Cơ giáp màu đen mặc dù lợi hại nhưng lại chỉ có một người, sau khi đối phương rơi xuống thế yếu trực tiếp không biết xấu hổ tập hợp vây quanh tấn công cơ giáp màu đen.

Cơ giáp màu đen dường như cũng biết là mình không đánh lại được nhiều người như vậy, không hề phản kháng xoay người chạy vào rừng rậm.

"Đuổi theo cho ta!" 

"Nguy rồi bị tinh hệ thú bao vây!" Không biết là ai rống lên một tiếng.

Trong khu rừng rậm này tinh hệ thú rải rác ở khắp nơi, bọn họ đánh nhau ở đây làm tinh hệ thú tức giận, lúc này bọn họ đã hoàn toàn bị tinh hệ thú vây quanh.

Đương nhiên... cũng bao gồm cả Minh Thù. 

Minh Thù nhìn tinh hệ thú đang xúm lại xung quanh, nên ăn con nào nhỉ?

"Grào!"

Tiếng gầm gừ của tinh hệ thú vang vọng vòm trời, lỗ tai đều sắp bị đánh vỡ. 

"Các người là ai!"

Đối diện dường như phát hiện ra đám người Minh Thù, liền hướng về phía bọn họ rống lên.

Minh Thù cười cười: "Người qua đường, đừng căng thẳng, chúng tôi chưa nhìn thấy gì cả." 

"..." Vậy không phải chính là đã nhìn thấy hết rồi sao?

"Đừng để ý đến bọn họ, rời khỏi đây trước đã."

"Khỉ thật, sao lại có nhiều tinh hệ thú thế này." 

"Đi mau!"

Đối diện không để ý tới bọn Minh Thù, tinh hệ thú đã bắt đầu tấn công.

"Vực chủ, đi..." Sơn Âm che chở cho Minh Thù rời đi. 

Bọn họ không có cơ giáp, lực chú ý của tinh hệ thú đều bị cơ giáp to lớn của đối phương thu hút, cho nên bọn họ coi như có thể hữu kinh vô hiểm (*) mà thoát khỏi vòng vây.

Thế nhưng...

Ai có thể cho hắn biết vực chủ là đang có ý gì! 

Rốt cuộc là người nảy ra những ý này từ lúc nào!

Vì sao lại không có ai ngăn cản người!

"Mệt quá, ăn chút gì đi." Minh Thù hiển nhiên vỗ vỗ tinh hệ thú một cái, nhìn Sơn Âm một cách mong đợi: "Sơn Âm nướng thịt đi." 

Sơn Âm:"..." Nướng thịt cái gì, không nghe thấy phía sau có tinh hệ thú... đến... rồi...

Tinh hệ thú đuổi đến rồi?

"Răng rắc răng rắc..." 

Cây cối sụp đổ.

Sơn Âm quát lớn một tiếng: "Chạy!"

Sơn Âm phiền lòng, từ khi tới tinh cầu này, bọn họ liền liên tục bị tinh hệ thú truy đuổi. 

"Ta nói..." Minh Thù ngồi xổm xuống trong đám cỏ cao bằng nửa người.

"Suỵt." Sơn Âm hận không thể bịt miệng của Minh Thù lại nhưng hắn lại không dám.

Tinh hệ thú lúc ẩn lúc hiện ở phía trước không tìm thấy mục tiêu, liền hủy mất mấy cây đại thụ tức giận rời đi. 

Sơn Âm lúc này mới thở phào: "Vực chủ, lần sau người có thể nói... vực chủ?"

Người đâu?

Sơn Âm nhìn quanh một vòng, tìm thấy người đang ở bên đám thi thể tinh hệ thú mà bọn họ đang trốn, cô đã cắt xong thịt bày sẵn dụng cụ để nướng đang chờ hắn. 

Sơn Âm: "..." Tức chết đi được.

...

Cơ giáp màu đen dựa vào một thân cây to, bốn phía yên lặng. 

Cửa khoang cơ giáp chậm rãi mở ra, một chàng trai bước ra từ bên trong, thân hình hắn không ngừng dao dộng sau đó liền ngã ra đất.

"Khụ khụ khụ..." Hắn bịt miệng ho khan, trong tay là thứ ẩm ướt sền sệt.

Khoảnh khắc chàng trai giơ lòng bàn tay lên trước mắt xem, màu đỏ chói mắt liền đập vào đáy mắt của hắn. 

"Ta cảm thấy những người đó dường như là người của quân đội, cơ giáp của bọn họ được dùng trong quân đội."

"Ta thấy không giống... những người đó không giống người của quân đội."

"Bất luận bọn họ là ai, ta chỉ biết là nếu như bị bọn họ phát hiện thì chúng ta sẽ không thể thoát được, nói không chừng sẽ bạo phát đại chiến lần thứ mười của vũ trụ." 

"Chỉ là một ngôi sao hoang vu, làm gì mà nghiêm trọng như vậy chứ."

"Bên Hoa Hạ có câu nói gọi là cái gì mà... phần mộ tổ tiên nhà Bào là cái gì? Cái này là mẫu tinh của bọn họ, không phải là tương đương với phần mộ tổ tiên của bọn họ sao?"

"Không đến mức đấy chứ." 

"Hay là chúng ta ngụy trang một chút?"

"Ngụy trang ai?"

"Arlos đi, không phải là bọn họ đang đánh nhau với Hoa Hạ sao?" 

Tiếng nói chuyện truyền đến từ đằng xa nội dung có chút kỳ lạ.

Chàng trai giùng giằng đứng lên, giơ tay lên thu lại cơ giáp tìm một chỗ để trốn.

Một đám người đẩy bụi cỏ ra đi tới. 

Chàng trai nín thở đợi đám người kia đi qua âm thanh xa dần, hắn chậm rãi thở ra một hơi.

"Rào rào..."

"Ta đã nói là ở đây có người mà." 

Giọng nói vang lên từ phía trên đỉnh đầu của hắn.

Người đàn ông ngẩng đầu nhìn, có vài cái đầu đang tụ lại ở phía trên hắn.

"Vực chủ, vực chủ, ở đây có người." Có người xông ra đằng sau vẫy tay. 

"Có chút quen mặt..."

"Có hơi quen mặt..."

Sau ba giây đồng hồ, vài người liền đồng thời bùng nổ. 

"Bà nó!"

Mấy người kia đột nhiên kéo cỏ lại còn giấu hắn đi.

Chàng trai: "..." 

"Ai đấy?"

Hộ vệ số một lắc đầu: "Không có không có, vực chủ, chúng tôi nhìn nhầm."

Hộ vệ số hai gật đầu: "Ừm ừm, nhìn nhầm." 

Hộ vệ số ba nỗ lực nói sang chuyện khác: "Vực chủ, người ăn no chưa? Chưa no thì chúng ta ra phía trước xem, xem có còn tinh hệ thú không để ta bắt cho người một con."

Minh Thù nghi ngờ nhìn bọn họ, trước đây còn ngăn cô sao bây giờ lại niềm nở như vậy.

Có quỷ. 

"Đằng sau là cái gì?"

"Không có..."

"Nói!" Sơn Âm quát lớn một tiếng. 

Mấy người nhất thời không dám lên tiếng đùn đẩy nhau.

Sơn Âm tiến lên đẩy bọn họ ra.

Vạch cỏ ra nhìn, lập tức liền có cảm giác muốn che cỏ lại. 

Tại sao hắn lại ở đây?

Nếu như vực chủ nhìn thấy hắn như vậy liệu có lột da bọn họ không?

Sơn Âm ổn định lại tâm trạng, đỡ người dậy: "Kỷ thiếu gia, tại sao ngài lại ở đây?" 

[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Kỷ Niên.]

Minh Thù nhìn Kỷ Niên được Sơn Âm đỡ dậy, hơi hơi nheo mắt: "Đây không phải là cái người vong ân phụ nghĩa sao?"

Kỷ Niên bị bốn chữ "vong ân phụ nghĩa" đè lên người: "..." 

Minh Thù đột nhiên giận dữ: "Ngươi đỡ hắn làm gì?"

Sơn Âm: "..."

Sơn Âm từ từ buông tay ra cơ thể Kỷ Niên lắc lư, miễn cưỡng lắm mới có thể đứng vững. 

Hắn lấy hơi: "Cô muốn thế nào?"

"Những người đuổi theo cậu lúc nãy có lẽ rất muốn có được cậu, đương nhiên là lấy cậu để đổi rồi, dù sao chúng tôi cũng nhập cảnh phi pháp bị bọn họ nhìn thấy rồi."

Kỷ Niên muốn nói gì đó thế nhưng sắc mặt trắng nhợt đột nhiên ngã xuống. 

Sơn Âm muốn đỡ lại không dám.

Trơ mắt nhìn hắn té trên mặt đất.

...

Vào đêm nhiệt độ của tinh cầu đột nhiên giảm xuống.

Minh Thù ngồi trên một tảng đá, phía trước là Sơn Âm và hộ vệ đoàn đứng thành một hàng.

"Ta bảo các ngươi trông chừng hắn cho cẩn thận, hắn chạy đến đây mà các ngươi không hề nhận được một chút tin tức nào?" 

Sơn Âm cúi thấp đầu: "Vực chủ, xin lỗi, là do tôi thất trách."

Hộ vệ đoàn ở phía sau không dám cãi lại.

Bọn họ không nhận được tin tức cũng không thể trách bọn họ được! 

Là bên Kỷ gia xảy ra vấn đề...

Đương nhiên những lời này nhất định là không thể nói ra được rồi.

Thất trách chính là thất trách. 

Trong bóng đêm, đôi mắt của Minh Thù không hề có tia gợn sóng: "Chuyện như thế này, ta hi vọng là sẽ không có lại lần hai."

"Vâng."

Hộ vệ đoàn bị phạt đứng một lúc lâu sau đó mới được nghỉ. 

Kỷ Niên bị lạnh mà tỉnh dậy.

Hắn đang nằm trong một cái túi ngủ mở rộng, cách đó không xa là đống lửa, có người ngồi bên cạnh đống lửa nói chuyện, giọng nói bị gió lạnh thổi bay.

Hắn ôm cánh tay ngồi dậy. 

Lồng ngực dường như có một đốm lửa đang cháy.

Hắn đưa tay sờ ngực một cái.

"Kỷ thiếu gia, ngài tỉnh rồi?" 

Kỷ Niên nhìn người đứng trước mặt mình là người tên Sơn Âm, hắn nhấp môi dưới không tiếp lời.

"Ăn chút gì đi." Sơn Âm đưa canh thịt nóng hổi tới.

Kỷ Niên đột nhiên hất đi canh thịt văng đầy đất, mắt hắn lộ vẻ đề phòng: "Các ngươi muốn làm gì?" 

Người ở ngoài xa nhìn lại từ từ xúm lại.

Sơn Âm nhíu mày giơ tay lên ý bảo những người đó đừng tới đây: "Kỷ thiếu gia không thích, vậy tôi chuẩn bị cho ngài cái khác."

Kỷ Niên bước ra từ trong túi ngủ, gió lạnh thổi qua, hắn không nhịn được mà rùng mình cắn răng nói: "Vực chủ của các người đâu? Tôi muốn gặp cô ấy!" 

***

(*) Hữu kinh vô hiểm: Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play