Kỳ thực suy nghĩ một chút, Dạ Dao Quang cũng là có thể hiểu rõ, Hoàng Kiên dù sao cũng nắm một tay Thanh Hải, cùng các bố chính sứ với đô chỉ huy sứ khác gánh vác quyền quân sự cùng thân phận bất đồng. Bởi vì địa lý đặc thù, Hoàng Kiên toàn quyền quân chính. Toàn bộ quan viên Thanh Hải đều phải nhìn sắc mặt hắn mà làm, ngày mai là tiệc đầy tháng, hôm nay cũng nên đến trước để tỏ vẻ tôn trọng.

Thời điểm Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tới cửa, Hoàng Kiên đang tự mình chiêu đãi các quan viên tứ phẩm, cho nên Ôn Đình Trạm lập tức được mời tới viện chính nơi bọn họ đang tụ hội, mà Dạ Dao Quang thì được đại thái thái đại phòng tiếp đón, bất quá khách nhân không ít, phu nhân chính phòng Hoàng Kiên đã qua đời, hiện giờ chưởng quản nội viện Hoàng gia  chính là Hoàng đại thái thái, tiệc rượu ngày mai là dành cho đích trưởng tôn của bà, bởi vì để thể hiện sự tôn trọng, sau khi trực tiếp tự mình đưa Dạ Dao Quang tới phòng dành cho khách, liền nhường dâu cả đến chiêu đãi Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang không có kiên nhẫn ứng phó nàng, cố ý lộ vẻ mặt mệt mỏi, Hoàng đại thiếu phu nhân cũng là người nhãn lực, liền hiểu mà lui ra, dù sao Dạ Dao Quang sản tử còn chưa tới một tháng, xem như vẫn cần an dưỡng. Ôn Đình Trạm sau sự tình đã truyền tin tức ra ngoài, Dạ Dao Quang sinh hạ một nam anh, bởi vì có Phật duyên nên vừa ra đời liền được đưa tới làm môn hạ Nguyên Ân đại sư.

Đây là chứng minh nơi chốn rõ ràng hài tử bọn họ, ngừa ngày sau có một số người bịa đặt chọc tới Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang tắm rửa sơ qua rồi thay đổi thân xiêm y ngoài, đang muốn nằm trên giường nghỉ ngơi thì Ôn Đình Trạm đã trở lại, nàng không khỏi kinh ngạc: “Nhanh như vậy?”

“Chỉ cần đi lộ mặt thôi.” Ôn Đình Trạm tự giác đi đến ngồi bên cạnh người Dạ Dao Quang, nhìn bộ dáng nàng vừa mới tắm rửa, không khỏi muốn dí sát vào hít sâu mùi đào yêu nồng đậm của nàng.

“Ngạn Bách đâu?” Dạ Dao Quang ngoái ra ngoài nhìn, Hoàng Ngạn Bách bị Ôn Đình Trạm mang đi, tuy rằng trước khi tới Tây Ninh, Ôn Đình Trạm đã giảng giải cho hắn quan hệ Hoàng gia, hơn nữa ký ức nguyên chủ chân chính Hoàng Ngạn Bách vẫn còn lại chút ít trong cơ thể, không đến mức quá lộ liễu nhưng Dạ Dao Quang vẫn còn có chút lo lắng.

“Bị tam thái thái mang đi rồi.” Ôn Đình Trạm không để ý trả lời.

“Chàng để mẫu thân của hắn đưa hắn đi? Dạ Dao Quang nhíu mày, “A Trạm, chàng thành thật nói với muội, trong hồ lô của chàng đến cùng bán thuốc gì?”

Nguyên bản sau khi nhận được thiệp mời từ Hoàng gia, Dạ Dao Quang tuy rằng lo lắng, nhưng cũng có tính toán nhường Hoàng Ngạn Bách về Hoàng gia trước, dù sao qua năm mới, cùng ở tại một tỉnh, có lý nào không trở về nhà đoàn viên? Có thể Hoàng Ngạn Bách không đồng ý thì cũng không nói, thế nhưng Ôn Đình Trạm cũng cứ để như vậy, nói với nàng không cần nóng nảy. Cảm giác nói cho Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm khẳng định đã có chú ý.

“Sự tình của Ngạn Bách, sớm muộn gì cũng phải quyết, đem tâm nguyện của nguyên chủ kết thúc.” Ôn Đình Trạm tay vén lên mái tóc Dạ Dao Quang, đôi mắt nhìn nàng như tinh thuần vô hại, nhưng kì thực là đôi mắt thâm trầm đáng sợ nhất, “Dao Dao trong lòng tức nghẹn, không muốn nhìn sắc mặt những người Hoàng gia, ta có thể nào để Dao Dao ủy khuất bản thân chứ?”

“Chàng đã điều tra rõ tam thái thái vì sao hạ độc thủ với Ngạn Bách?” Dạ Dao Quang chớp mắt hào hứng, “Hoàng gia vì sao đến bây giờ còn chưa biết điều này?”

“Hoàng gia đến bây giờ còn chưa biết là có nguyên nhân, thứ nhất bản thân tính cách Hoàng Ngạn Bách cùng Hoàng gia không hợp nhau, ở Hoàng gia không khác gì hũ nút, Hoàng tam thái thái chính miệng nói Hoàng Ngạn Bách vì tức giận rời nhà, người Hoàng gia có thể không tin? Thứ hai, Hoàng Ngạn Bách đến Đế Đô, vào phủ trạch của ta tin tức rất nhanh truyền ra, người Hoàng gia tự nhiên càng không nghi ngờ.” đầu ngón tay Ôn Đình Trạm vòng quanh mái tóc Dạ Dao Quang, tiếp tục nhìn nàng nói, “Hoàng tam thái thái sở dĩ muốn độc giết thân tử, chỉ vì bà ta biết Hoàng Ngạn Bách khả năng phát hiện một bí mật.”

“Bí mật gì mà đáng giá để bà ta ra ác tay với cốt nhục của mình?” Dạ Dao Quang kinh ngạc không thôi.

“Hoàng Ngạn Bách căn bản không phải nhi tử thân sinh của bà ta.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Năm đó Hoàng tam thái thái trên đường về phủ thì sản tử, sinh hạ ra một nữ hài tử, đã bị bà tiễn bước, Hoàng Ngạn Bách là đứa nhỏ bà ta mang về.”

“Bà ta đây là vì sao?” Dạ Dao Quang ngưng mi suy nghĩ một chút, “Bà cùng phu thê hoàng tam gia bất hòa?”

“Không.” Ôn Đình Trạm giương mắt nhìn Dạ Dao Quang, lắc đầu nói, “Tam thái thái cùng toàn bộ Hoàng gia có thù.”

“Thù nhà?” Liên lụy đến toàn bộ Hoàng gia, vậy tất nhiên là thù nhà.

Quả nhiên, Ôn Đình Trạm gật đầu: “Hai mươi năm trước, phụ thân của bà chính là tri phủ Hải Tây.”

Hai mươi năm trước Hoàng Kiên còn chưa phải Thanh Hải đô thống, khi đó Hoàng Kiên bất quá chỉ là một phó tướng dưới Thanh Hải đô thống, hắn tuy rằng là võ tướng, nhưng cùng phụ thân của Hoàng tam thái thái, năm đó là tri phủ Hải Tây là bạn tri kỉ. Thanh Hải đô thống đương thời rất nể trọng hai người bọn họ, từng nói rằng: Văn có Trần Nham, võ có Hoàng Kiên, Thanh Hải an hỉ.

Khi đó Hưng Hoa đế vừa mới trấn áp được Khấu gia, không tới vài năm Hoàng Kiên liền cử báo Trần Nham từng cùng Khấu gia cấu kết, cũng có mật thư Khấu gia đưa cho đô thống Thanh Hải lúc đó, lại thế nào rơi qua tay Trần Nham. Hưng Hoa đế rất tức giận, hắn phái người đi tra rõ, chứng cứ tìm được cũng vô cùng xác thực, sau này Trình Nham một nhà bị sung quân, lãnh đạo trực tiếp của Hoàng Kiên cũng vì vậy mà ngã xuống. Lúc đó Hoàng Kiên tư lịch không đủ, thăng nhiệm là một người khác, thế nhưng người này nhậm chức vài năm liền chết bất đắc kỳ tử. Bởi vì công cử báo của Hoàng Kiên để lại ấn tượng với Hưng Hoa đế, thêm khi đó thời cuộc bất ổn, Hưng Hoa đế cũng không có thời gian khảo sát cùng bồi dưỡng nhân tài, Hoàng Kiên cứ như vậy thượng vị.

Trần Nham chi nữ bởi vì từ nhỏ thể chất yếu nhiều bệnh, gặp cao nhân chỉ điểm phải gởi nuôi ở Phật môn mới đủ ngăn chặn bệnh khí, cũng bởi vậy nên ngay cả người thân trong tộc đều kém chút đã lãng quên Trần Nham còn có một tiểu nữ nhi nuôi ở trong am, càng đừng nói là Hoàng Kiên. Hoàng tam thái thái biết được kinh biến trong nhà lập tức chạy trở về, dưới sự tương trợ của bằng hữu Trần Nham mà chạy theo phụ mẫu bị lưu đày, lại chỉ có thể tận mắt chứng kiến phụ thân bị tra tấn hành hình tới chết, mẫu thân thấy cảnh này lập tức tự sát.

Sau này bà thành bạn tốt nữ nhi Trần Nham, sau này bà được gả đến Hoàng gia.

“Nhiều năm như vậy, bà ta đều chưa từng hành động.” Dạ Dao Quang trầm tư nói, “Hoặc chính là bà ta chưa tìm được cơ hội, hoặc đang âm thầm lập mưu lớn, muốn đem toàn bộ Hoàng gia nhổ tận gốc.”

Dạ Dao Quang càng thiên hướng cho diễn giải phía sau.

“Hoàng Ngạn Bách nhìn không giống biết bí mật này a.” Dạ Dao Quang khó hiểu, nếu như đã biết thì tại sao lại không rõ nguyên nhân mẫu thân hạ độc thủ với hắn.

“Cho nên, ta nói Hoàng tam thái thái cho rằng Hoàng Ngạn Bách có khả năng biết bí mật của bà.” Ôn Đình Trạm buồn cười lặp lại một lần ý tứ của mình.

Vậy là, Hoàng Ngạn Bách đây là tai bay vạ gió? Kỳ thực hắn căn bản cái gì cũng đều không biết, bất quá Hoàng tam thái thái có đại mưu đồ, bà ta cẩn thận cũng là bình thường: “Chàng là muốn lợi dụng Hoàng tam thái thái đối phó Hoàng gia?”

Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng lắc đầu, đem Dạ Dao Quang ôm vào lòng: “Ta muốn đem Thanh Hải giao vào tay Ngạn Bách, Ngạn Bách phải là hài tử của Hoàng gia.”

“Chàng là muốn giúp Hoàng Kiên một tay...”

“Tất nhiên, Hoàng Kiên không phải muốn tất cả mọi người biết ta thiếu ân tình của hắn sao?” Đáy mắt Ôn Đình Trạm tối đen, ánh sáng từ sâu thẳm chợt lóe, “Người này thích nhất gậy ông đập lưng ông, dựa vào những gì hắn nói, vậy ta liền làm cho tất cả quan viên lớn nhỏ tại Thanh Hải tận mắt xem ta cho hắn ân tình lớn thế nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play