Khi nàng sắp ra khỏi cửa, trong lúc vô ý quay đầu liếc mắt nhìn lại một cái.
Thánh tôn ngồi ở chỗ kia, nhắm mắt dưỡng thần, đầu tóc tuyết trắng buông xuống giống như thác nước tỏa sáng.
Rõ ràng đó là một hình ảnh rất bình thường, nhưng Cố Tích Cửu lại mơ hồ có một loại cảm giác hiu quạnh.
Ở trên cao rất khó đánh tan cái lạnh, địa vị hắn cao như vậy, ngay cả bằng hữu cũng không có, thật ra hắn cũng rất cô đơn?
Giống như Độc Cô Cầu Bại trong tiểu thuyết của Kim Dung——
......
Nàng có chút xuất thần, suýt nữa đã đâm thẳng vào Thưởng Thiện sứ giả ở cửa. Nàng theo bản năng tránh ra, Thưởng Thiện sứ giả cũng theo bản năng tránh ra, thật trùng hợp, hai người liền đâm vào nhau ——
Cố Tích Cửu đâm thẳng vào trong lòng ngực của Thưởng Thiện sứ giả, suýt nữa đã khiến Thưởng Thiện sứ giả văng ra ngoài.
Thưởng Thiện sứ giả tái mặt, vội vàng đỡ nàng dậy, ngay sau đó nhảy về phía sau, nhưng lại bị vướng ngạch cửa, lảo đảo một cái đã chui vào trong phòng ——
Cố Tích Cửu: "......"
Mặc dù nam nữ thụ thụ bất thân, Thưởng Thiện sứ giả không muốn có tiếp xúc da thịt với nàng là điều bình thường, nhưng phản ứng của hắn có phải hơi quá một chút hay không?
Nàng vừa nghĩ tới đây, trong phòng Thưởng Thiện sứ giả đã bẩm báo với thánh tôn: "Thánh tôn, Vân Thanh La cầu kiến."
Bước chân Cố Tích Cửu thoáng dừng lại, Vân Thanh La tới đây làm gì?
Trong điện, thánh tôn nói giọng thản nhiên: "Nói với nàng ta, hiện tại nàng ta không có tư cách để gặp bản tôn."
Thưởng Thiện sứ giả đáp vâng một tiếng, vội vàng đi ra ngoài.
"Thân là sứ giả, nếu đi đường còn động tay động chân như vậy, còn đâm loạn vào người, bản tôn sẽ tự mình băm tay chân ngươi." Thánh tôn nói rất thản nhiên, nhưng lại khiến Thưởng Thiện sứ giả nháy mắt rùng mình một cái.
Thánh tôn rốt cuộc đang trách hắn đâm nhau với Cố Tích Cửu, ô ô ô, hắn không phải cố ý.
Thưởng Thiện sứ giả khổ sở, một lần nữa đáp vâng một tiếng liền đi ra ngoài.
Hắn hơi nén giận trong lòng. Vân Thanh La tới chơi, hắn vốn dĩ không muốn bẩm báo, nhưng nha đầu kia nói rằng mình là đệ tử thiên bẩm, thánh tôn ở đây nàng ta nên tới bái yết, cầu xin hắn bẩm báo.
Lúc trước thánh tôn đúng thật từng nói, chuyện của đệ tử thiên bẩm là quan trọng nhất, bọn họ có việc thì cần phải bẩm báo trước tiên. Vì thế Thưởng Thiện sứ giả rốt cuộc đi vào bẩm báo, kết quả —— mũi dính đầy tro trở về!
......
Cố Tích Cửu vốn dĩ muốn đi tới sân sau của mình nghỉ tạm, nhưng nàng nhớ tới đại ngao, Lục Ngô và Phong Triệu.
Từ sau khi nàng được thả ra, vẫn chưa được đoàn tụ với chúng, đặc biệt là đại ngao, không biết đồ tham ăn kia đã đói đến nỗi có muốn ăn người hay không ——
Nàng đi vào tiền viện, muốn gặp chúng trước.
Nhưng trong tiền viện nàng không thể tìm thấy bóng dáng ba con, Trừng Ác sứ giả nói với nàng, đại ngao đã ăn uống no đủ, cảm thấy mấy ngày nay bị hành xác, trên vỏ bị lây dính đen đủi, muốn tới dòng suối nhỏ phía trước tắm rửa. Chẳng những nó muốn tắm, ngay cả Phong Triệu và Lục Ngô cũng bị nó mang đi, nói rằng phải đi rửa hết đen đủi rồi mới gặp chủ nhân ——
Cố Tích Cửu lập tức ra khỏi tiền viện, muốn đi tới dòng suối nhìn xem.
Nàng vừa ra khỏi cổng, lập tức nhìn thấy Thưởng Thiện sứ đang yêu cầu Vân Thanh La rời đi.
Vân Thanh La một thân váy áo tím nhạt, khuôn mặt tuyệt mỹ được trang điểm nhẹ, hiển nhiên trước khi tới nàng ta đã tỉ mỉ trang điểm qua.
Điều này khiến trong đầu Cố Tích Cửu nhớ tới một từ: Vuốt nhẹ lông mày về phía chí tôn.
Nàng không muốn hàn huyên với Vân Thanh La, đang định nhanh chóng bước đi, Vân Thanh La đã chào hỏi nàng: "Cố cô nương ——"
Cố Tích Cửu lười nói chuyện với nàng ta, chỉ gật đầu, xoay người đi về phía dòng suối.
"Cố cô nương, đồng hành một lát thì sao?" Vân Thanh La vừa hỏi, không đợi Cố Tích Cửu đồng ý đã bước nhanh vài bước đuổi kịp, sóng vai đi cùng nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT