Sở Ly băng bó một hồi, lại trở về tiểu viện của Tiêu Thi để bảo vệ.

Tuyết Lăng theo tới đây, pha một chén trà đưa cho hắn, cười nói:

- Công tử, hôm nay cứ về nghỉ ngơi là được rồi, sẽ không có thích khách trở lại chứ?

Sở Ly cười cười:

- Vậy cũng không hẳn.

- Thích khách vừa tới, lúc này là lúc trong phủ sốt sắng nhất, đề phòng nghiêm ngặt, làm sao còn có người đến nữa chứ?

Tuyết Lăng lắc đầu cười nói:

- Nào có thích khách nào ngu như vậy chứ!

- Lời này của tiểu cô nương rất thú vị, ta chính là thằng ngốc kia đó!

Một tiếng cười khẽ tiếng vang lên, âm thanh nhu hòa và dễ nghe, lại mang theo vài tia lạnh lẽo, kỳ lạ mà cảm động.

Mặt ngọc của Tuyết Lăng nhất thời biến sắc, ngẩng đầu nhìn quanh về bốn phía.

Một đạo bóng trắng nhẹ nhàng bay xuống đến trong viện, như cái lông chim trắng lóa như tuyết bay xuống, sau khi nàng hạ xuống lại mềm mại bước ra một bước, như súc địa thành thốn vượt qua khoảng cách mười thước, đứng ở trước mặt của Sở Ly.

Áo bào trắng che lại thân thể uyển chuyển, lụa trắng che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng như là nước, sóng mắt dịu dàng như nước xoay một cái, làm cho người ta hồn xiêu phách lạc.

- Lục tiểu thư xem náo nhiệt làm gì vậy?

Sở Ly thả chén trà xuống, lẳng lặng nhìn nàng.

Lục Ngọc Dung từ tốn nói:

- Ta chính là người thích tham gia trò vui, hai nhóm thích khách đến giết Tiêu Nhị tiểu thư, nàng bị người ta hận như vậy sao? Ồ, đều là do danh tiếng đệ nhất mỹ nhân Đại Quý gây ra họa lớn đúng không? Có thể giết được đệ nhất mỹ nhân Đại Quý, như vậy có thể dương danh lập vạn nha!

Sở Ly nói:

- Lục tiểu thư cũng muốn giết Nhị tiểu thư sao?

- Ngươi nói xem!

Trong đôi mắt sáng của Lục Ngọc Dung lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hừ lạnh nói:

- Hai phủ chúng ta là đại cừu nhân, đương nhiên ta rất muốn giết nàng!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Rốt cuộc vì sao Lục tiểu thư lại đến đây?

- Giết Tiêu Nhị tiểu thư.

Lục Ngọc Dung lạnh nhạt nói:

- Giết nàng là một chuyện tốt.

Nàng dứt lời, không chờ Sở Ly nói chuyện, người nhẹ nhàng nhằm về phía phòng ngủ.

Sở Ly lướt người đi xuất hiện ở trước gót chân nàng, đánh ra một chưởng, chưởng lực rất mãnh liệt.

- Ta đã sớm muốn so tài với ngươi rồi!

Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:

- Nhìn xem rốt cuộc ngươi có mấy phần bản lĩnh!

Lục Ngọc Dung vẫn muốn thăm dò hư thực của Sở Ly, nhưng bởi vì khinh công của Sở Ly quá mạnh, không có cơ hội ra tay cho nên rất khó chân chính đánh một trận với hắn. Lần này hắn phải bảo vệ Tiêu Thi, nàng đã có thể thoả thích đấu một trận. Không sợ hắn chạy trốn.

- Ầm ầm ầm ầm...

Hai tay của Lục Ngọc Dung hoàn mỹ, chẳng khác nào ngọc trắng điêu khắc thành nhẹ nhàng đánh ra, như múa, rất uyển chuyển.

Chưởng lực mãnh liệt như sóng liên tục va chạm cùng với chưởng lực của Sở Ly, áo bào trắng trên thân hai người đều bay phần phật, như muốn bay lên.

Tuyết Lăng không tự chủ được lùi về phía sau, giống như bị sóng lớn thúc đẩy, thân bất do kỷ.

Khi Sở Ly vung chưởng trong lòng rất kinh ngạc.

Chưởng lực của Lục Ngọc Dung kỳ dị mà chất phác, nếu không có Khô Vinh kinh, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của nàng.

Nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công cực kỳ thuần túy, tuyệt nhiên không giống nội lực bình thường, giống như là lực lượng hoàn toàn bất đồng, không có cách nào bị đồng hóa vậy.

Cũng may hắn có Thiên Ma khí, nội lực không loại bỏ được, Thiên Ma khí nhảy ra, lập tức nuốt chửng nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công, bản thân lại lớn hơn một vòng.

Theo hai người giao thủ, nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công liên tục tràn vào, Thiên Ma khí liên tục lớn mạnh.

- Ầm ầm ầm ầm...

Chưởng lực của hai người chạm vào nhau phát ra âm thanh càng ngày càng lớn. Chẳng khác nào đánh trống, tạo ra chấn động đến mức nửa vương phủ đều nghe thấy được.

Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp vừa nghe thấy âm thanh đã vội vã chạy tới, nhìn thấy hai người đang giao thủ ở giữa trường.

- Lục Ngọc Dung?

Trịnh Lập Đức trợn mắt lên quát lên.

Lục Ngọc Dung không để ý tới hắn mà đánh tới mức nổi quạo.

Nàng xưa nay ỷ vào Cửu thiên huyền nữ thần công cho nên không có gì bất lợi, cho dù tu vi không bằng đối phương thì cũng bởi vì Cửu thiên huyền nữ thần công mà chiếm ưu thế. Huống chi tu vi của nàng thâm hậu, còn hơn những cao thủ Thiên Ngoại thiên gần trăm tuổi kia.

Thế nhưng nàng lại không nghĩ rằng, không ngờ lại không bắt được Sở Ly.

Chưởng lực của Sở Ly tinh khiết. Nội lực như vô cùng vô tận, điều càng làm cho nàng tức giận chính là, dĩ nhiên hắn lại không sợ nội lực của Cửu thiên huyền nữ thần công, đánh lâu như vậy. Gần năm mươi chưởng, nội lực của hắn không có chút dấu hiệu trì trệ nào cả.

- Được lắm Sở Ly, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh.

Lục Ngọc Dung cười lạnh một tiếng:

- Hôm nay chỉ tới đây thôi, hôm nào ta sẽ lại luận bàn cùng ngươi!

- Chạy đi đâu!

Trịnh Lập Đức trầm giọng quát lên:

- Lục Ngọc Dung, nơi này không phải là phủ Nhân Quốc Công, không phải là nơi ngươi muốn đến là có thể đến!

Dứt lời hắn vung quyền vọt lên.

Mạnh Chấp không nói câu nào cũng xông lên theo.

Lục Ngọc Dung liên tục bước, nhẹ nhàng xoay tròn, bóng trắng lóe lên đến phía sau hai người, tay ngọc nhẹ nhàng vỗ một cái, phía sau lưng của hai người trúng chưởng, miệng phun ra máu bay lên trên không trung.

An vương như một vệt khói xuất hiện, tiếp được hai người ở trên không trung, lại chậm rãi thả xuống, sau đó đi tới trước mặt của Lục Ngọc Dung:

- Lục Ngọc Dung, ngươi thật là to gan!

Lục Ngọc Dung thoáng nhìn qua hắn, sóng mắt lạnh lùng như băng, cười gằn một tiếng:

- Khẩu khí của điện hạ thật là lớn, sao vậy, thương thế của điện hạ đã khỏi chưa?

An vương sầm mặt lại, hừ lạnh nói:

- Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng gì!

- Mạnh miệng! Muốn chữa khỏi thương thế, đến van cầu ta đi!

Lục Ngọc Dung nhẹ nhàng bay lên, phát ra một tiếng cười khẽ ở trên không trung:

- Sở Ly, chuyện của chúng ta sau này hãy nói, ngày hôm nay ta cáo từ trước!

Sở Ly hừ lạnh một tiếng.

An vương dùng ánh mắt âm trầm nhìn sang.

Sở Ly ôm quyền:

- Lục Ngọc Dung là hạng người gì chẳng lẽ điện hạ còn không hiểu rõ hay sao?

An vương thu hồi ánh mắt.

Lục Ngọc Dung giả dối thế nào tự nhiên hắn hiểu rõ, Lục Ngọc Dung thốt ra lời này, hiển nhiên không có ý tốt, muốn mượn tay của mình loại trừ Sở Ly.

- Các ngươi đi đi!

An vương vung vung tay, ra hiệu cho Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp lui ra, hai cao thủ Thiên Ngoại thiên đứng ở cửa viện cũng lùi ra.

Trong tiểu viện chỉ còn lại Sở Ly và An vương, Tuyết Lăng cũng lui về trong phòng.

Sở Ly nói:

- Điện hạ có gì phân phó?

- Liên quan tới chức vị của ngươi.

An vương trầm ngâm nói:

- Ngươi thân là nhất phẩm, cũng không thể không có chức vị.

Sở Ly mỉm cười:

- Không biết điện hạ muốn ban cho ta chức vị gì?

- Ta muốn bổ nhiệm chức vị Đại tổng quản mới ở trong Vương phủ.

An vương nói:

- Quản việc trong ngoài phủ.

Sở Ly nhíu mày:

- Tổng quản nội phủ, tổng ngoại quản phủ, mỗi người đều quản lí chức vụ của mình, Đại tổng quản này thì có ích lợi gì cơ chứ?

- Quyền lợi của tổng quản nội ngoại quá to lớn.

An vương lắc đầu nói:

- Mấy năm gần đây ta đã phát hiện ra bọn họ không quá an phận, ta cũng không có tinh lực để nhìn chằm chằm vào bọn hắn, Đại tổng quản chính là tổng quản của hai phủ.

Sở Ly nói:

- Không phải ta sẽ là Đại tổng quản đó chứ?

An vương lạnh nhạt nói:

- Ngươi thân là nhất phẩm, thích hợp với vị trí này nhất, hơn nữa việc của hai phủ quá vụn vặt, ngươi vẫn phải bảo vệ Vương phi, không thể phân tâm quá nhiều, cho nên chức vị này không thể tốt hơn được nữa.

Sở Ly cười cợt, gật đầu nói:

- Nếu như Vương gia đã có ý tốt, tại hạ tuân mệnh là được!

An vương nói:

- Đại tổng quản như ngươi trực tiếp báo cáo với ta, tổng quản hai phủ có chuyện gì thì ngươi có thể trực tiếp bẩm báo cho ta, ta sẽ đích thân xử trí!

Sở Ly cười gật gù.

Nói đi nói lại, Đại tổng quản này quyền lợi gì cũng không có, cho dù phát hiện tổng quản hai phủ có vấn đề thì cũng phải bẩm báo cho hắn, xử trí hay không xử trí, xử trí như thế nào cũng không có quyền hỏi đến, nghe rất êm tai, nhưng chỉ là một chức vị coi như không có.

Có điều, có thể ôn hòa nói với mình nhiều lời như vậy, quả thực lòng dạ của vị An vương điện hạ này đủ thâm trầm.

An vương đứng lên nói:

- Đoạn thời gian gần đây rất không yên ổn, chỗ Vương phi còn cần ngươi khổ cực nhiều hơn.

- Điện hạ khách khí rồi.

Sở Ly ôm quyền:

- Đây là bổn phận của tại hạ.

An vương vung vung tay đi ra ngoài.

Tuyết Lăng từ trong nhà đi ra, mặt ngọc căng thẳng, hừ lạnh nói:

- Đại tổng quản?

Nàng ở phủ Quốc Công xử lý sự vụ Thiên Linh viện, trải qua một phen rèn luyện, liếc mắt là đã nhìn thấu hư thực của chức vị Đại tổng quản này, hữu danh vô thực, nhìn thì cao, nhưng lại không có địa vị, quả thật là quá mức!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play