Yêu Nguyệt lâu cao tới mức có thể che trời, đèn đuốc sáng trưng, thi thoảng tiếng sáo trúc bay ra khỏi lầu cao, dập dờn ở trong bầu trời đêm của Sùng Minh thành, chẳng khác nào cung điện ở trên trời.

Ở trong ánh chiều tà Sở Ly và Tuyết Lăng rời khỏi phủ Quốc Công, trước tiên đi tới Bạch Vân lâu ăn cơm tối, hưởng thụ mỹ thực của Bạch Vân lâu thoả thích, sau đó mới đi tới Yêu Nguyệt lâu.

Phong cách kiến trúc của Yêu Nguyệt lâu là vây lâu, ở giữa có kiến tạo một sân khấu, biểu diễn ca múa.

Lầu một là đại sảnh, giữa bàn và bàn rất là rộng rãi, được bố trí theo lan can của lâu, có thể ngồi ở bên cạnh bàn xem biểu diễn ở giữa sân khấu, là nơi náo nhiệt nhất.

Lầu hai là nơi được bình phong che khuất hai mặt, không nhìn thấy lẫn nhau, lầu ba là những gian phòng riêng.

Giá tiền của mỗi một lầu đều không giống nhau, lầu một tốn hai trăm lạng bạc ròng, lầu hai là hai ba trăm lượng, lầu ba là năm trăm lạng.

- Công tử, chúng ta ở lầu một đi.

Hai mắt Tuyết Lăng hấp háy, tỏa sáng nhìn quanh bốn phía một chút rồi nói:

- Náo nhiệt hơn đó.

Sở Ly cười nói:

- Ngươi đang xót tiền đúng không?

Tuyết Lăng quản bạc của Thiên Linh viện, Sở Ly không để ý tới một chuyện gì cả, cho nên lương bổng trong phủ trực tiếp để cho nàng chi phối.

Tuyết Lăng là con nhà quan lại, từ nhỏ đã không quá thiếu bạc, nhưng cái gì nên tiêu thì tiêu, cái không tiêu thì nàng tuyệt đối sẽ không tiêu. Lên thêm một tầng là thêm một trăm lạng bạc ròng, hoặc là hai ba trăm. Số tiền đó có thể mua một toà nhà nhỏ ở trong thành, nàng thực sự không nỡ.

- Công tử, chúng ta tới nơi này là để tham gia trò vui, không phải thực sự tìm nữ nhân đâu đó.

Tuyết Lăng hừ lạnh nói:

- Những nữ tử tầm thường này sao có thể lọt vào mắt của công tử được chứ?

- Tuyết Lăng, lời này của ngươi sai rồi.

Sở Ly cười nói:

- Nữ nhân ở nơi này không tầm thường, mỗi người đều là quốc sắc thiên hương, xinh đẹp phi phàm.

- So với được với nữ nhân trong phủ không?

Tuyết Lăng không phục.

Sở Ly cười nói:

- Mỗi người đều có sự xinh đẹp của mình, nếu không, sao người ta lại cam lòng bỏ ra hai trăm lạng chứ?

- Vậy ta cũng phải nhìn cho thật kỹ mới được.

Tuyết Lăng kéo hắn ngồi vào một cái bàn ở cạnh đó.

Nàng giả trang thành nam nhân, tuấn mỹ hơn người, làm cho các thị nữ ở chung quanh thỉnh thoảng phải nhìn sang bên này.

Một nha hoàn mang ấm trà và chén trà tới, Tuyết Lăng đưa tay nhận lấy. Lại vung tay ra hiệu cho nàng kia lui ra, nàng tự mình châm trà, khí nóng bốc lên. Mũi ngọc tinh xảo hít hà mấy lần rồi nhíu mày nói:

- Cũng được, không tính là lừa người. Trà này cũng xem như là tinh phẩm.

Nàng dùng hai tay đưa cho Sở Ly.

- Người có thể đến đây không giàu sang thì cũng cao quý, sao Yêu Nguyệt lâu có thể rụt rè trên những điểm này được chứ?

Sở Ly tiếp nhận chén trà rồi nói:

- Rộng lượng một chút, đừng soi mói như vậy, quan trọng vẫn là xem mỹ nhân.

- Ta thật không biết có gì để xem cả.

Tuyết Lăng bĩu môi nói.

Nàng đánh giá bốn phía, xung quanh có mười mấy bàn đã có người ngồi, trên mỗi bàn đều có mỹ nhân làm bạn.

Các nàng cũng không liếc mắt đưa tình với nam nhân ở bên người mình mà chỉ là lẳng lặng nói chuyện với hắn, tao nhã chẳng khác nào tiểu thư khuê các.

Điều này làm cho Tuyết Lăng không phản cảm như vậy nữa. Nàng híp mắt cười, nhìn Sở Ly rồi nói:

- Công tử, chúng ta có cần gọi một hai cô nương tới đây tiếp rượu hay không?

- Cũng tốt.

Sở Ly nói.

Tuyết Lăng ngoắc ngoắc tay, một nha hoàn nhẹ nhàng đi tới.

Tuyết Lăng nói:

- Gọi một cô nương tới đây cho ta.

- Công tử có quen ai không?

Nha hoàn mỉm cười hỏi nói:

- Đây là các cô nương đêm nay.

Nàng rút ra một tấm danh sách từ trong tay áo, trên mặt viết tên một ít cô nương, sau tên là giá tiền.

Tuyết Lăng quét mắt nhìn một chút, bờ môi đỏ nhếch lên, nói:

- Thật là đắt đỏ, ngồi cũng đã mất một trăm lạng!

Nha hoàn mở miệng mỉm cười, không phản bác.

Sở Ly nói:

- Nếu đã đến rồi thì cũng không nên hà tiện, cứ chọn người khá một chút.

- Chẳng phải sẽ đắt sao?

Tuyết Lăng hừ lạnh nói.

Sở Ly khẽ nhấp trà một cái.

- Được rồi, vậy ta chọn người đắt nhất này!

Tuyết Lăng chỉ cái tên cuối cùng. Nàng cảm thấy người quá rẻ cũng không xứng với công tử, vào lúc này không thể tiếc tiền được.

- Bích Liễu cô nương, xin đợi một chút.

Nha hoàn mỉm cười nói.

Tuyết Lăng thở dài:

- Thật không hổ là Tiêu Kim Quật. Năm trăm lạng đã vừa bị mất rồi!

Sở Ly cười nói:

- Hiếm khi tới một lần, cố gắng chơi đi.

Trong khi hai người nói chuyện, một thiếu nữ người mặc y phục mộc mạc nhẹ nhàng đi tới, chẳng khác nào cành liễu rủ trong gió, yêu kiều thướt tha, sau khi tới nàng thi lễ:

- Tiểu nữ tử Bích Liễu bái kiến nhị vị công tử.

Ngũ quan của nàng rất tinh xảo, điềm đạm mà đáng yêu, khiến cho người ta không nhịn được muốn che chở cho nàng, không đành lòng nói chuyện lớn tiếng.

Hai mắt nàng nhẹ nhàng quét qua hai người. Dừng lại ở trên mặt của Tuyết Lăng, hiển nhiên đã nhận ra Tuyết Lăng là nữ tử.

Sở Ly cười duỗi duỗi tay rồi nói:

- Bích Liễu cô nương ngồi đi. Đây là lần đầu tiên chúng ta tới, không rõ quy củ bên này. Lúc nào thì mới có ca múa?

Bích Liễu khẽ cười nói:

- Đêm nay tiểu nữ tử có biểu diễn, một lát nữa sẽ bắt đầu.

Tuyết Lăng Nói:

- Bích Liễu cô nương, ngươi sắp biểu diễn cái gì vậy?

- Tiểu nữ tử sẽ múa một bài trợ hứng cho mọi người.

Bích Liễu nói.

Tuyết Lăng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, cái eo nhỏ giống như chỉ cần không cẩn thận là có thể bị gẫy, thân thể mềm mại kiên cường mà tao nhã. Có lẽ khi múa sẽ rất dễ nhìn.

Sắc mặt của Sở Ly bỗng nhiên biến đổi, nhíu mày nói.

Tuyết Lăng lập tức phát hiện ra điểm khác thường, nàng nói:

- Công tử, làm sao vậy?

Sở Ly nói:

- Gặp phải người không nên gặp.

- Ai vậy?

Tuyết Lăng nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra lúc này đang có một đám sáu người đi vào, mỗi người đều rất là tuấn mỹ, đều là nữ giả nam trang.

- Sở công tử!

Tôn Lệ Hoa từ phía xa xa đã nhìn thấy Sở Ly, dùng sức vẫy vẫy tay với hắn.

Sở Ly cười ngoắc ngoắc tay với nàng.

Hắn có thể cảm giác được ánh mắt giống như giết người muốn Mai Ngạo Sương, hắn ôm quyền mỉm cười:

- Tần tiền bối, Mai cốc chủ, thật là hăng hái đó!

Tần Hiểu Phượng ôm quyền cười nói:

- Không nghĩ tới lại gặp phải Sở công tử ở đây.

- Hừ!

Mai Ngạo Sương cười gằn:

- Nam nhân không có ai là người tốt!

Mặt Sở Ly không chút biến sắc mỉm cười nói:

- Mai cốc chủ thực sự là khách quý, không nghĩ tới lại cũng tới chỗ này để chơi.

- Họ Sở, đừng có đắc ý!

Mai Ngạo Sương mặt một bộ y sam màu xanh, miệng lại nói:

- Đệ tử như tiểu Nhân nhất định ta sẽ thu được!

Sở Ly cười nói:

- Chỉ cần Trần Nhân đồng ý là được.

- Ta không trị được ngươi, sẽ có người có thể trị được ngươi.

Mai Ngạo Sương cười lạnh một tiếng.

Sở Ly cười nói:

- Như vậy ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút... Mai cốc chủ, hay là ngồi xuống đây đi?

Hắn thúc giục Đại Viên Kính Trí, lập tức nhìn thấy trong đầu Mai Ngạo Sương nghĩ gì. Hắn nhất thời ngẩn ra, không nghĩ tới hắn lại nhìn thấy Tiêu kỳ!

- Ngồi thì ngồi!

Mai Ngạo Sương trực tiếp ngồi vào phía đối diện hắn.

Tần Hiểu Phượng khẽ cười nói:

- Sở công tử, chúng ta quấy rầy vậy.

- Ta cũng chỉ đi giải sầu, tham gia trò vui mà thôi.

Sở Ly cười nói:

- Cực kỳ hoan nghênh.

Đám người Hà Băng Hoa vẫn không lên tiếng, lúc Tần Hiểu Phượng và Mai Ngạo Sương nói chuyện không tới phiên các nàng xen mồm vào, cho nên các nàng chỉ có thể trừng mắt lên nhìn hắn mà thôi.

- Bích Liễu cô nương, ngươi đi chuẩn bị trước đi.

Sở Ly cười nói.

Bích Liễu nhìn thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm ở trên bàn, nàng biết mình không thể ở lâu, cho nên mới khẽ thi lễ rồi nhẹ nhàng rời đi.

- Cô nương cũng đã gọi đến rồi, sao lại để nàng đi như vậy chứ?

Mai Ngạo Sương hừ lạnh nói:

- Giả vờ quân tử!

- Mai cốc chủ, một lát nữa vị Bích Liễu cô nương này sẽ lên múa một bài trợ hứng.

Sở Ly cười híp mắt nói, nàng ta càng tức giận thì hắn càng cảm thấy thú vị:

- Mọi người có thể nhìn thấy khả năng múa của nàng.

Đang nói chuyện, hai hán tử trung niên mặc cẩm y khí vũ hiên ngang đi tới, tinh thần rất là phấn chấn.

Bọn họ đang muốn lên lầu, chợt nhìn thấy Sở Ly, hai người vội vã đi tới, ôm quyền hành lễ:

- Sở tổng quản.

Sở Ly xoay người nhìn bọn họ, cười xua tay nói:

- Các ngươi cứ đi chơi phần của các ngươi đi, không cần đa lễ.

Hai người đáp một tiếng vâng, sau đó ôm quyền một cái rồi đi lên lầu.

Hộ vệ ngũ phẩm của phủ Quốc công, trong túi rủng rỉnh, cho nên chuyện đến Yêu Nguyệt lâu cũng không có gì là kỳ lạ cả.

Mai Ngạo Sương đang định nói nữa thì lại có một nam tử trung niên mặc cẩm y tiến vào Yêu Nguyệt lâu, ôm quyền hành lễ với Sở Ly, Sở Ly vung vung tay ra hiệu không cần phải đa lễ.

Sau đó, lại có ba đợt người đi vào Yêu Nguyệt lâu, đều là hộ vệ của phủ Quốc Công, lúc nhìn thấy Sở Ly, tất cả đều tới hành lễ.

Mai Ngạo Sương liên tục cười lạnh:

- Phủ Quốc Công được lắm, thực sự là mở rộng tầm mắt đó!

Sở Ly thầm than, các hộ vệ của phủ Quốc Công cũng quá buồn tẻ, đều thích chạy đến Yêu Nguyệt lâu, đều là nhiều tiền náo động, cho nên mới tới đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play