Có người không biết vua zombie là cái gì, thế nhưng dính chữ zombie, kết hợp từ cổ vua này, đều chứng tỏ cô ta là người lãnh đạo, cho nên liền có thể lý giải từ mặt chữ.
Cô ta là một zombie.
Đoàn người lại đồng loạt lui về phía sau.
“Làm sao có thể. Cô giống chúng tôi như vậy, sao lại có thể là zombie.”
“Nếu như không phải zombie, cô ta làm sao có thể kiềm chế zombie?”
“Không phải có kỹ năng đặc thù sao? Đây có lẽ là kỹ năng của cô ta...”
“Tôi chưa từng nghe qua có kỹ năng như vậy.”
“Kỹ năng có muôn ngàn vạn trạng, có thể kiềm chế zombie cũng không kỳ quái.”
“Không có khả năng...”
Người sống sót chia làm hai phe.
Một bên kiên trì Minh Thù không thể nào là zombie, kiềm chế zombie chỉ là kỹ năng đặc thù của cô.
Một bên kiên trì Minh Thù chính là zombie, không thể có kỹ năng kiểu đó.
Người của quân đội nhìn nhau, bọn họ nghe qua zombie bậc cao có thể hiệu lệnh zombie, thế nhưng cũng chưa từng thấy qua vua zombie.
Còn là vua zombie không khác gì con người như thế.
“Vừa rồi... chuyện vừa rồi là cô làm?” Trong đám người có người lên tiếng.
“Nghĩ quá nhiều.” Minh Thù nhếch cằm lên: “Zombie của tôi không phải thứ rác rưởi như vậy.”
“...”
Bọn họ nhìn một chút zombie cầm súng phía sau thoắt ẩn thoắt hiện, những zombie này ăn mặc dù không coi là chỉnh tề, nhưng tuyệt đối sạch sẽ.
Hoàn toàn khác với đám zombie nhào ra vừa rồi.
Đừng tưởng rằng cô sạch sẽ thì cô không phải là zombie nhé!
Quân đội cử ra một người đại diện: “Cô muốn làm gì?”
“Giảng đạo lý, là các người cứ muốn nhìn zombie của tôi, bây giờ còn hỏi tôi muốn làm gì.”
“...” Cô mang nhiều zombie như vậy cùng lên đường, bọn họ có thể không hỏi sao?
“Mọi người chỉ cần nhớ kỹ tôi là được rồi, về sau cái tên này nhất định sẽ làm cho mọi người khắc sâu ấn tượng.” Minh Thù thuyết giáo xong: “Được rồi, đừng vây xem zombie tôi nữa, bọn họ sẽ không thích các người.”
“Grừ grừ grừ!” Thích mà!
Một đám người sợ đến sắc mặt trắng bệch.
Cô ta đây là uy hiếp bọn họ sao?
Minh Thù lên xe, zombie phía sau cũng lần lượt lên xe, nghe lời y như thú cưng vậy.
Bây giờ là đánh hay là không đánh?
“Ai là bác sĩ? Hộ sĩ cũng được, hộ sĩ! Có bác sĩ và hộ sĩ hay không!” Một tên lính quèn từ phía trước chạy tới, to giọng kêu.
Quân đội cử ra người kéo một dải cảnh giới, cách ly Minh Thù và bọn họ ra.
Còn tìm ra người sống sót có kỹ năng đặc thù từ trong đội ngũ, canh phòng nghiêm ngặt.
Trên xe.
Hao Tử nhìn về phía Minh Thù đưa ngón tay cái lên: “Cô lợi hại, cô sợ người ta không nhận ra cô à?”
Minh Thù lấy ra một bao thịt khô: “Tôi đường đường là vua zombie, bọn họ không biết tôi chẳng phải là rất mất mặt sao?”
Hao Tử thở dài, lo lắng: “Cái này được rồi, e là không ai không biết cô. Về sau cô đi đến chỗ nào, đều có người dùng ánh mắt hình viên đạn ân cần thăm hỏi cô đấy.”
Minh Thù giọng nói hơi kiêu ngạo: “Dù sao cũng không lợi hại, sợ cái gì.”
Hao Tử: “..”
“Vừa rồi tại sao zombie muốn tập kích nơi đây?”
Tô Đài lúc lâu không lên tiếng, vừa lên tiếng chính là chuyện quan trọng.
Hao Tử chỉ số IQ không đủ, Hoàng Chinh suy nghĩ vài giây nói tiếp: “Hạ Vị không phải nói zombie này có chủ, tiếng vang lên cuối có lẽ là bảo rút lui. Nhìn bên kia loạn như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện.”
Tô Đài: “Vừa rồi bọn họ tìm bác sĩ, cũng có thể nói rất có khả năng đã có người bị thương, nhưng không phải là zombie cắn.”
Zombie cắn không cần thiết tìm thầy thuốc, mà trực tiếp chờ chết.
Hoàng Chinh gật đầu bổ sung: “Hơn nữa còn là một người rất quan trọng.”
Tô Đài ánh mắt hơi tối xuống: “Zombie dương đông kích tây, có người lợi dụng zombie tập kích ám sát người kia.”
Hoàng Chinh nói: “Có thể chính xác làm cho zombie tập kích, lui lại. Không thể nào là trùng hợp, cho nên...”
Hai người liếc nhau: “Đây là một kế hoạch đã được vạch sẵn.”
Hao Tử nghe hai người này phân tích xong, hắn nhức đầu: “Làm sao cứ giống như các cậu bày ra kế vậy. Hạ Vị, cô nghe có hiểu gì không?”
“Hả?”
Hao Tử nhìn Minh Thù đã giải quyết hết hơn phân nửa thịt khô.
Xong, người này căn bản không nghe.
“Thế nhưng zombie không cần thiết bày ra chuyện phiền toái như vậy, bọn họ muốn giết người nào xông thẳng tới, toàn bộ cắn chết là được.” Hao Tử nói ra nghi vấn của mình.
Hoàng Chinh và Tô Đài đồng thời nhìn về phía Hao Tử.
“Sao thế, tôi nói sai sao? Zombie lẽ nào đã học được chuyện vạch kế hoạch rồi? Vậy còn có để cho người sống hay không...” Hao Tử kêu rên.
Đến zombie bắn súng cũng có, zombie bày kế này... dường như cũng không phải là cái gì đáng để ngạc nhiên.
“Hạ Vị.” Hoàng Chinh gọi Minh Thù.
Minh Thù ngậm một sợi thịt khô, mờ mịt nhìn về phía bọn họ: “Hả?”
Hoàng Chinh đưa cho cô một chai nước, thuận thế hỏi: “Đối với chuyện vừa rồi cô thấy thế nào?”
“Không thấy thế nào cả, không liên quan đến tôi.”
“...”
Cũng đúng, bọn họ phân tích nhiều như vậy, có liên quan gì đến bọn họ đâu?
Thế nhưng hiển nhiên người khác không phải nghĩ như vậy, quân đội trưởng mang theo một nhóm bộ đội đặc chủng toàn thân trang bị giống như là muốn đi oanh tạc lô cốt qua đây.
Bọn họ hoài nghi chuyện vừa rồi, có liên quan đến bọn hắn.
“Zombie phải xử lý gọn, mấy người các cậu theo chúng tôi trở tiếp nhận điều tra.”
Không biết là quân đội trưởng chưa nghe người bên dưới báo cáo lại chuyện Minh Thù là vua zombie, hay là nghe rồi mà không tin.
Nói chung lúc hắn nói chuyện, vẫn rất tự tin vào bản thân.
Tô Đài nhìn về phía Minh Thù, dùng ánh mắt để hỏi, làm sao bây giờ?
Phía sau bị xe ngăn chặn, bọn họ cũng không có biện pháp lập tức lái xe đi.
“Đánh thôi.” Minh Thù huýt sáo: “Người ta đánh tới cửa rồi, không dạy dỗ một chút thì chưa biết hận trẫm.”
Tô Đài không hiểu lắm câu nói phía sau của Minh Thù là có ý gì.
Câu này sao không hợp với lời kịch bình thường cho lắm?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT