Edit: Lâm An, Emily.

Một màn sương đen được phun ra, lập tức bao phủ hai người......

Hai người kia rõ ràng không ngờ được điều này, nhưng bọn họ hành động rất nhanh, vừa cảm thấy không ổn lập tức ngừng thở, theo bản năng đâm kiếm ra, nhưng mũi kiếm chưa đâm đến đứa nhỏ, cả người đã rơi vào trong ảo cảnh, bất động...

Ngay sau đó, bọn họ bắt đầu đấm đá tay chân tại chỗ, miệng nói những lời vô nghĩa, lúc vui lúc buồn giống như hoá điên...

Đứa nhỏ kia chính là đại ngao. Vừa rồi trong lúc hai người kia bắt đầu tấn công, trong nháy mắt nó đã biến thân hình to lên, dùng vỏ ngao để chặn hai luồng tấn công dữ dội.

Bây giờ nó nhốt hai người kia vào trong ảo cảnh, nó rất hài lòng, cười đến nỗi rung cả vỏ.

Mặc dù sự công kích của hai người kia không ảnh hưởng quá nhiều tới nó, nhưng dù sao nó vẫn hơi đau. Tất nhiên sẽ tức giận không ít.

Ảo cảnh thận độc của nó có thể đào ra những bí mật sâu thẳm nhất trong trái tim người, càng sợ điều gì nhất sẽ càng hiện ra cái đó, thậm chí cả người tín nhiệm nhất....

Hai người ở trong ảo cảnh quả thực rất sợ hãi, tay chân đấm đá loạn xạ, liều mạng giãy giụa, quát mắng. Cả hai người đều quát mắng giống nhau, mắng đạo sư bọn họ là ma quỷ. Bọn họ mang hết tất cả những sự bất mãn đối với đạo sư phát tiết ra ngoài, thậm chí còn mắng tám đời tổ tông của đạo sư bọn họ....

Con ngao mở vỏ ở bên cạnh lắng nghe, gương mặt nhỏ mỉm cười đầy quỷ dị.

Cố Tích Cửu vừa ra khỏi nhà để kiểm tra tình hình, khi nhìn thấy nó như vậy, không nhịn được đánh nhẹ ở trên vỏ của nó: "Đừng cười giống như một con búp bê trong phim kinh dị như thế."

Từ trong lời mắng chửi của hai người kia, Cố Tích Cửu biết, bọn họ là học sinh lớp Lưu Vân, lần này tới đây là do đạo sư bọn họ phái đến....

Đây chính là chứng cứ sống, Cố Tích Cửu lấy lưu thanh phù ra, ghi lại toàn bộ những lời mắng chửi của bọn họ.

Sau một thời gian, người mà bọn họ tin tưởng nhất cuối cùng cũng xuất hiện trong ảo cảnh. Không ngờ hai người bọn họ lại cùng tin tưởng một người – Yến Trần!

Đại ngao đang muốn vươn tay nuốt hai người vào bụng, Cố Tích Cửu đã vươn tay ra cản nó: "Đừng ăn!"

Khuôn mặt đại ngao hiện lên sự không cam lòng, nhìn hai người kia rồi lại nhìn Cố Tích Cửu, sau đó cò kè mặc cả với nàng: "Hai con dê nướng!"

Cố Tích Cửu không muốn chiều nó, vươn một ngón tay ra: "Một con dê nướng. Đại ngao, ngươi không thể ăn thịt người ở đây, nếu không ngươi sẽ bị bắt đi hầm canh!"

Đại ngao còn có chút khinh thường: "Bọn họ còn không có bản lĩnh này. Chủ nhân, ta thấy học đường này cũng chỉ thế thôi, bọn họ rất dễ rơi vào bẫy của ta." Khiến nó không có một chút cảm giác thành tựu nào.

Cố Tích Cửu khẽ lắc đầu: "Đó là vì ngươi chưa đụng phải cao thủ chân chính."

Trước mắt, đại ngao chỉ mới giao thủ với Hồ Thanh Thanh và hai người kia, công phu của ba người này không được xem là xuất chúng ở Thiên Tụ Đường...

Cao thủ chân chính căn bản vẫn chưa lộ mặt, ví dụ như vị Yến Trần....

Đại ngao thả hai người kia ra khỏi ảo cảnh, bọn họ đã hao tổn không ít linh lực khi ở trong đó, kiệt sức, cả người gần như mềm nhũn.

Bọn họ hoảng sợ khi nhìn thấy Cố Tích Cửu đang đứng ở cửa, theo bản năng muốn bỏ chạy. Cố Tích Cửu không hề ngăn cản, chỉ thả lưu thanh phù ra....

Hai người kia đều tái mặt, muốn tiến lên cướp đoạt, nhưng không còn bao nhiêu sức lực, trong khi đại ngao và Phong Triệu đang đứng ở hai bên Cố Tích Cửu, nhìn bọn họ như hổ rình mồi.

Hai người kia là học sinh kém ở lớp Lưu Vân, bởi vì phạm sai lầm, thiếu chút nữa đã bị đuổi ra khỏi Thiên Tụ Đường. Bọn họ đã dùng hết cách mới được đạo sư cho cơ hội này. Bọn họ thường rất cẩn thận, chỉ sợ sẽ đi sai một bước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play