vậy?
Sở Ly nói:
- Cái ngọc bội này là thứ tìm ra được từ bên trong phế tích, chôn dưới đất, hai cái khác là viên ngoại thị lang đưa cho bằng hữu tri kỷ của hắn, đều là thứ viên ngoại thị lang cất giấu nhiều năm, đồ vật được hắn thưởng thức nhiều năm, ta có thể bằng vào thứ này để cảm ứng được viên ngoại thị lang, đáng tiếc viên ngoại thị lang đã tạ thế.
- Thuật truy tung này của ngươi có chắc chắn không?
Mã Côn hừ lạnh nói.
Sở Ly không thèm để ý tới hắn mà nhìn về phía Phó Mộng Sơn:
- Nếu như ta không tính sai, viên ngoại thị lang thật sự đã chết, mà người đang đào tẩu chính là một kẻ giả mạo!
- Tại sao?
Phó Mộng Sơn có chút không rõ nói:
- Chẳng lẽ là vì đối phó với Bí vệ phủ chúng ta hay sao?
Sở Ly trầm ngâm nói:
- Điều ta lo lắng chính là, hắn muốn thu hút sự chú ý của chúng ta... Quang Minh Thánh giáo.
- Ngươi đoán là do Quang Minh Thánh giáo gây ra hay sao?
Sắc mặt của Phó Mộng Sơn hơi thay đổi.
Sở Ly chậm rãi gật đầu.
Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
Mã Côn cau mày không nói.
Hắn nhìn thấy Phó Mộng Sơn và Hứa Hoàn Đức đều nghe theo đối phương, bằng vào sự khôn khéo của hai vị thống lĩnh, tuyệt sẽ không dễ dàng bị mê hoặc. Cho nên có thể nhìn ra được bọn họ rất tín nhiệm thuật truy tung của Sở Ly này.
Như vậy, đám người bọn hắn cũng quá buồn cười, bị người ta dắt mũi vui đùa, mất mặt rất lớn!
- Có mấy phần chắc chắn?
Phó Mộng Sơn nói:
- Tiểu Sở ngươi cũng biết rồi đó, chuyện này liên quan rất lớn.
Hứa Hoàn Đức trầm giọng nói:
- Vạn nhất tính sai, thả viên ngoại thị lang thật sự chạy đi, chúng ta sẽ xong đời!
Sở Ly nói:
- Tám chín phần mười... Lẽ ra huynh đệ Ninh Thị có thể truy đuổi tới được, đến lúc đó xác minh một chút thì sẽ biết!
- Lão Mã, ngươi đã gặp qua viên ngoại thị lang chưa?
Phó Mộng Sơn nói.
Mã Côn vội vàng gật đầu:
- Đã từng, giao tình của chúng ta không tệ.
- Ngươi đi một chuyến!
Phó Mộng Sơn nói:
- Đi nhanh về nhanh, nhìn cho rõ một chút!
-... Vâng!
Mã Côn trầm giọng nói.
Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, chuyện liên quan đến Bí vệ phủ và sự sống chết của mình, hắn không cho phép mình thất lễ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT