Sở Ly xoay người lại, cười lạnh nói:

- Vương gia đã không yên lòng về ta như vậy, Đại tổng quản như ta làm cũng vô vị, không bằng xóa chức vị của ta đi, tránh cho mọi người không biết làm thế nào!

- Đừng tưởng rằng bản vương không dám!

An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Vương gia là chủ một phủ, đương nhiên muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai có thể quản được Vương gia chứ... Đại tổng quản như ta mặc kệ ra sức đến đâu, chịu nguy hiểm lớn thế nào cũng không được Vương gia tín nhiệm. Như vậy cũng tốt, ta cũng không muốn làm Đại tổng quản gì nữa, Vương gia nên thu hồi chức vị của ta, để ta thanh thản ổn định ở lại bên người tiểu thư là tốt rồi!

An vương cười lạnh nói:

- Ngươi thật sự nghĩ như vậy?

Sở Ly ôm quyền lạnh nhạt nói:

- Kính xin Vương gia tác thành!

- Được!

An vương trầm giọng hừ lạnh nói.

- Vương gia!

Tống Lưu Ảnh vội vã mở miệng ngắt lời hắn.

An vương trừng mắt nhìn nàng.

Tống Lưu Ảnh nói:

- Vương gia, lần này nếu như không có Đại tổng quản quyết định nhanh chóng, sợ rằng bốn thị nữ trong phủ chúng ta sẽ mất mạng, mặc kệ thế nào, Đại tổng quản đã lập công lớn.

Tiết Ngưng Ngọc nói:

- Vương gia, Tống tỷ tỷ nói không sai, vẫn nên thận trọng cho thỏa đáng thì hơn. Một khi Vương gia hôn mê, trong phủ không ai làm chủ sự, hai nữ nhân như chúng ta không tiện ra mặt! Đại tổng quản có chức vị cao nhất, lúc mấu chốt có thể làm trụ cột!

Tiết Ngưng Ngọc và Tống Lưu Ảnh nói vậy khiến cho An vương càng thêm bất an.

Họ Sở này quá hiểu lung lạc lòng người, hai Vương phi của mình đều đứng ở bên đối phương, mình đã triệt để trở thành người cô đơn, quả thật là đáng sợ. Càng không thể tha cho hắn làm loạn tiếp được, sau khi thương thế lành, nhất định phải nghĩ biện pháp loại trừ tên này!

Trong lúc mình trọng thương, nếu như lại để cho hắn nhảy nhót tưng bừng, sợ rằng lòng người của toàn bộ Vương phủ đều bị hắn thu hết vào, mình sẽ bị cô lập, tuyệt không thể để cho chuyện như vậy xảy ra, còn bất công hay không, hắn cũng không cố kỵ nhiều như vậy!

- Các ngươi không cần phải nói nữa, Sở Ly đã tự ý điều động hộ vệ, phạm vào tối kỵ trong phủ, ngay hôm nay, lột chức vụ Đại tổng quản của hắn!

An vương lạnh lùng nói.

- Vương gia!

Nhị nữ kinh ngạc thốt lên.

Sở Ly mỉm cười, ôm quyền một cái:

- Đa tạ Vương gia, nếu như Vương gia không có dặn dò gì khác, tại hạ phải về làm hộ vệ bên tiểu thư. Cáo từ!

Hắn dứt lời xoay người rời khỏi thư phòng, khóe miệng mang theo một nụ cười.

Xem ra An vương đã bị váng đầu, sau khi bị thương, nội tâm bất an, tâm tình cực đoan. Chuyện ngu xuẩn như vậy mà cũng làm ra được.

Cách làm như vậy cố nhiên sẽ tăng mạnh quyền uy của hắn, nhưng sẽ khiến cho nội bộ lục đục, mình thân là Đại tổng quản, lại lập đại công, nhưng bởi vì cứu người mà bị Vương gia phạt, người trong phủ không dám phản kháng, nhưng sẽ đồng tình với mình, vô hình trung lại tăng thêm danh vọng cho hắn.

Vật như danh vọng này cần bỏ ra cái giá xứng đáng mới có thể đổi lại được, một Đại tổng quản có thể đổi lại được đủ danh vọng!

Lại nói vị trí Đại tổng quản này hữu danh vô thực, bây giờ quyền uy của mình đã đủ để nhất hô bá ứng, hơn nữa đã mơ hồ ngồi vững vị trí đệ nhất cao thủ của Vương phủ, uy vọng đủ mạnh, cũng không cần cái hư danh này nữa.

Tiết Ngưng Ngọc nhìn Sở Ly tiêu sái rời đi, bất mãn sẵng giọng nói:

- Vương gia, người làm sao vậy? Sau khi bốn thị nữ mất tích, đám người Trịnh thống lĩnh bởi vì không có khẩu lệnh của người. Muốn thấy chết mà không cứu, là Sở Ly chịu trách nhiệm, buộc bọn họ điều động, cứu bốn thị nữ. Nhưng người lại phạt nặng công thần như vậy, sau này ai dám gánh vác trách nhiệm nữa chứ?

An vương có chút buồn bực vung vung tay:

- Nếu đổi lại là người khác, ta sẽ không xử trí như thế, Sở Ly thì không giống, người này lòng muông dạ thú, không thể không phòng!

- Lòng muông dạ thú ở chỗ nào chứ?

Tiết Ngưng Ngọc tức giận:

- Hắn là trung thành tuyệt đối. Vốn không cần làm những chuyện khiến cho người ta hiềm nghi này, nhưng vì Vương phủ mà việc nghĩa chẳng từ nan, người làm như thế há không khiến cho người ta thất vọng sao?

Tống Lưu Ảnh nói:

- Vương gia, không nên bỏ chức vụ Đại tổng quản của hắn.

- Câm miệng!

An vương trầm mặt xuống, hừ lạnh nói:

- Sau này ta không cho phép các ngươi nói tới Sở Ly ở trước mặt ta!

Nhị nữ liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài, xem ra Vương gia đố kị với Sở Ly!

Cũng đúng, Sở Ly tuổi còn trẻ lại có một thân võ công tuyệt thế, hơn nữa lại là nhất phẩm, từ chỗ nào xem cũng hơn một bậc so với Vương gia, không trách Vương gia lại ác liệt như vậy đối với Sở Ly, đó là bởi vì đố kị.

Nam nhân rất hay để ý, cho dù thân là hoàng tử cũng không thể ngoại lệ.

- Được rồi, không nói tới hắn nữa.

Tiết Ngưng Ngọc cười nói:

- Vương gia, thương thế của ngươi lúc nào có thể khôi phục?

- Rất nhanh là sẽ khỏi.

An vương lạnh nhạt nói.

- Không còn Vương gia, trong phủ chúng ta như rắn mất đầu, thật sự là loạn tung lên.

Tống Lưu Ảnh lắc đầu nói:

- Vương gia nên sớm khỏe lại thì hơn!

- Hừm, ta không có chuyện gì.

An vương tươi cười.

Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã, tiếng trách cứ trầm thấp của Trịnh Lập Đức vang lên.

- Xảy ra chuyện gì?

An vương cau mày hừ lạnh nói:

- Để Trịnh Lập Đức đi vào!

Rất nhanh Trịnh Lập Đức đã sải bước đi tới thư phòng, đến gần thì lại thả nhẹ bước chân, ôm quyền hành lễ.

- Ai đang gây náo động ở bên ngoài vậy?

An vương lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.

Hắn rất không vừa ý đối với vị thống lĩnh này, lại bị Sở Ly thuyết phục ra ngoài phủ, hạng người tâm chí không kiên như vậy, không thể đảm nhiệm chức trách lớn!

- Vương gia, một chút cãi vã nhỏ, đã xử lý.

Trịnh Lập Đức vội nói.

An vương lạnh nhạt nói:

- Nói!

-... Vương gia, có hai tên hộ vệ bất bình thay cho Đại tổng quản.

Trịnh Lập Đức cẩn thận từng li từng tí một nói.

- Ồ, đúng là nghĩa khí!

An vương cười gằn trào phúng:

- Là hai người nào?

- Ứng Vô Cầu và Đặng Kỳ.

Trịnh Lập Đức bất đắc dĩ nói:

- Bọn họ nói Đại tổng quản đã lập được đại công, Vương gia lại đối xử như vậy, có chút bất công, ta quát lớn bọn họ vài câu, bọn họ đã trở về rồi!

- Ứng Vô Cầu và Đặng Kỳ...

An vương lạnh nhạt nói:

- Nếu bọn họ yêu thích Đại tổng quản như vậy, vậy thì điều đi tới bên Tiêu vương phi kia đi.

-... Vâng.

Trịnh Lập Đức gật gù:

- Có điều Vương gia, hộ vệ hai bên chúng ta phải thay phiên nhau.

- Vậy thì mời bọn họ ra ngoài phủ!

An vương nói.

Thời kỳ không bình thường, lòng người di động, cần phải có thủ đoạn sấm sét làm cho mọi người kinh sợ, bằng không, hắn lại hôn mê thì trong phủ sẽ xảy ra đại loạn.

- Vương gia!

Trịnh Lập Đức giật nảy cả mình.

An vương lạnh lùng nguýt hắn một cái:

- Sao, ngươi muốn cầu xin thay bọn họ?

Trịnh Lập Đức vội vàng lắc đầu:

- Vương gia, người của chúng ta đã không đủ, nếu như lại đẩy bọn họ đi, đúng là giật gấu vá vai!

- Ta thấy bọn họ càng yêu thích Đại tổng quản hơn mà!

An vương cười lạnh nói:

- Đã như vậy, ở trong Vương phủ cũng không có thú vui gì, ta sẽ tác thành cho bọn hắn!

Trịnh Lập Đức vội nói:

- Vương gia, Đại tổng quản cứu mạng của bọn họ, nếu như lúc này mà ngay cả một câu nói bọn họ cũng không nói, như vậy cũng quá không phải là người nữa!

- Ồ?

An vương lạnh nhạt nói:

- Cứu mạng của bọn họ?

- Bọn họ bị một chưởng của Trần Không đập vỡ tan lục phủ ngũ tạng, nếu không phải có Kỳ Nguyên đan của Đại tổng quản thì bọn họ sẽ không sống nổi.

Trịnh Lập Đức nói.

- Hừ, đúng là biết thu mua lòng người!

An vương cười lạnh một tiếng.

Trịnh Lập Đức vội nói:

- Ân cứu mạng, bọn họ cũng không thể không nói, bọn họ vẫn trung thành tuyệt đối đối với Vương gia, nguyện vì Vương gia mà vào sinh ra tử!

Hắn thầm hừ một tiếng, thu mua lòng người cũng được, lung lạc lòng người cũng được, mặc kệ thế nào, người ta đã móc ra Kỳ Nguyên đan, là đồ vật cứu mạng chân chính.

Vương gia thì lại tốt, ỷ vào thân phận cao quý, không thiếu một cao thủ Thiên Ngoại Thiên, không có chút ý nghĩ thu mua lòng người nào cả, keo kiệt tới cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play