Sáng sớm, sau mười ngày sau. Sau khi Sở Ly luyện công xong mới dùng cơm, sau đó mới cùng Tuyết Lăng đi tới Diễn Võ điện.
Hắn muốn đi tới Diễn Võ điện để tra những điển tàng cổ xưa kia một chút, xem có tin tức về Thiên Ma công hay không.
Thư khố sách cổ hắn đã có quyền hạn xem, có không ít thứ khiến cho hắn ngạc nhiên, có một ít ghi chép kinh thế hãi tục. Giống như tại sao lúc trước linh thú lại tàn phá thiên hạ, nhân loại mười không còn một, hầu như tuyệt diệt.
- Công tử, người thực sự không tìm tới họ Kinh kia gây phiền phức hay sao?
Sở Ly chắp tay đứng ở trên đầu thuyền, áo bào trắng bay phần phật, lặng lẽ không nói.
- Chẳng lẽ có người nào đó ngăn cản sao?
Tuyết Lăng nghiêng đầu nhìn hắn.
Theo nàng biết, công tử không độ lượng như vậy, bị người ta đánh vào mặt mũi sẽ nở nụ cười bỏ qua.
Hơn mười ngày trôi qua mà còn chưa có động tĩnh, nhất định đã có người ngăn cản.
- Là Đại công tử đúng không?
Tuyết Lăng hừ lạnh, bĩu môi nói:
- Đại công tử cầu hiền như khát nước, nhất định sợ người động vào họ Kinh kia, sẽ làm ảnh hưởng tới đại cục!
Sở Ly nói:
- Không phải là Đại công tử.
- Vậy là ai?
Tuyết Lăng nói, bỗng nhiên nàng kinh ngạc lên tiếng:
- Công tử, người còn chưa đi gặp Nhị tiểu thư.
- Hừm, không vội.
Sở Ly nói.
- Tại sao lại không gặp Nhị tiểu thư chứ?
Tuyết Lăng trừng mắt, nhìn về phía hắn, mắt không chớp lấy một cái.
Sở Ly tức giận nói:
- Xem phía trước đi!
Tuyết Lăng nói:
- Lẽ nào giận dỗi với Nhị tiểu thư sao?
- Nha đầu ngươi thật biết nghĩ linh tinh.
Sở Ly nói:
- Đến rồi!
Thuyền nhỏ nhẹ nhàng lại gần bờ.
Hai người đi tới luyện võ trường trước Diễn Võ điện, đi vòng qua bên cạnh.
Kinh Trì Học đang ở trong đám người khổ sở chờ đợi mấy ngày sáng mắt lên, vội vã sải bước đi về phía hắn, từ rất xa đã cười ha hả nói:
- Thật là khéo, Sở tổng quản!
Sở Ly đứng lại, Tuyết Lăng cũng đứng lại theo.
Nàng trừng mắt nhìn Kinh Trì Học vênh váo tự đắc, thầm mắng khốn khiếp.
Kinh Trì Học sải bước đi về phía trước, trước người có khí tức vô hình phun trào, đẩy đám hộ vệ đang chặn ở trước mặt, khiến cho bọn họ thầm hận ở trong lòng.
Bọn họ liên tục quay đầu, định mắng. Nhưng khi nhìn thấy là hắn, cao thủ Thiên Ngoại thiên, cung phụng trong phủ, cả đám mới phẫn nộ nuốt cục tức xuống.
Sở Ly lẳng lặng đánh giá hắn. Bình tĩnh nói:
- Kinh cung phụng, có gì chỉ giáo?
- Ha ha, không dám không dám.
Kinh Trì Học cười nói:
- Ở trước mặt Sở tổng quản sao ta dám nói chỉ giáo? Chỉ là muốn luận bàn một chút với Sở tổng quản mà thôi.
- Luận bàn?
Sở Ly như cười mà không phải cười hỏi hắn.
Kinh Trì Học cười nói:
- Ta cảm thấy võ công là trụ cột. Nếu như võ công không đủ mạnh mẽ. Sợ rằng căn cơ sẽ bất ổn, khó có thể gách vác được trọng trách.
- Ồ, còn gì nữa không?
Sở Ly nói.
Những người chung quanh chậm rãi vây quanh.
Kinh Trì Học phấn chấn tinh thần, cười nói:
- Ta nghe nói võ công của Sở tổng quản cao thâm, được xưng là đệ nhất cao thủ trong giới thanh niên. Cho nên tại hạ ngứa nghề, muốn mở mang kiến thức một chút, muốn nhìn phong thái của đệ nhất cao thủ thanh niên!
Trong lòng mọi người thầm mắng, con bà nó. Người ta là cao thủ Thiên Tiên, ngươi là cao thủ Thiên Ngoại thiên. Lại là cung phụng, luận bàn cái rắm!
Sở Ly đánh giá hắn, cười nhạt:
- Ngươi cảm thấy, mình thân là cao thủ Thiên Ngoại thiên thì đã có thể trở thành hộ vệ nhị phẩm, có thể ngồi lên trên vị trí của ta, có đúng không?
- Cái này...
Kinh Trì Học chần chờ một chút, lắc đầu cười nói:
- Ta không có suy nghĩ này, ta chỉ muốn lĩnh giáo phong thái của Sở tổng quản một chút mà thôi.
Hắn biết rõ, nếu như nói là đúng thì tuyệt đối sẽ bị mọi người cười nhạo, suy nghĩ viển vông.
Mấy người Triệu Khánh Sơn là cao thủ Thiên Ngoại thiên, mỗi người đều rất mạnh mẽ, hơn mình mà cũng không thấy bọn họ ngồi ở vị trí cao. Vẫn chỉ là cung phụng mà thôi.
Chỉ có điều họ Sở này thật là miệng lợi, nói thế không những không chỉ vào điểm yếu võ công của đối phương mà chỉ ra tài hoa hơn người của hắn. Không ỷ vào võ công, ỷ vào tài trí mà ngồi vào địa vị cao như vậy. Càng khiến cho người ta kính nể.
Sở Ly cất giọng nói:
- Triệu lão!
- Có!
Triệu Khánh Sơn đứng ở phía ngoài đám người, lớn tiếng nói:
- Tổng quản có gì phân phó?
- Bắt hắn!
Sở Ly chỉ tay về phía Kinh Trì Học.
Kinh Trì Học ngẩn ra, lập tức cười nói:
- Bắt ta? Sở tổng quản, đừng đùa! Ta chỉ muốn so tài võ công một chút mà thôi, không phạm phải tội lớn gì?
Triệu Khánh Sơn nhẹ nhàng xẹt qua đỉnh đầu của mọi người, lao về phía Kinh Trì Học.
Mọi người vội vàng lui về phía sau, tạo ra một khoảng trống lớn, mỗi người đều trợn to hai mắt, vô cùng phấn khởi. Cao thủ Thiên Ngoại thiên đối chiến đây, rất khó gặp!
Kinh Trì Học lớn tiếng nói:
- Sở tổng quản, ngươi làm vậy là có ý gì?
Sở Ly không nói một lời mà chỉ nhìn hắn.
Triệu Khánh Sơn ấn xuống một chưởng. Sưu một tiếng vang lên, một đạo chưởng ấn mơ hồ hiện ra, đánh về phía Kinh Trì Học.
Kinh Trì Học tránh ra, một mặt quát to:
- Sở tổng quản, ngươi muốn trả thù riêng, lạm dụng chức quyền, ta là cung phụng phủ Quốc Công, ta muốn báo cáo với Đại công tử, trị tội ngươi!
Sở Ly lạnh nhạt nói:
- Triệu lão!
Triệu Khánh Sơn gật đầu, khí thế quanh thân tức thì tăng vọt, chẳng khác nào một đầu hung thú giáng thế, cuồng nhiệt nhằm về phía Kinh Trì Học, muốn cận chiến với hắn.
Dù sao tuổi của Kinh Trì Học cũng còn trẻ, so với Triệu Khánh Sơn vẫn còn chênh lệch một đoạn. Mà lúc này Triệu Khánh Sơn lại toàn lực ra tay, cũng không có tinh lực để nói chuyện. Cho nên hắn chỉ có thể vung quyền chống đỡ.
Quyền chưởng va chạm, qua mấy hiệp hắn đã rơi xuống hạ phong.
Hắn cắn răng, dưới sự phẫn nộ, một mặt vung quyền một mặt mắng to:
- Họ Sở kia, bụng dạ hẹp hòi, không phải ta chỉ đánh một con chó của ngươi thôi sao? Ngươi không tha thứ thì thôi, trong lòng mang thù, thực sự là tiểu nhân! Tiểu nhân!
Sở Ly không nói một lời, chỉ là đánh giá trận chiến giữa hai người.
- Họ Sở, phủ Quốc Công các ngươi đối xử với cung phụng như thế, từ nay về sau, có Sở Ly ngươi ở đây, đừng mơ sẽ có một cao thủ Thiên Ngoại thiên đi tới nương nhờ phủ Quốc Công!
- Họ Sở, đừng giả bộ làm người câm, ngươi không còn gì để nói đúng không? Làm chuyện tiểu nhân bậc này, chắc chắn người trong thiên hạ sẽ chế nhạo ngươi!
Sở Ly trầm mặc không nói.
- Khà khà!
Triệu Khánh Sơn nhân cơ hội quát một tiếng, hai tay phồng lên hơn một vòng, đánh vào ngực của Kinh Trì Học.
- Ầm!
Kinh Trì Học như một tảng đá bay ra ngoài.
Miệng phun ra một ngụm máu, dựa thế đột nhiên tăng tốc, muốn chạy trốn, Triệu Khánh Sơn không đuổi kịp.
Tuyết Lăng sốt sắng, giật tay áo của Sở Ly:
- Công tử! Họ Kinh muốn cướp thuyền nhỏ đào tẩu!
- Ầm!
Từ bên hồ bỗng nhiên có một bóng người bay ra, nhẹ nhàng bắn trúng Kinh Trì Học.
Kinh Trì Học như diều đứt dây rơi xuống luyện võ trường, khóe miệng có máu tươi tuôn ra, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại không có lực bò lên.
Một chưởng nhẹ nhàng này so với Triệu Khánh Sơn còn nặng hơn mấy phần.
Mọi người chăm chú nhìn vào, đó là Lâm Toàn.
Là Lâm Toàn vẫn đi theo phía sau lưng Đại công tử, như hình với bóng.
Bình thường hắn khiêm tốn cực điểm, hầu như khiến cho người ta quên đi. Một chưởng lúc này đã khiến cho mọi người hiểu rõ, hóa ra Lâm Toàn là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Lâm Toàn đi tới trước người của Sở Ly, ôm quyền nói:
- Sở tổng quản, tiểu nhân đã mang hai người kia tới!
- Làm phiền Lâm lão mang người tới nơi này.
Sở Ly nói:
- Để vị Kinh huynh này tâm phục khẩu phục!
- Vâng.
Lâm Toàn cười đồng ý.
Hắn nhẹ nhàng lên thuyền, đưa hai người ở bên trong thuyền ra, một thanh niên trai tráng, một người trung niên.
Hai người này bị quăng đến trước người của Kinh Trì Học, bị điểm huyệt đạo, cứng ngắc bất động.
Sở Ly chắp tay tiến lên, nhìn Kinh Trì Học đang nằm trên đất, oán hận trừng mắt nhìn về phía hắn:
- Kinh huynh, ngươi nghĩ mình có thể trà trộn vào trong phủ Quốc Công hay sao?
- Họ Sở, ngươi đừng có vu oan hãm hại ta!
Kinh Trì Học hung tợn nói:
- Ta sẽ tìm Đại công tử!
Hắn vừa nhìn thấy hai người kia đã biết chuyện không ổn, thân phận mình đã bại lộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT