Sở Ly muốn lấy bảo vật của An vương phủ, như dễ như trở bàn tay.
Tuy An vương canh phòng kho báu nghiêm ngặt, nhưng kém xa bảo vệ bản thân hắn.
Sở Ly vô thanh vô tức tiến vào kho báu, không động vào những bảo kiếm bảo đao và trân bảo mà người khác trông thấy mà thèm, hắn chỉ lấy bức tượng ngọc Cửu Thiên huyền nữ này mà thôi.
Lấy bức tượng ngọc, hắn trở về Thiên Linh viện.
Lúc này đã là buổi trưa, ánh nắng tươi sáng, ấm áp hợp lòng người.
Sở Ly ngồi ở bên trong tiểu đình ngưng thần nhìn bức tượng ngọc.
Tuyết Lăng bưng bốn món ăn lên, một chén canh, bắt đầu đi vào tiểu đình.
Nhìn thấy Sở Ly đang cầm một bức tượng ngọc ngắm nghía, tìm hiểu, nàng cười nói:
- Công tử, đây là cái gì vậy?
- Thứ tốt...
Sở Ly thở dài nói:
- Quả thực là xảo đoạt thiên công!
Tuyết Lăng lấy đi mâm gỗ, sau đó trở lại ngồi vào phía đối diện với Sở Ly, đánh giá tượng ngọc một chút:
- Không phải là một khối ngọc trắng thôi sao, có cái gì tốt chứ?
Từ nhỏ nàng đã nhìn thấy ngọc, cho nên không cảm thấy quá quý giá.
Người của phủ Quốc Công chưa bao giờ thiếu cái này, ngọc có đắt nữa thì cũng có thể mua được, chỉ xem mình có thích hay không mà thôi.
Sở Ly lắc đầu:
- Cái này không giống... Ngươi đi kiếm hai khối lớn ngọc trắng lớn như vậy về đây, ta muốn vẽ một chút.
- Vậy ta sẽ lập tức đi kiếm.
Tuyết Lăng đứng dậy.
Sở Ly nhìn chằm chằm vào ngọc, vung tay:
- Cơm nước xong lại nói... bảo đám người Bích Liễu chớ vội đi, chờ sau đại hôn rồi mới lại nói.
- Vâng.
Tuyết Lăng nói.
Sở Ly thả ngọc xuống, có chút tiếc nuối lắc đầu.
Quả thực bên trong ngọc không có gì dị dạng, không có truyền thừa của Cửu Thiên huyền nữ, có lẽ đã bị Lục Ngọc Dung hoàn toàn kế thừa, chỉ còn cái xác không.
Lục Ngọc Dung muốn lấy cái này về, rất có khả năng sẽ có diệu dụng khác, hoặc là trợ giúp nàng tu luyện, hoặc là vì truyền thừa tương lai, rất quan trọng đối với nàng.
Chí của hắn ở cảnh giới Thiên Thần, cho nên cũng không sợ võ công của Lục Ngọc Dung mạnh. Không cần quan tâm tới thứ này.
…
Sau khi ăn cơm xong, Sở Ly tìm mấy tảng đá trước, lại tự mình điêu khắc mài giũa một phen.
Hắn có Đại Viên Kính Trí quan sát tỉ mỉ, lại có thể khống chế tinh vi thân thể của mình. Dùng đao như kiếm, trong thời gian ngắn đã tăng tay nghề điêu khắc lên đến đỉnh, đạt đến trình độ cấp đại sư.
Điêu khắc như vậy cũng có trợ giúp đối với tu luyện kiếm pháp.
Rất nhanh Tuyết Lăng đã mang hai khối ngọc trắng tới, đồng thời nàng tự mình làm chủ tìm ba cái hộp.
Sở Ly vận đao như bay, rất nhanh đã khắc một khối ngọc trắng thành Cửu Thiên huyền nữ. Sau đó lại khắc một khối nữa.
- Hai thứ này, thứ nào giống hơn?
Sở Ly chỉ chỉ, nhìn về phía Tuyết Lăng.
Tuyết Lăng cẩn thận nhìn chằm chằm nhìn một lúc lâu, lắc đầu một cái nói:
- Giống như đúc mà, công phu điêu khắc của công tử thật là lợi hại!
Sở Ly lắc đầu cười cười.
- Công tử làm cái này để làm gì?
Tuyết Lăng nói.
Sở Ly cười nói:
- Cho Lục Ngọc Dung, dùng cái này đổi sáu cao thủ Thiên Ngoại thiên của nàng hỗ trợ.
- Nàng sẽ không nhân cơ hội làm loạn chứ?
Tuyết Lăng vội hỏi.
Sở Ly cười lắc đầu:
- Đừng lo lắng, ta vẫn đề phòng!
Hắn không nhìn thấu được tâm tư của Lục Ngọc Dung, thế nhưng có thể nhìn thấu được đám người Tịch Vụ, có phải tới để quấy rối hay không, vừa nhìn đã biết.
Hắn đặt ba bức chạm ngọc này ở cùng một chỗ, tuy nói giống nhau như đúc, nhưng vẫn có một tia sai biệt rất nhỏ. Một tia khác biệt này dường như là chất liệu, nhưng rõ ràng chất liệu cũng là như thế.
Bức chạm ngọc này có chỗ kỳ diệu khác. Đứng dậy thì động tác dừng, ngồi thì lại đi.
Tuyết Lăng nhìn biểu hiện của hắn, không lên tiếng mà lặng lẽ lui xuống.
Sở Ly thúc giục Đại Viên Kính Trí đến mức tận cùng, toàn bộ đều dùng vào bên trong bức chạm ngọc Cửu Thiên huyền nữ, thậm chí có thể thấy rõ mỗi một phần tử trong bức chạm ngọc này.
Đại Viên Kính Trí như kính hiển vi, quan sát chạm ngọc từng tấc từng tấc, muốn dò ra bí mật.
Đáng tiếc, như vậy mà vẫn không nhìn ra được chỗ kỳ dị của chạm ngọc.
Bỗng nhiên hắn linh cơ hơi động, trong lòng thúc giục một tia Thiên Ma khí. Như tia tóc vậy, tiến vào chạm ngọc.
Chạm ngọc tức thì có một đạo ánh sáng lóe lên. Một hình ảnh tiến vào trong đầu của hắn.
Bên trong mây trắng mờ mịt, một nữ tử đang khoanh chân đứng bên trên một đóa mây trắng. Thân như lưu ly, hai tay kết thành thủ ấn kỳ dị, bên trong thân thể trong suốt có một đạo tơ hồng đang lưu chuyển.
Tơ hồng lưu chuyển hai chu thiên, bỗng nhiên từ trên hư không có một đạo ánh sáng hạ xuống, không ngừng cuồn cuộn truyền vào thân thể của nàng, dung hợp với tơ hồng kia.
Tơ hồng càng ngày càng thô to, càng lúc càng vận chuyển nhanh hơn.
Thân thể của nữ tử này càng ngày càng sáng sủa, toả ra ánh sáng sáng sủa.
Theo ánh sáng trên bầu trời không ngừng cuồn cuộn truyền vào, thân thể của nàng càng ngày càng sáng, cuối cùng thậm chí còn hóa thành một mặt trời, không thấy rõ thân thể, chỉ thấy một chùm sáng.
Sau đó hình ảnh biến mất, trước mắt khôi phục lại bóng đêm.
Sở Ly mở mắt ra, miệng mỉm cười.
Đây chính là Cửu Thiên huyền nữ thần công!
…
Hắn lần nữa xuất hiện ở trong An vương phủ, đặt một cái chạm ngọc do chính hắn điêu khắc vào trong kho, sau một khắc, hắn xuất hiện ở hậu hoa viên của phủ Nhân Quốc Công.
Chín nha hoàn có khuôn mặt đẹp ở trong đó, người thì đang tỉa cây, người đánh đàn, có người thổi tiêu, còn có hai người ngồi ở bên người Lục Ngọc Dung, thỉnh thoảng đút cho nàng điểm tâm và trái cây.
Lục Ngọc Dung ngồi ở trong đình cầm sách đọc.
Cảm giác được Sở Ly xuất hiện, nàng quay đầu nhìn sang.
Chín nha hoàn trừng mắt nhìn hắn.
Ở trong ánh mắt cảnh giác của các nàng Sở Ly tiến vào tiểu đình, đặt hai cái hộp lên trên bàn đá, mỉm cười nói:
- May mắn không làm nhục mệnh.
Lục Ngọc Dung cầm lấy một cái hộp, quét mắt nhìn hắn một chút.
- Tiểu thư, để ta tới.
Một nha hoàn tiến lên đoạt hộp.
Sở Ly lắc đầu cười cợt, không tỏ rõ ý kiến.
Lục Ngọc Dung liếc nhìn nha hoàn này một chút, lại không ngăn cản.
Nha hoàn này mở hộp ra, sau đó lại mở ra một cái khác.
Hai bức chạm ngọc Cửu Thiên huyền nữ hiện ra ở trước mặt mọi người, hai thứ hầu như giống nhau như đúc.
Sở Ly nhìn chằm chằm vào mắt phượng của Lục Ngọc Dung.
Lục Ngọc Dung nhàn nhạt quét mắt nhìn một chút, tay cầm lên Cửu Thiên huyền nữ thật, nhẹ nhàng vuốt, thở dài:
- Đã làm khó ngươi rồi!
Sở Ly mỉm cười.
Lục Ngọc Dung nhìn về phía một bức chạm ngọc khác, cầm lấy, đánh giá một phen, quay đầu nhìn Sở Ly:
- Đây là tác phẩm của một vị đại sư, đủ để đánh tráo cái thật.
Sở Ly chỉ chỉ vào mình.
Lục Ngọc Dung hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng hiểu cái này sao?
Sở Ly nói:
- Ta đồng thời khắc hai cái, một cái ném vào kho báu của An vương phủ, có lẽ có thể giấu giếm được hắn, một cái này thì đưa cho Lục tiểu thư, đề phòng lại bị đánh cắp.
- Lần này không ai có thể đánh cắp được nữa!
Lục Ngọc Dung hừ lạnh nói:
- Hắn không thấy được đâu, chỉ coi hình mà thôi... Được, đa tạ ngươi, đám người Tịch lão đã xuất phát, ta đã phân phó qua. Bọn họ sẽ bắt ba tên thích khách cho các ngươi.
Sở Ly ôm quyền một cái:
- Đa tạ Lục tiểu thư, vậy tại hạ sẽ cáo từ.
- Ngươi cảm thấy ai sẽ động thủ?
Lục Ngọc Dung nói.
Sở Ly cười cười:
- Ai cũng có khả năng, vì lẽ đó ta phải đề phòng... Cáo từ!
Hắn lóe lên rồi biến mất ở phủ Nhân Quốc Công.
Chín nha hoàn tiến lên, nhìn chằm chằm vào bức chạm ngọc Cửu Thiên huyền nữ chân chính, vẻ mặt hiện lên vẻ vui mừng.
- Tiểu thư, hắn đúng là đủ thần thông quảng đại!
- Hắn có thể trộm cái này từ trong An vương phủ, chúng ta cũng nên đề phòng hắn!
- Đúng vậy đúng vậy, trong phủ chúng ta không nghiêm bằng An vương phủ!
- Vẫn là tiểu thư lợi hại, có thể lợi dụng hắn lấy tượng thần này về!
- Như vậy tu luyện sẽ lại càng nhanh hơn nữa.
Sở Ly ẩn ở trong bóng tối, gật gù.
Quả nhiên mình đoán không sai, quả thực tượng thần này có thể giúp ích cho các nàng tu luyện.
Sau một khắc hắn đã xuất hiện ở dưới chân núi Tuyết Nguyệt hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT