Thuyền lớn chậm rãi quay đầu lại, trong nháy mắt đã vọt tới đằng trước, biến mất ở trên mặt sông mênh mông.

Người chèo thuyền thở một hơi dài nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán một cái.

Tiêu Thi liếc chéo hắn một chút.

Người chèo thuyền ngượng ngùng nói:

- Cuối cùng cũng coi như tránh được một kiếp, tiểu thư, không phải tiểu lão nhi nhát gan, thực sự là vị Trâu Thiếu đường chủ này rất lợi hại, đoạt ngươi, thuyền của ta cũng sẽ gặp xui xẻo theo... Cả đời này tiểu lão nhi chỉ có chiếc thuyền này, không còn thuyền thì cũng sẽ không còn cơm ăn...

Tiêu Thi hừ lạnh nói:

- Hắn hoành hành bá đạo, làm nhiều việc ác như vậy mà không có ai quản sao?

- Hắn là công tử của Trâu đường chủ, ai dám quản?

- Lẽ nào Trâu đường chủ này có thể coi trời bằng vung, là tên chột làm vua xứ mù sao?

- Ài... Ở đây, có thể nói Trâu đường chủ là tên chột làm vua xứ mù, không ai dám động vào.

- Quan phủ đâu?

- Quan phủ? Ha ha.

- Xem ra tên này cấu kết với quan phủ.

Người chèo thuyền cảnh giác liếc mắt nhìn bốn phía, thấp giọng nói:

- Trâu đường chủ chính là muội phu của thành thủ Bạch Vân thành!

Tiêu Thi liếc mắt nhìn Sở Ly, cười cười:

- Thành thủ Bạch Vân thành? Lời đồn sao? Lại nói, chỉ là thành thủ một thành như Bạch Vân thành, cũng không phải là muội phu của mười lăm thành thủ vùng ven sông này!

- Ài... xem ra tiểu thư không biết đạo lí đối nhân xử thế rồi. Từ xưa tới nay quan lại thường bao che cho nhau, những thành thủ còn lại đều phải cho mấy phần mặt mũi. Lại nói, Trâu đường chủ này cũng biết làm người. Đều cho mỗi một thành thủ ăn no, bách tính bình dân sao có thể làm gì được chứ?

- Lão bá biết được không ít đó?

Tiêu Thi nói.

Người chèo thuyền lắc đầu một cái:

- Những chuyện này mọi người đều biết, có biết thì thế nào chứ? Ai dám quản, ai có thể quản được thành thủ?

Tiêu Thi nói:

- Chẳng lẽ những hiệp khách võ lâm kia không thu thập được thành thủ sao?

- Những hiệp khách này không có kết cục tốt, giết thành thủ, nhất định phủ Quốc Công phải đứng ra. Ài... nói chung là quan lại bao che cho nhau, không có dân chúng cho đường sống!

Mặt ngọc dưới lụa trắng của Tiêu Thi hơi trầm xuống.

Từ trước cho tới nay nàng đều cho rằng, ở trong lòng của bách tính, phủ Quốc Công là thủ hộ giả. Nào nghĩ đến lại là như vậy, trái lại còn trở thành thế lực trợ giúp một phương làm ác!

Trong lúc hai người thấp giọng nói chuyện, Sở Ly cũng đang nói chuyện cùng Hàn Phi.

Hàn Phi nói:

- Huynh đài, tại hạ Hàn Phi, Trâu Thiếu Hà này không phải là thứ tốt lành gì. Đợi ta đi, nhất định hắn sẽ còn tìm phu thê huynh đài gây phiền phức, Đại Giang minh thế lớn, huynh đài nên đi theo ta thì hơn!

Bốn thị nữ cảm thấy kỳ quái. Từ trước đến giờ công tử kiêu căng tự mãn, chưa từng muốn kết giao với một người thư sinh nào như thế, lẽ nào hắn có chỗ gì kỳ lạ? Hay là bởi vì phu nhân của hắn có khuôn mặt đẹp hay sao?

Sở Ly nhìn thấy Hàn Phi nhiệt tình, cự tuyệt nữa cũng không có tình người. Mà tình hình của Đại Giang minh thế nào hắn cũng gần như nhìn ra được. Quả như mình dự liệu, đã kinh doanh thành hậu hoa viên của mình. Tùy ý hoành hành, không kiêng dè gì cả.

-... Cũng được, vậy thì quấy rầy!

Sở Ly ôm quyền cười nói.

Vị Phi công tử này là thiếu minh chủ của Giang Xuyên minh, Giang Xuyên minh và Đại Giang minh cùng nhau nắm giữ giang vận, cũng cần hiểu rõ nhiều hơn một chút.

Trên thuyền lớn có thả xuống dây thang, hai nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần rời thuyền, đi tới trên thuyền nhỏ, đỡ Tiêu Thi lên thuyền.

Tiêu Thi tùy ý để nhị nữ đỡ lên thuyền.

Hai nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần âm thầm thở dài, ánh mắt của công tử quả thực là lợi hại, nữ tử đeo lụa trắng che mặt này vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia tộc giàu có, bất phàm. Như vậy vị công tử này cũng không phải là nhân vật bình thường.

Leo lên thuyền lớn, tầm nhìn trở nên trống trải.

Hàn Phi đưa tay mời Sở Ly và Tiêu Thi ngồi vào chỗ.

Sau khi Sở Ly ngồi xuống, tiếp nhận rượu do nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần đưa lên, hắn nói:

- Đại danh của Phi công tử, ta cũng có nghe nói.

- Ồ?

Hàn Phi cười nói:

- Không phải là danh tiếng gì tốt, cười chê rồi, còn chưa thỉnh giáo huynh đài...

- Tại hạ Sở Ly.

Sở Ly nói.

- Sở huynh.

Hàn Phi giơ chén ngọc lên:

- Nào, bèo nước gặp nhau phải có duyên thì mới có thể trở thành bằng hữu, đây cũng là chuyện may mắn, kính Sở huynh!

- Xin mời!

Sở Ly bưng chén ngọc lên uống một hơi cạn sạch.

Điều này làm cho Hàn Phi rất có hảo cảm, không chần chờ, không sợ hạ độc mình, hiển nhiên đối phương cũng là người có tâm tính quang minh chính đại.

Nha hoàn phóng phi đao lúc trước tiến lên rót đầy rượu cho Sở Ly, Sở Ly gật đầu cảm tạ.

Hàn Phi cười nói:

- Phu nhân có thể uống rượu được không?

Tiêu Thi lắc đầu một cái.

Hàn Phi gật đầu hỏi thăm, cười nói với Sở Ly:

- Sở huynh đi Sùng Minh thành làm việc, hay là đi du ngoạn?

- Nhà ta ở Sùng Minh thành.

Sở Ly nói.

- Như vậy cũng đúng đúng dịp, tại hạ cũng muốn đi tới Sùng Minh thành.

Hàn Phi cười ha hả nói:

- Nghe nói Yêu Nguyệt lâu trong Sùng Minh thành chính là thiên hạ nhất tuyệt, nữ tử bên trong lâu không có ai mà không đẹp, đều có kỹ nghệ kinh người, buổi tối mỗi ngày đều không giống nhau!

Sở Ly cười nói:

- Hoặc ca hoặc múa, quả thực mỗi ngày đều không nhau. Chỉ có điều Yêu Nguyệt lâu là chỗ tiêu tiền, bao nhiêu tiền cũng không đủ để tiêu.

Càng ngày Hàn Phi càng phấn khởi:

- Có người nói muốn tiến vào lâu phải mất hai trăm lạng đúng không?

Sở Ly gật gù.

Hàn Phi nói:

- Quả thực nữ tử của Yêu Nguyệt lâu không bán mình sao?

Sở Ly cười nói:

- Nữ tử của Yêu Nguyệt lâu nhất định phải có tấm thân xử nữ, phá thân xử nữ, hoặc là trở thành giáo thụ, hoặc là rời khỏi Yêu Nguyệt lâu.

- Nếu như lời này ở nơi khác, ta sẽ không tin!

Hàn Phi bưng chén ngọc lên, uống một hơi cạn sạch:

- Chỉ có điều Yêu Nguyệt lâu này, ta lại tin tưởng, ai bảo hậu trường của nó là phủ Quốc Công chứ!

Sở Ly cười nói:

- Hàn công tử chưa đi qua một lần nào sao?

- Trong nhà quản rất nghiêm, không cho phép qua đó.

Hàn Phi lắc đầu cảm khái:

- Quả thực là một chuyện đáng tiếc!

Sở Ly quét mắt nhìn bốn vị nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần một chút, cười nói:

- Có bốn vị cô nương này ở đây, Hàn công tử hà tất phải tới Yêu Nguyệt lâu chứ?

- Không giống.

Hàn Phi xua tay cười nói.

Bốn vị nha hoàn xinh đẹp tuyệt trần nhìn qua, như cười mà không phải cười.

Sở Ly nói:

- Vừa nãy ta nghe người chèo thuyền nói, Trâu đường chủ là muội phu của Bạch Vân thành thủ, mười lăm thành thủ liên kết thành một mạch, quả thực thế sao?

Hàn Phi thả chén ngọc xuống, cười nói:

- Thật thật giả giả, người ngoài sao thấy rõ được chỉ, chỉ là ngắm hoa trong sương mà thôi.

- Hàn công tử có thể giải thích nghi hoặc cho ta hay không?

Sở Ly uống một hơi cạn sạch.

- Thoải mái!

Hàn Phi cũng uống một hơi cạn sạch, cười nói:

- Giang Xuyên minh ta và bách tính cùng khổ hợp lại tự vệ, không có quan hệ gì với quan phủ, bình thường cũng có tình vãng lai. Thế nhưng nói cho cùng vẫn là bang phái kiếm sống ở bờ sông, Đại Giang minh thì lại khác, nó nên tính là thế lực của quan phủ nha.

Sở Ly nhíu nhíu mày:

- Làm sao ngươi biết được?

Hàn Phi cười nói:

- Ta thấy Sở huynh đúng khẩu vị cho nên mới nói những chuyện này. Nội tình của Đại Giang minh người khác không biết, ta lại rất rõ ràng. Minh chủ Bảo Thiếu An chỉ là trên danh nghĩa, người làm chủ chính là thành thủ mười lăm thành, bọn họ đều phái ra một người tiến vào minh, cùng nhau nghị sự.

- Bọn họ không sợ triều đình sao?

- Ha ha, triều đình biết thì đã có sao? Bọn họ không phạm tội, e rằng triều đình còn ngầm đồng ý ấy!

Sở Ly chậm rãi gật đầu:

- Trên dưới một mạch, quả thật có thể một tay che trời!

- Ài, cũng hết cách rồi, vốn Giang Xuyên minh ta còn có thể chống chọi được với bọn hắn. Thế nhưng nếu tiếp tục như thế, sẽ rất gian nan.

Hàn Phi lắc đầu nói:

- Chỉ có điều, rốt cuộc bọn họ vẫn không thể rời bỏ những đồng nghiệp bên bờ sông như chúng ta, vẫn cần chúng ta làm việc.

Sở Ly than thở:

- Chuyện này nếu như triều đình biết được, như vậy bọn họ đã mở ra một mảnh trời mới, thậm chí cũng có liên quan tới hoàng gia.

Hàn Phi hơi thay đổi sắc mặt, cười nói:

- Xem ra Sở huynh là người trong quan trường.

Có thể đẩy ra từng lớp sương mù, nhìn thấu đến tầng thứ này, tuyệt đối không phải là bách tính bình dân được.

Sở Ly lắc đầu một cái:

- Ta không có liên quan tới quan trường... Đại Giang minh hoành hành như vậy, xem ra không có cách nào có thể chữa được.

- Ai nói không chứ?

Hàn Phi cười cợt:

- Trừ phi phủ Quốc Công ra tay, đáng tiếc phủ Quốc Công không quản được chuyện này. Nói chung người xui xẻo nhất vẫn là dân chúng, vì lẽ đó mọi người đều liều mạng luyện công. Muốn trở nên nổi bật hơn mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play