Sở Ly không đi theo vào, một lần nữa cầm lấy sách, ngồi vào bên cạnh cái bàn đá, lẳng lặng đọc sách ở dưới gốc mai.

Trong phòng mùi thuốc lượn lờ không dứt, Tiêu Thi đang dựa vào một cái gối cao, nửa ngồi nửa nằm, lười biếng đánh giá mẫu tử Tống Lưu Ảnh đang đi vào tron phòng.

Tống Lưu Ảnh thi lễ, mỉm cười nói:

- Xin chào Tiêu muội muội.

Lãnh Tình thi lễ, trầm mặc không nói, chỉ hiếu kỳ đánh giá nàng, muốn biết rốt cuộc đệ nhất mỹ nhân Đại Quý xinh đẹp tới cỡ nào.

Tiêu Thi mỉm cười rất ôn nhu:

- Tống tỷ tỷ, mời tới đây ngồi.

Nàng chưa từng gặp Tống Lưu Ảnh, nhưng lại nói chuyện như bạn cũ vậy, rất thân cận tùy ý, nàng thở dài nói:

- Vốn ta nên qua gặp Tống tỷ tỷ một chút, không ngờ lại phải làm phiền Tống tỷ tỷ tự mình sang đây thăm ta.

- Ta không dám.

Tống Lưu Ảnh cười nói:

- Tiêu muội muội là chính phi, địa vị cao quý, ở bên trên chúng ta, nào có đạo lý người trên xuống chào hỏi người dưới chứ? Nếu như Vương gia biết sẽ khó tránh khỏi quở trách!

Tiêu Thi cười nói:

- Tiểu muội đã sớm nghe nói Vương gia rất nghiêm khắc, nhưng không cần thiết phải nghiêm với tỷ muội chúng ta chứ, có đúng hay không?

Tống Lưu Ảnh cười khanh khách nói:

- Tiêu muội muội không hiểu Vương gia rồi, chàng chỉ quan tâm đại sự triều đình, đối với những việc vặt trong nhà này từ trước đến giờ không bao giờ để ý tới. Thế nhưng nếu bởi vì những việc vặt này mà quấy rầy chàng, như vậy chàng sẽ phát hỏa!

- Đại trượng phu tự nhiên nên như vậy.

Tiêu Thi Yên khẽ cười nói:

- Sau này tất cả mọi chuyện trong phủ vẫn phải làm phiền Tống tỷ tỷ, thân thể này của ta không tốt, muốn xuất lực cũng có tâm mà không có lực, không thể làm gì được.

- Đám người Trịnh thống lĩnh quá tắc trách.

Tống Lưu Ảnh oán hận nói:

- Nhiều cao thủ như vậy mà lại để người ta công khai xông tới, làm Tiêu muội muội bị thương nặng, quả thực thất trách!

- Người kia có võ công quá mạnh.

Tiêu Thi nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài:

- Phủ Quốc Công đã đắc tội với quá nhiều người trong võ lâm, có kết cục này cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Nhưng vì triều đình yên ổn, phủ Quốc Công không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục trấn áp những người trong võ lâm này. Cuối cùng lại dẫn tới lần ám sát này.

- Ài...

Tống Lưu Ảnh thở dài:

- Thực sự là làm khổ Tiêu muội muội, mới vừa vào phủ đã phải nằm ở trên giường. Không được tự do.

Tiêu Thi mỉm cười:

- Kỳ thực cũng không có gì, thuở nhỏ ta đã trải qua những tháng ngày như vậy, đã thành thói quen. Quãng thời gian trước đó mới tốt lên, hiện tại lại trở về như cũ, giống như vận mệnh đời này của ta nhất định phải triền miên nằm bên trên giường bệnh vậy.

- Ngàn vạn lần không thể nói như vậy.

Tống Lưu Ảnh khuyên nhủ:

- Ngày sau Tiêu muội muội sẽ khỏe, Vương gia sẽ nghiêm trị hung thủ.

- Ta tình nguyện, thà để Vương gia không tiếp tục trêu chọc người kia thì hơn.

Tiêu Thi lắc đầu nói:

- Bằng không. Người nguy hiểm không phải là ta, mà là Vương gia, thậm chí là hai vị tỷ tỷ, cao thủ như thế, đương đại hiếm thấy, có thể không trêu chọc thì không nên trêu chọc.

- Người như vậy quá nguy hiểm.

Tống Lưu Ảnh nhíu mày nói:

- Vương phủ cũng không an toàn, quả thật là khiến cho người ta lo lắng!

Nàng vừa nghĩ tới gia hỏa như vậy ám sát mình, trong lòng đã không khỏi phát lạnh.

Tiêu Thi mỉm cười nói:

- Có điều có Sở Ly ở đây thì cũng không sợ tên kia trở lại.

Lông mày thon dài của Tống Lưu Ảnh giật giật:

- Sở tổng quản có bản lĩnh lớn như vậy, có bằng Trịnh thống lĩnh hay không?

Tiêu Thi cười nói:

- Khinh công của hắn là nhất tuyệt. Đánh không lại thì có thể chạy trốn!

- Khinh công nhất tuyệt...

Tống Lưu Ảnh đã nghe ra ý của nàng, không phải đánh thắng được tên kia, mà là có thể từ đào tẩu trên tay của tên kia. Đây cũng là một biện pháp.

- Sở tổng quản có một thân khinh công rất tốt, đúng là phúc khí của muội muội.

Tống Lưu Ảnh cười nói:

- Chỉ tiếc lại phải ngồi ở tiệc rượu, bằng không cũng sẽ không để cho Tiêu muội muội bị thương nặng như vậy!

- Chuyện này cũng không có cách nào giải quyết được.

Tiêu Thi thở dài:

- Hắn không muốn đi tiệc rượu, không yên lòng an toàn ở trong vương phủ, thế nhưng vẫn bị ta mắng đi. Tuy rằng hắn là nhất phẩm, nhưng không thể bởi vậy mà không đặt đồng liêu ở trong mắt.

- Không biết Vương gia sẽ sắp xếp cho Sở tổng quản vị trí gì?

Tống Lưu Ảnh nói:

- Nhất phẩm, ở vương phủ gần như chỉ ở bên dưới Vương gia. Chức vị bình thường không thể nào được.

- Vậy thì xem ý tứ của Vương gia đi.

Tiêu Thi lạnh nhạt nói:

- Chúng ta thân là nội thất, nhưng không thích hợp để nhiều lời.

- Đúng vậy.

Tống Lưu Ảnh cười nói.

Nàng âm thầm cảm khái. Quả nhiên không hổ là người từ phủ Quốc Công đi ra, cũng không phải là nhân vật bình thường.

Trong lúc đang nói chuyện thì bên ngoài đã có động tĩnh.

Sở Ly thả cuốn sách xuống, đứng dậy ôm quyền.

Một nữ tử trẻ tuổi thân thể xinh xắn lanh lợi, vẻ mặt vui vẻ đáng yêu đi đến, bên người có một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi đi theo, khuôn mặt đẹp thanh thuần, mặt không hề có chút cảm xúc nào cả.

Trên người nữ tử vui tươi mặc y phục màu vàng, dung quang bức người, sau khi tiến vào sân nhìn thấy Sở Ly, nàng nhíu nhíu mày lại:

- Ngươi là ai?

Sở Ly ôm quyền nói:

- Sở Ly bái kiến Tiết vương phi.

- Ngươi chính là Sở Ly?

Tiết Ngưng Ngọc liếc nhìn hắn một cái, gật gù:

- Đã nghe nói qua, có điều một đại nam nhân như ngươi ở lại đây còn ra thể thống gì nữa chứ?

Sở Ly nói:

- Hiện tại Vương phủ không yên ổn, tiểu thư lại không chịu nổi một chút dằn vặt nào nữa, cho nên tại hạ chỉ có thể thủ ở chỗ này.

- Ngươi đúng là trung tâm!

Tiết Ngưng Ngọc hừ một tiếng:

- Có điều dù sao ngươi cũng là nam nhân, nên tránh hiềm nghi thì phải tránh hiềm nghi, tránh cho Vương gia không thoải mái!

- Vâng, đa tạ Tiết vương phi chỉ điểm!

Sở Ly ôm quyền nói.

Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:

- Nếu không nể mặt ngươi trung tâm thì ta sẽ không nhiều miệng làm gì, đi thôi, Thu nhi!

Nàng gọi Lãnh Thu đang tò mò đánh giá Sở Ly, lượn lờ đi vào phòng.

Vừa vào đến phòng, nàng vung tay với Liễu Nhứ và Tuyết Lăng đang hành lễ mà đi tới gần, miệng nở nụ cười:

- Ồ, Tống tỷ tỷ cũng ở đây sao, chào Tiêu muội muội!

Nàng nhìn Tiêu Thi thi lễ, lại nhìn Tống Lưu Ảnh thi lễ như có như không, thái độ ngạo mạn thể hiện ra không bỏ sót.

Lãnh Thu bên người nàng cũng hành lễ, đối với Tiêu Thi, ba người Tống Lưu Ảnh, Lãnh Tình đều rất cẩn thận tỉ mỉ hành lễ.

Tiêu Thi ôn nhu mỉm cười:

- Làm phiền Tiết tỷ tỷ tự mình đến đây.

- Tiêu muội muội đừng khách khí, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi, thực sự bị đâm vào ngực sao?

Tiết Ngưng Ngọc đẩy ra Tống Lưu Ảnh rồi tiến về phía trước, tới gần giường thân thiết nói:

- Gia hỏa đáng chết này thật là nhẫn tâm, mỹ nhân như muội mà cũng hạ thủ được, quả thật không phải nam nhân!

Tiêu Thi mỉm cười nói:

- Suýt chút nữa đã mất mạng.

- Cát nhân tự có thiên tướng.

Tiết Ngưng Ngọc cười nói:

- Tiêu muội muội trải qua bao nhiêu đau khổ mới đi đến được một bước này, há có thể nói chết thì chết được chứ? Đại nạn không chết tất có hậu phúc, phúc phận của ngươi sắp tới rồi!

Tiêu Thi cười nói:

- Thân thể này của ta coi như đã bị phá hủy, có phúc khí gì cơ chứ?

- Vương gia sẽ thương tiếc gấp bội.

Tiết Ngưng Ngọc mở miệng cười nói:

- Sủng ái và thương tiếc, sao lại không phải là phúc khí cơ chứ!

Tiêu Thi lắc đầu mỉm cười:

- Hai người đều có hài tử bên người, nhưng ta lại cơ khổ một đời, đợi ta lớn tuổi, bản thân chỉ có một quyển kinh Phật, một chiếc đèn dầu đi theo tới cuối đời mà thôi!

Nàng nói rất đáng thương, trong lòng nhị nữ đều có chút chua xót, biết đây là sự thực không có cách nào tránh khỏi được.

Nam nhân sủng ái không thể dài lâu được, một khi tuổi già sắc suy, lại không có con ở bên người, như vậy sẽ là lục bình không có rễ, sẽ bị quét vào bên trong góc không người nào để ý, bi thảm đáng thương.

Tiết Ngưng Ngọc nói:

- Tiêu muội muội, ngươi còn có Sở Ly... Hắn là thị vệ nhất phẩm, ở trong vương phủ này là độc nhất, hiện tại Vương gia cũng đang đau đầu xem nên thu xếp hắn như thế nào đó? Tống tỷ tỷ ngươi nói xem có đúng không?

Tống Lưu Ảnh lạnh nhạt nói:

- Chuyện như vậy, nữ nhân chúng ta có thể lắm miệng được sao?

Tiết Ngưng Ngọc cười nói:

- Theo ta thấy, lão già Tống Cân kia nên thoái vị, hắn làm tổng quản nội phủ đã vơ vét được bao nhiêu chỗ tốt rồi, cũng nên thấy đủ!

Tống Lưu Ảnh nói:

- Tất cả đều do Vương gia làm chủ.

- Nếu như lão già Tống Cân kia không có Tống tỷ tỷ chống đỡ thì sao dám trắng trợn không kiêng dè lấy tiền như vậy chứ?

Tiết Ngưng Ngọc hừ lạnh nói:

- Ta nghe nói, tiền công mỗi tháng của các thị nữ thị vệ trong phủ đều phải nộp cho hắn một phần, chuyện này, Tống tỷ tỷ biết không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play