Lâm Tụng Thanh ngủ một mạch tới giữa trưa hôm sau.
Anh ta không có chút ấn tượng nào về chuyện tối qua, chỉ thấy thông tin của Trình Yểu trên điện thoại di động.
Lâm Tụng Thanh nhìn thời gian một chút, nên đi ăn cơm trưa rồi. Vì vậy, anh ta vội vàng tắm rửa rồi xuống lầu.
Trong phòng ăn, Trình Yểu và Trần Mịch Ngôn đã dùng bữa cùng nhau từ lúc nãy.
Lâm Tụng Thanh liếc nhìn Trình Yểu, sau đó đi tới thấy có đàn ông bên cạnh cô, anh ta sững người một chút: "Đây không phải là..."
"Trần Mịch Ngôn, sư đệ của em." Trình Yểu giới thiệu.
Không đợi Lâm Tụng Thanh nói chuyện, cô chỉ Lâm Tụng Thanh nói: "Bạn tôi, Lâm Tụng Thanh."
Trần Mịch Ngôn đứng lên, mặt không đổi đưa tay tới: "Xin chào, Lâm tiên sinh."
Mày rậm của Lâm Tụng Thanh nhướn lên một cái, ý cười trong mắt tràn ra. Anh ta đưa tay bắt lấy tay Trần Mịch Ngôn: "Chào cậu."
Trình Yểu nhàn nhạt liếc anh ta một cái, trong mắt có ý cảnh cáo.
Lâm Tụng Thanh xem thường, chủ động nói chuyện với Trần Mịch Ngôn: "Trùng hợp thật, cậu cũng tới du lịch sao?"
"Không phải." Trần Mịch Ngôn nói: "Tôi đến tìm người."
"Ồ, tìm người sao..." Lâm Tụng Thanh như ngộ ra điều gì gật gật đầu, ý vị thâm trường liếc tới chỗ Trình Yểu.
Trình Yểu không để ý tới bọn họ, cúi đầu dùng bữa.
Lâm Tụng Thanh ngồi xuống bên cạnh cô, không cố kị hỏi: "Này, tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì." Giọng Trình Yểu rất bình thản, không nghe ra bất mãn.
Lâm Tụng Thanh thấy cô không hăng hái lắm thì ngậm miệng, quay lại trò chuyện với Trần Mịch Ngôn, tất cả đều là những chuyện râu ria vô nghĩa.
Thái độ của Trần Mịch Ngôn không mặn không nhạt, Lâm Tụng Thanh hỏi một câu, anh đáp một câu, như đối với người xa lạ bình thường.
Ăn xong bữa cơm này, Trình Yểu hầu như không mở miệng.
"Dear (Em yêu), hôm nay có hoạt động gì không?" Lâm Tụng Thanh ôm lấy bả vai cô như thường lệ rồi hỏi.
Trình Yểu đột nhiên cảm nhận được hơi thở chợt lạnh của người nào đó.
Cô đẩy Lâm Tụng Thanh ra: "Không có hoạt động gì, tự anh đi chơi đi."
Lâm Tụng Thanh rất thất vọng: "Nhưng mai anh phải đi rồi."
"Ngày mai?" Trình Yểu hơi bất ngờ: "Không phải nói đi tận một tháng sao?"
"Xảy ra chuyện, anh phải về xử lý." Lâm Tụng Thanh day day ấn đường.
"Ừm."
"Ừm?" Lâm Tụng Thanh muốn hộc máu: "Đây là phản ứng của em?"
"Không thì sao?"
Lâm Tụng Thanh thực sự không muốn để ý tới cô nữa.
"Có mới nới cũ!" Anh ta không vui nổi: "Dùng xong rồi đá, em đủ ác đấy."
Trình Yểu sặc một cái, quay ra nhìn Trần Mịch Ngôn theo bản năng, quả nhiên thấy sắc mặt anh cực kém.
"Nói đủ rồi thì về thu dọn hành lí đi." Cô có chút phiền não, trừng mắt với Lâm Tụng Thanh.
Lâm Tụng Thanh báo thù xong thấy có chút thống khoái, đắc ý cong khóe miệng với cô rồi đứng lên.
Lúc gần đi, anh ta không quên chào Trần Mịch Ngôn: "Tiểu sư đệ, loại phụ nữ không tim không phổi, ăn ở hai lòng này để lại cho cậu vậy."
Lâm Tụng Thanh đi.
Trình Yểu thấy Trần Mịch Ngôn cúi đầu, sắc mặt trước đó vẫn không hòa hoãn lại.
"Đừng nghe anh ấy nói bậy." Cô không biết vì sao mình phải giải thích.
Trần Mịch Ngôn không lên tiếng.
Trình Yểu có chút bực mình: "Cậu không tin thì thôi." Cô đứng dậy muốn đi.
"Em có tin hay không, chị để ý sao?" Thanh âm chậm rãi của anh níu bước chân cô lại.
Cô đứng ở đó, trong lòng như có lửa đốt. Cảm giác này cực kỳ không thoải mái.
"Nếu tôi không quan tâm, thì sao phải giải thích với cậu?" Cô xoay người, ánh mắt lạnh lẽo, lời nói cũng nóng nảy.
Cô biết mình đang tức giận. Việc này quá không bình thường.
Cô xoay người rời đi.
Trần Mịch Ngôn ngẩn người tại đó, bất tri bất giác mới phản ứng lại rồi vội vàng đuổi theo.
Trình Yểu trở về phòng, ngồi trên bệ cửa sổ bình phục tâm trạng rối loạn. Trần Mịch Ngôn đi theo vào phòng, nhưng anh chỉ đứng ở đó, chậm chạp không dám tiến lên.
Anh ngẫm lại câu nói cuối cùng của Trình Yểu, vẫn không thể xác định lời đó mang ý gì.
Sau một lúc lâu, anh đi đến bên cạnh Trình Yểu, nhẹ giọng gọi cô.
Trình Yểu không lên tiếng, vẫn luôn nhìn ra cửa sổ.
Trình Yểu cho rằng anh muốn nói gì nhưng Trần Mịch Ngôn vẫn không phát ra tiếng, chỉ yên tĩnh ngồi cạnh cô.
Lại thật lâu sau, Trình Yểu muốn rút tay ra.
"Đều là mồ hôi." Cô nói.
Trần Mịch Ngôn ngẩn người rồi buông tay cô ra. Từ đầu tới cuối ánh mắt anh vẫn luôn nhìn cô.
Trình Yểu nhìn ra bất an trong mắt anh.
"Trần Mịch Ngôn." Cô gọi anh.
"Ừ."
"Lâm Tụng Thanh không thích phụ nữ."
"... Gì cơ?"
Trình Yểu nhìn dáng vẻ lờ mờ của anh thì cười lên.
"Tôi chỉ ngủ với cậu." Cô sát lại gần, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh rồi nói.
Trong phòng cực an tĩnh, mùi hương trên người Trình Yểu như có như không vẩn vít trong không gian. Trần Mịch Ngôn nhìn cô chằm chằm, mặt mũi ngơ ngẩn.
"Không hiểu sao?" Trình Yểu tới gần, ấn môi lên môi anh, nhẹ nhàng mút một hơi.
Trần Mịch Ngôn ngơ ngác nhìn cô.
Vài giây sau, Trình Yểu bị ôm chặt.
Kỹ thuật hôn của Trần Mịch Ngôn ngày càng tốt, Trình Yểu khó mà ngăn cản được. Anh quấn lấy đầu lưỡi cô, ngang ngược nhưng không kém phần dịu dàng, đầu lưỡi anh như mồi lửa làm loạn giữa môi lưỡi Trình Yểu. Cô sắp không thở nổi.
Trần Mịch Ngôn kịp thời buông cô ra.
Hai người đối trán với nhau, trong mắt họ đều là đối phương.
Gò má Trình Yểu ửng đỏ, cô thở hổn hển, ngực phập phồng không thôi.
Trần Mịch Ngôn vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Trình Yểu rũ mắt, lúc nhìn lên lần nữa, mặt cô càng đỏ hơn.
"Cậu lại có phản ứng." Cô nói.
"Ừm, không khống chế được." Chóp mũi Trần Mịch Ngôn rịn mồ hôi, giọng cũng khàn khàn.
"Sư tỷ, em rất thích chị." Anh chậm rãi mở miệng: "Thích vô cùng."
Tim Trình Yểu đập loạn nhịp, cô nói: "Tôi biết."
Ánh mắt Trần Mịch Ngôn sâu thẳm: "Lời lần trước nói muốn chị không phải ý đó, em..."
Anh mím môi, nhẹ giọng nói: "Sư tỷ, chúng ta bên nhau được không?"
Trình Yểu bình tĩnh nhìn anh, không hề nghi ngờ lời nói của Trần Mịch Ngôn. Mọi cảm tình của anh đều chất chứa trong đôi mắt và lồng ngực, cô thấy được rõ ràng, không hề không xác định, cũng không hề hoài nghi.
Anh đang đợi câu trả lời của cô.
Trình Yểu khẽ hít một hơi.
"Trần Mịch Ngôn." Biểu cảm của cô nghiêm túc, trầm mặc một giây, Trình Yểu chậm rãi nói: "Tôi cần nói cho cậu một số việc. Cậu nghe xong rồi hỏi lại tôi."
Hết chương 25.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT