Hắn lười biếng vặn eo, cười nói với nha hoàn ở bên ngoài:

- Đi thôi.

- Vâng.

Nha hoàn này cười nói, đi trước dẫn đường.

Sở Ly vừa ngồi xuống thì đã ngáp, lắc đầu nói:

- Sở mỗ thật sự không chịu nổi tửu lực.

- Như vậy Sở tổng quản có thể dùng công lực bức rượu ra mà.

Tiết Thiết cười ha hả nói:

- Chúng ta sẽ không oán giận đâu.

- Đúng vậy.

Mọi người vội vàng gật đầu.

Sở Ly nói:

- Ta vẫn có chút không yên lòng về tiểu thư, lại uống một chén, sau đó ta sẽ qua xem một chút.

Tống Tam Tư xua tay cười nói:

- Sở tổng quản, ngươi quá cẩn thận rồi, cũng quá coi thường vương phủ chúng ta. Không nói những cái khác, an nguy của Vương phi có thể tuyệt đối yên tâm, không ai có thể xông vào được đình viện của Vương phi!

Sở Ly lắc đầu nói:

- Phủ Quốc Công trấn áp võ lâm, đã đắc tội với vô số cao thủ võ lâm đếm không hết, trong này khó tránh khỏi có cao thủ hàng đầu. Dù có liều mạng cũng muốn giết tiểu thư, tàn nhẫn trút cơn giận, cho nên vẫn cẩn tắc vô áy náy thì hơn.

- Vương phủ đã phái ra tất cả cao thủ, bảo vệ nghiêm ngặt nhất, khỏi nói tới những cao thủ võ lâm kia, cho dù là một con ruồi cũng không bay vào được!

Tống Tam Tư mỉm cười nói:

- Vì lẽ đó Sở tổng quản, ngươi cứ yên tâm uống rượu đi.

Sở Ly cười cười không nói lời nào.

Lý Quý cũng nói:

- Đúng vậy đúng vậy, hôm nay là ngày vương phủ phòng vệ nghiêm ngặt nhất, Sở tổng quản cứ yên tâm đi!

Tiết Thiết cười ha hả nói:

- Thực lực của Vương phủ rất mạnh.

Tống Thị Độc nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười.

Bọn họ đều mơ hồ biết được chí của An vương, thu nạp cao thủ Thiên Ngoại Thiên trong bóng tối, trong phủ có không ít cao thủ. Bọn họ còn không biết một lần Sở Ly đã tàn sát hơn một nửa cao thủ Thiên Ngoại thiên, bây giờ vương phủ đã không mạnh như trước nữa.

- Được rồi, nếu chư vị đều nói như vậy, vậy thì lại uống một chén.

Sở Ly giơ chén bạc lên cười nói.

Hắn đang muốn uống tiếp thì Liễu Nhứ đã nhấc gấu quần chạy tới, thở hồng hộc. Bộ ngực phập phồng kịch liệt:

- Tổng... Tổng quản, tiểu thư bị đâm!

Chén bạc rơi xuống đất, Sở Ly bỗng nhiên biến sắc. Lập tức đứng lên, chẳng khác nào như một cơn gió biến mất ở trước mặt của mọi người.

Liễu Nhứ thở ra một hơi. Thân thể bỗng nhiên mềm nhũn, vội vã chộp lấy cái ghế không để cho mình ngã xuống dưới đất.

Nàng lòng như lửa đốt, một hơi chạy đến đây, lúc này mới phát hiện ra uể oải và ngực rất đau rát, bởi vì chạy quá nhanh.

- Xảy ra chuyện gì?

Lý Quý vội hỏi:

- Liễu cô nương, Vương phi làm sao?

Tống Tam Tư trầm giọng nói:

- Vương phi không sao chứ?

Liễu Nhứ lắc đầu một cái, cắn chặt môi dưới:

- Ngực của Vương phi trúng kiếm!

- Vương phi đã khí tuyệt sao?

Tiết Thiết vội vàng kêu lên.

Vẻ mặt của Liễu Nhứ có chút lo lắng:

- Cũng may có Tuyết Lăng muội muội ở đây, đã cho tiểu thư ăn Kỳ Nguyên đan. Thế nhưng thương thế quá nặng, hơn nữa bị thương ở ngực, không biết sẽ như thế nào!

Lúc nàng nói chuyện lại chậm rãi bước ra ngoài.

Bốn người trên bàn nhìn nhau không nói gì.

Mới vừa rồi bọn họ còn đang khuyên Sở Ly giải sầu, nói vương phủ bảo vệ không có sơ hở nào, một bên khác thì lại bị thích khách xông vào, đâm trúng ngực của Vương phi, hầu như là vết thương mất mạng. Nếu không phải phủ Dật Quốc Công có Kỳ Nguyên đan đại danh đỉnh đỉnh, sợ rằng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn rồi!

Bọn họ không vội vã đến xem. Hiện tại nhất định vương phủ đã bắt đầu đề phòng, xông tới trái lại còn càng thêm phiền.



Sở Ly nhẹ nhàng đi tới đình viện của Tiêu Thi, cửa viện đã có Trịnh Lập Đức và Mạnh Chấp bảo vệ.

Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn hai người một chút:

- Nếu như tiểu thư có chuyện bất trắc. Ta muốn hai người các ngươi chôn cùng!

Trịnh Lập Đức sầm mặt lại, Mạnh Chấp cũng trừng mắt nhìn hắn, nhưng không nói ra được lời phản kích hung ác nào cả.

Việc này đúng là bọn họ thất trách, lại bị thích khách nghênh ngang xông tới, một kiếm đâm trúng ngực của Vương phi, sau đó nghênh ngang rời đi, càng chết người chính là, không ngờ lại không đuổi được người ta!

Lần này đã triệt để làm cho bọn họ bối rối, cho thấy sự bất lực của bọn họ.

Chuyện này không chỉ đắc tội với Sở Ly, chính phi, mà còn có thể khiến cho hai vị Trắc phi. Thậm chí Vương gia cũng sinh ra hoài nghi đối với hai người bọn họ, hoài nghi năng lực của bọn họ.

Lần ám sát này. Không chỉ có Vương phi bị trọng thương, mà còn làm cho hai người bọn họ bị hoài nghi rất nặng.

Sở Ly vội vã tiến vào trong viện, đi tới chính sảnh, nhìn thấy An vương mặc hỉ phục, vẻ mặt âm trầm ngồi ở bên cạnh bàn, bên người có Hư Ninh đang đứng.

Sở Ly ôm quyền một cái, trực tiếp tiến vào bên trong.

Tuyết Lăng đang khoanh chân ngồi ở trên giường nhỏ, hai tay đặt lên trên người Tiêu Thi, trên đỉnh đầu có sương trắng bốc lên.

Tiêu Thi đã hôn mê, đôi mắt sáng đóng chặt, khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch như tờ giấy, không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, khiến cho người ta sinh lòng thương xót.

Sở Ly thầm thở dài một hơi, quả thực mình ra tay đủ nặng, không chỉ có đâm bị thương ngực nàng, mà nội lực cũng tiến vào thân thể, tàn phá kinh mạch của nàng, lục phủ ngũ tạng cũng chịu trọng thương, chẳng trách Tuyết Lăng lại vất vả như vậy.

- Để ta tới đi.

Sở Ly nói.

Tuyết Lăng thở một hơi dài nhẹ nhõm, mở đôi mắt sáng ra nói:

- Công tử...

Sở Ly vung vung tay:

- Giữ lại tính mạng là tốt rồi.

Tuyết Lăng tự trách nói:

- Là ta phản ứng chậm, chưa kịp bảo vệ tiểu thư.

- Không phải ngươi chậm, là đối phương quá nhanh, được rồi, không sao rồi.

Sở Ly nói:

- Ăn vào Kỳ Nguyên đan đúng lúc là tốt rồi.

- Dược lực đã tan ra.

Tuyết Lăng nói.

Sở Ly khoanh chân ngồi vào phía sau Tiêu Thi, hai tay dán lên áo trong của nàng, linh khí từ bốn phương tám hướng tràn vào trong cơ thể.

An vương đi vào trong nhà, trầm giọng nói:

- Làm sao vậy?

Sở Ly lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hừ lạnh nói:

- Không chết được!

Vẻ bất mãn lộ rõ trên nét mặt.

An vương âm thầm tức giận, thế nhưng lại biết không phải là cơ hội để phát tác.

Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Tiêu Thi:

- Đã đi Thái y viện mời thái y, rất nhanh sẽ có thái y tới đây.

Sở Ly nói:

- Ngự y có thể trị được loại thương thế này sao?

-... Có Kỳ Nguyên đan của Tiêu gia, Vương phi sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

An vương nói:

- Thái y lại tới xem một chút, sẽ không có gì quá đáng lo.

Hai tay Sở Ly vận công, y phục bay phần phật, lạnh nhạt nói:

- Chỉ hy vọng là như thế... Vương gia có muốn tới nhìn hay không?

An vương cau mày nói:

- Ta đã xem qua thương thế của nàng, phiền toái nhất chính là đạo nội lực kia, thật là kỳ dị.

Đạo nội lực này là Thiên Ma khí của Sở Ly, yếu ớt nhưng lại có khả năng nuốt chửng, càng lấy nội lực tinh khiết để loại bỏ thì càng là làm nó lớn mạnh. Nếu như nội lực không tinh khiết, trái lại nó sẽ không để ý tới.

Sở Ly buông tay ra, lắc đầu một cái:

- Nhìn thủ đoạn của thái y đi!

Âm thanh của Liễu Nhứ ở bên ngoài vang lên:

- Tổng quản, thái y đã đến!

- Mời thái y vào!

Sở Ly nói.

Rất nhanh bên ngoài đã có một lão thái bà dáng người thấp bé đi vào, tóc trắng, sáng lập lòe, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng sủa, xem ra như mười tuổi, lại giống như hơn năm mươi, sáu mươi tuổi, trên người có một loại khí chất mâu thuẫn, như trẻ tuổi lại như già nua.

- Đổng bà bà, làm phiền ngươi.

An vương ôm quyền hành lễ.

Đổng bà bà thi lễ:

- Vương gia khách khí rồi, để lão thân nhìn xem.

Nàng đi tới trước giường, sờ mạch của Tiêu Thi, vẻ mặt bất động.

Sở Ly thông qua Đại Viên Kính Trí đã nhìn thấy biểu hiện nặng nề của nàng, chỉ là không hiện rõ trên mặt mà thôi.

An vương nhìn chằm chằm vào nàng, không hề chớp mắt.

Một hồi lâu sau, Đổng bà bà chậm rãi buông tay ra.

An vương vội hỏi:

- Sao rồi?

Đổng bà bà thở dài, có chút chần chờ nói:

- Vương gia, sợ rằng lão thân sẽ nói ra lời khó nghe.

- Cứ nói đừng ngại.

An vương vội nói.

Đổng bà bà than thở:

- Thương thế lần này của Vương phi quá nặng, cho dù dưỡng thương tốt thì sợ rằng cũng sẽ để lại hậu hoạn, xem như thân thể đã bị phá huỷ.

- Hậu hoạn gì?

An vương vội hỏi.

Đổng bà bà nhìn chung quanh một chút.

Sở Ly nói:

- Chúng ta đều là người nhà của tiểu thư, không cần tránh.

Đổng bà bà than thở:

- Thân thể của Vương phi sẽ rất suy yếu, phải tránh làm việc quá mạnh, trong lòng cũng không thể có gợn sóng quá to lớn, không thể tức giận, không thể kích động, càng quan trọng hơn chính là... Không thể động phòng, bằng không, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

- Cái gì?

Sắc mặt của An vương đột nhiên biến đổi.

Đổng bà bà lắc đầu nói:

- Ta biết chuyện này đối với Vương gia mà nói, rất khó, nhưng nếu muốn mạng sống của Vương phi thì không thể làm những thứ này, nàng bị thương tâm mạch, một khi tim đập nhanh hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất mạng, Vương gia nên nhớ cho kỹ!

- Đổng bà bà, y thuật của ngươi như thần, cũng không có cách nào sao?

An vương nói.

Đổng bà bà than thở:

- Dùng dược đúng lúc người không chết, nhưng thương thế Vương phi quá nặng, có thể giữ được tính mạng đã là vạn hạnh rồi! Chuyện mà lão thân có thể làm được có hạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play