“Là đại phu nhân?” Lời đã nói đến mức này rồi, nếu Dạ Dao Quang vẫn không phản ứng lại, vậy thì cô quá ngốc rồi. Tình hình lúc đó rất hỗn loạn, không ít nha hoàn nha dịch che mất tầm nhìn, hơn nữa Dạ Dao Quang và tất cả mọi người đều như nhau, hầu hết ánh mắt đều bị nhị phu nhân thu hút nên căn bản không chú ý đến hành động của đại phu nhân. Nghĩ lại một lượt trước khi sự việc xảy ra, Dạ Dao Quang nghi ngờ nói:
“Vậy Bình đại phu nhân, bà ấy lúc đó rõ ràng là một mực tránh né, cơ hội lén lút ra tay cũng không nhiều, lại có thể khiến Bình nhị phu nhân bị thương không nhẹ, chỉ có thể chứng minh được hoặc là bà ấy hiểu một chút về huyệt vị các khớp cơ thể người, hoặc chỉ là biết một chút võ thuật.”
Ôn Đình Trạm gật đầu tán thành với cách nghĩ của Dạ Dao Quang: “Đây là bề ngoài, từ chuyện này có thể thấy, Bình đại phu nhân tuyệt đối không phải là một người lương thiện. Nàng có nhớ hành động đầu tiên của Bình đại phu nhân khi Bình nhị phu nhân nhào đến không?”
“Hành động đầu tiên?” Dạ Dao Quang chỉ cần nghĩ qua là nghĩ ra:
“Đẩy đứa con trai của bà ấy về phía đứa con gái.”
Cái này có vấn đề gì sao? Trong lúc nguy cấp, thân là một mẫu thân thì hành động này không có bất kỳ vấn đề gì mới đúng.
“Dao Dao, tam tiểu thư mới có mười tuổi, hơn nữa cơ thể của tam tiểu thư lại yếu ớt. Lúc đó tam tiểu thư đứng bên tay trái của đại phu nhân, đứa con trai đứng ở bên tay phải của bà ấy, phía sau bà ấy chính là nhũ mẫu của đứa con trai. Ta để ý thấy khi Bình nhị phu nhân nhào lên, nhũ mẫu đã tiến lên để bảo vệ cho tiểu chủ tử. Là đại phu nhân đã xoay người, đẩy con trai cho tam tiểu thư, ngược lại chặn đứng nhũ mẫu đang chạy lên.”
Cũng chính thời khắc đó Ôn Đình Trạm liền nảy sinh nghi ngờ với đại phu nhân, mới có thể thêm phần chú ý đến nhất cử nhất động của bà ấy. Nhưng lúc đó có quá nhiều người, bọn họ là người ngoài càng không thích hợp để tiến lên trước, vì vậy Ôn Đình Trạm cũng không nhìn thấy Bình đại phu nhân đã làm cách nào khiến nhị phu nhân bị thương, mới có thể khiến dáng đi của nhị phu nhân nặng nề. Muốn nhìn thấy nhị phu nhân rốt cuộc bị thương chỗ nào, vì sao mà bị thương.
Ôn Đình Trạm không nói thì Dạ Dao Quang còn không cảm thấy không đúng. Vừa nói như vậy, Dạ Dao Quang cảm thấy thực sự rất có vấn đề. Tam tiểu thư rõ ràng là đứng ở bên kia, hơn nữa cơ thể lại yếu ớt, lúc đó tình hình hỗn loạn như vậy, đại phu nhân lẽ nào không lo lắng tam tiểu thư không bảo vệ được con trai? Rõ ràng bên đứa bé trai chính là nhũ mẫu thân thể khỏe mạnh mà đại phu nhân lại không cần nhũ mẫu mà lựa chọn con gái. Mục đích của bà ấy chỉ có một, đó chính là cố ý dựa vào hành động này để kéo dài chút thời gian, để nhị phu nhân có thể không khiến người khác nghi ngờ đẩy ngã bà ấy.
“Bà ấy vì sao phải làm như vậy?” Dạ Dao Quang hoàn toàn không hiểu được, Bình đại phu nhân vì sao lại muốn diễn khổ nhục kế này?
Ôn Đình Trạm không giải thích nghi hoặc cho Dạ Dao Quang, mà khéo léo dẫn dắt từng bước một: “Dao Dao, Bình đại phu nhân ở trong Bình phủ, vì sao sau khi chúng ta đến rồi bà ấy mới chậm rãi đến sau?”
Dạ Dao Quang kinh ngạc, Ôn Đình Trạm không nói đến điểm này thì cô cũng không để ý. Bình nhị gia đã chết lâu như vậy, Trọng Nghiêu Phàm nhận được tin tức, dẫn theo bọn họ đến Trọng phủ, đồng thời đã đi một vòng quanh thư phòng của Bình nhị gia, lúc đi ra mới gặp Bình đại phu nhân.
Nếu nói Bình đại phu nhân là người không quan tâm đến cái chết của Bình nhị gia, thậm chí không muốn dính líu một chút quan hệ nào, vậy thì không nên xuất hiện. Nếu như đã xuất hiện rồi, tại sao lại vào khoảng thời gian mâu thuẫn này chứ?
“Bà ấy cố ý muốn cho càng nhiều người xem cảnh khổ nhục kế này, bà ấy sớm đã biết nếu Bình nhị phu nhân nhìn thấy bà ấy nhất định sẽ kích động, tinh thần thất thường...” Nói đến đây, Dạ Dao Quang bừng tỉnh nhận ra:
“Có lẽ trước kia bà ấy đã làm điều gì kích động Bình nhị phu nhân, mới khiến người bình tĩnh như Bình nhị phu nhân nhìn thấy bà ấy sẽ mất kiểm soát như thế. Bà ấy hiểu rõ tính cách của Bình nhị phu nhân như lòng bàn tay.”
Cậu gập đầu ngón tay nhẹ nhàng búng lên chóp mũi của Dạ Dao Quang: “Trước khi chúng ta chưa đi đã có rất nhiều quan phủ và người dân đến hiện trường. Nếu bà ấy chỉ muốn diễn khổ nhục kế trước mặt nhiều người, vậy cũng sẽ không cần vào lúc này.”
“Vậy bà ấy...” Dạ Dao Quang cắn lên đầu ngón trỏ trắng dài, nghĩ một lúc ánh mắt liền sáng lên:
“Là Trọng Nghiêu Phàm, bà ấy muốn khổ nhục kế này được Trọng Nghiêu Phàm chứng kiến, đây là vì cớ gì?”
Dạ Dao Quang sẽ không cẩu huyết mà nghĩ đến Bình đại phu nhân nhìn trúng Trọng Nghiêu Phàm, dùng cách này để tỏ ra yếu kém trước mặt Trọng Nghiêu Phàm, khiến Trọng Nghiêu Phàm nảy sinh lòng thương tiếc đối với bà ấy. Nếu Bình đại phu nhân thật sự là người có ý nghĩ kỳ lạ như vậy, cũng sẽ không có cách nghĩ u tối như thế.
“Về việc là tại sao thì ta còn chưa biết. Nhưng rất nhanh thôi, Bình đại phu nhân chắc chắn có kế hoạch tiếp theo.” Ánh mắt Ôn Đình Trạm sâu xa mà cơ trí.
“Chúng ta lại xem một chút đi.”
“Chàng định nhúng tay vào việc này?” Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, Ôn Đình Trạm vốn không phải là một người thích xen vào chuyện của người khác, trước nay đều là chịu ảnh hưởng của cô, vì cô mà kết thúc. Lần này cô không hề muốn nhúng tay vào, không ngờ Ôn Đình Trạm lại định giúp đỡ.
“Không phải nàng đã nhận lời với Bách Lý cô nương phải chăm lo cho Vĩnh Phúc Hầu sao?” Ôn Đình Trạm nhẹ cười.
“Chàng nghe trộm bọn muội nói chuyện!” Dạ Dao Quang tức giận giơ tay chỉ vào cậu.
Cậu đưa tay nắm chặt lấy ngón tay của cô: “Chúng ta chỉ cách một bức tường, nàng ta đột nhiên đi tìm nàng, ta tất nhiên phải để ý nhiều hơn. Vốn dĩ ta không có ý nghe trộm, nhưng nàng ta nói đến bùa chú trên người nàng, ta không khống chế nổi hai tai của mình. Nếu Dao Dao muốn trách móc, ta tất nhiên sẽ để mặc cho nàng xử phạt.”
Dạ Dao Quang liền thu tay mình lại, trách cứ cậu cái gì? Trách cứ cậu là người khiêm tốn như vậy mà lại vi phạm nguyên tắc của mình, không tiếc làm một tiểu nhân nghe lén, chỉ là bởi vì quá mức quan tâm cô?
Không thể làm được người gây sự vô lý như thế, nhưng Dạ Dao Quang vẫn khó bình tĩnh, bộ dạng tức anh ách khiến Ôn Đình Trạm không khỏi bật cười: “Dao Dao, cho dù không phải là vì lời hứa của nàng với Bách Lý cô nương, chúng ta với Vĩnh Phúc Hầu cũng là bạn bè với nhau. Nếu những gì ta đoán không sai, thì hắn mời người khám nghiệm tử thi này nhất định có thể tra ra Bình nhị gia là bị giết, đến lúc đó hắn nhất định sẽ nhờ ta giúp đỡ. Bất luận như thế nào, ta cũng không thể chối từ. Nếu đã sớm biết được kết cục này, tại sao ta lại không nhanh một bước chú ý nhiều hơn chứ?”
“Được rồi, ai bảo chàng thông minh, người biết lắm thì khổ nhiều. Tình cảm giữa Bình nhị gia và Trọng Nghiêu Phàm không giống như bình thường.” Dạ Dao Quang than nhẹ một tiếng. Bọn họ đã ở trong Trọng gia, Trọng Nghiêu Phàm lại tiếp đãi nhiệt tình như thế, cho dù không nể tình mối quan hệ với Tiêu Sĩ Duệ, Trọng Nghiêu Phàm đã mở lời thì bọn họ cũng không có lý do gì để từ chối. Nói tiếp, Dạ Dao Quang chớp mắt với Ôn Đình Trạm:
“Muội đã để Kim Tử ở lại Bình gia.”
Dạ Dao Quang vốn dĩ cảm thấy chuyện của Bình tam tiểu thư quá mức kỳ lạ mới dự định để Kim Tử điều tra cho rõ Bình phủ. Bây giờ để Kim Tử ở lại theo dõi Bình tam tiểu thư và Bình đại phu nhân cũng tốt. Cô lại cực kỳ chờ đợi xem bọn họ muốn ra chiêu gì nữa.
Đám người Lục Vĩnh Điềm đến khi hoàng hôn, lúc mặt trời lặn mới quay về. Cũng may có Càn Dương đi cùng với họ, Dạ Dao Quang cũng không lo lắng. Cô nghe bọn họ trở về nói chuyện cả ngày đã đi những đâu, đã nghe được những chuyện thú vị gì. Sau cùng, đám người Văn Du mới nhớ đến chuyện của Bình gia, tò mò hỏi thăm.
Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm cũng không giấu giếm, kể lại từng việc của Bình gia nhưng không nói đến những suy đoán của Ôn Đình Trạm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT