Sau khi ra khỏi thành phố đó, Minh Thù dọn dẹp một ngôi làng để ở.
Hao Tử cho rằng Minh Thù muốn bắt đầu thành lập căn cứ của mình, ai ngờ ngày thứ hai hắn vừa dậy thì thấy zombie chỉnh tề đứng ở bãi đất trống
Mỗi con đều cầm súng, cách đó không xa còn có bia ngắm.
"Cô ta đang làm cái gì vậy?" Hao Tử ngồi xổm xuống bên cạnh Hoàng Chinh đã dậy trước hắn.
Hoàng Chinh thay đồ cho Lý Kiếm Nhân đang ngơ ngẩn, hắn hướng mắt nhìn bên kia: "Cô ta nói muốn huấn luyện bọn họ dùng súng..."
"Phụt... Khụ khụ khụ."
Hao Tử suýt chút nữa bị chết vì sặc nước bọt.
Huấn luyện zombie dùng súng?
Zombie vốn đã khó đối phó, bây giờ còn được huấn luyện dùng súng như vậy, sẽ trở thành thế nào đây?
Sao cô ta không lên trời luôn đi!
"Cô ta không cho con người đường sống sao?"
"Sao vậy."
"Tô Đài." Hao Tử nhảy lên: "Cậu nhìn cô ta đi, cô ta muốn huấn luyện zombie dùng súng, nếu cô ta cứ như vậy con người sẽ bị bức chết đó."
Tô Đài phản ứng bình thản: "Ngày hôm nay xem xung quanh, kiểm tra tình trạng nguy hiểm hiện tại."
"Không phải Tô Đài, cô ta..."
Tô Đài xoay người vào nhà.
Hao Tử nhìn Hoàng Chinh, lại nhìn cửa phòng.
Sao có mình hắn cảm thấy kỳ lạ vậy chứ?
Minh Thù chọn vài con zombie thông minh trước, sau khi bọn nó học được đi dạy lại những con zombie ngu ngốc không khai thông đầu óc kia.
Vài ngày sau, Hao Tử nhìn thấy mấy con zombie đang bắn súng ầm ầm, ngoại trừ không chính xác lắm, còn lại không vấn đề gì cả.
Nếu để cho người bên ngoài thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ bị hù chết.
Zombie đều biết bắn súng.
"Tô Đài, cậu có cảm thấy con tiểu zombie kia càng ngày càng giống người không?" Hoàng Chinh từ phòng đi ra, đi lên sân thượng có Tô Đài đang ở đó, nhìn con tiểu zombie phía dưới đang chạy tới chạy lui.
Tiểu zombie thay một bộ đồ thể thao nhẹ nhàng thoải mái, cánh tay và chân đều lộ ra bên ngoài.
Da tay của nó xanh biếc, tuy nhìn vào khá đáng sợ, nhưng so với đám zombie ghê tởm bên ngoài, nó có thể được coi là ngôi sao của zombie.
"Nó đang tiến hóa." Tô Đài nói: "Tôi thấy Hạ Vị cho nó ăn đồ."
Tim Hoàng Chinh nhảy một hồi, có chút kích động: “Về sau nó cũng giống như cô ấy sao? Vậy tiện nhân không phải...?”
"Tôi không biết cô ấy cho nó ăn cái gì." Hắn chỉ thấy cô đút cho tiểu zombie ăn, nhưng không thấy rõ là cái gì, thế nhưng ngày thứ hai tiểu zombie biến hóa rõ ràng.
“Cô ấy sẽ nói cho chúng ta biết chứ?” Hoàng Chinh có chút không xác định: "Chúng ta đi lấy vật tư về, đổi với cô ấy."
Tô Đài khoanh tay đặt ở trên ban công, cơ thể hơi nghiêng về phía trước: "Cậu cảm thấy để cho một con zombie tiến hóa, cả khu này sẽ thế nào?"
Hoàng Chinh nghẹt thở.
Nhưng bây giờ có cơ hội làm cho anh em của bọn họ trở về, ít nhất sẽ càng ngày càng tốt.
"Tôi muốn xem thử một chút." Hoàng Chinh kiên định nói: "Ngày mai tôi đi xung quanh đây thu thập vật tư."
Tô Đài im lặng một lúc: "Tám giờ tập hợp."
Hoàng Chinh vỗ vỗ bả vai Tô Đài.
“Grừ Grừ Grừ!”
Mấy con zombie từ bên ngoài thôn chạy vào, tiếng rống rất lớn, đám zombie trên bãi đất trống cũng rống theo.
"Sao vậy?" Hao Tử vội vã chạy đến.
Tô Đài quan sát phản ứng của đám zombie, một lát sau nói: "Có người đến, đi xuống xem sao."
Tô Đài bọn họ mới vừa đi xuống dưới, liền nghe thấy tiếng súng ngoài thôn vang lên.
Minh Thù chậm rãi từ đồng cỏ đứng dậy, nhìn về tiếng súng ngoài thôn: "Có người vào thôn rồi?"
“Grừ Grừ Grừ!” Tiểu Zombie ở phía dưới gật đầu.
Minh Thù nhảy xuống: "Mọi người ở lại chỗ này, trốn đi."
Tiểu zombie rống một tiếng với đám zombie đang tức giận, zombie nhìn hai bên một chút, cầm súng, đi tìm nơi trốn.
Trong chớp mắt bãi đất trống vắng vẻ trở lại.
Cửa thôn có vài xe lính.
Một người đàn ông mặc quân phục nhìn con zombie không thể bắn súng: “Có thể bắn súng sao?”
"Bà nó, thực sự là thấy quỷ." Người bên cạnh giẫm zombie một cước.
Bọn họ vừa tới cửa thôn, đang chuẩn bị đi vào đã bị mấy con Zombie tập kích.
Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng là người, gọi vài tiếng, đối phương không hề đáp lại.
Sau khi lấy kính viễn vọng nhìn, mới phát hiện tên nổ súng là zombie.
Bọn họ nhiều người, zombie thì ít, có mấy con thấy tình huống không tốt lắm, liền chạy đi.
"Tà môn..."
"Gần đây zombie tiến hóa không ít, về sau sợ rằng sẽ gặp nhiều chuyện kỳ lạ hơn như vậy nữa."
Mọi người thở dài.
"Các ngươi từ đâu tới?"
Chẳng biết lúc nào cửa thôn đã có mấy người đứng, đứng ở phía trước là một chàng trai không lớn lắm, trên tay mang theo súng, nhưng nòng súng hướng xuống dưới.
Hai bên mỗi bên có một chàng trai.
Nhìn về phía sau, có người chậm rãi đi về phía này, nhìn bộ dạng là một cô gái.
Mấy người này...
Vừa rồi bọn họ rõ ràng thấy zombie chạy vào bên trong, bọn họ từ đâu chui ra nhỉ?
"Anh trai à, chúng tôi từ phương Bắc tới đang tìm nơi nghỉ ngơi, thôn này có chỗ nghỉ chân không?"
Zombie đang hoành hành khắp nơi, nếu bây giờ nghỉ ở ngoài chắc chắn sẽ chết.
Không ai biết zombie sẽ chui ra từ chỗ nào.
Có nhà ở an toàn hơn một tí.
Tô Đài quan sát bọn họ vài lần, đều là những tên mặc quân phục, thế nhưng tư thế của bọn họ, cà lơ phất phơ, hoàn toàn không giống quân nhân.
“Trong xe các ngươi là gì?” Tô Đài hỏi.
Người đàn ông mặc quân phục đứng đầu mỉm cười nói: "Một ít vật tư, đều là dọc theo đường thu thập được, còn có vợ con và vài người may mắn sóng sót."
Hắn thẳng thắn thành khẩn như thế, phảng phất là muốn cho người tin tưởng bọn họ.
"Phía trước mấy dặm có một cái thôn, mọi người có thể đi nơi đó." Tô Đài thản nhiên nói: "Trước khi trời tối có thể tới được."
Mấy tên đó trao đổi ánh mắt, thôn này có gì đó kỳ lạ.
“Anh trai à, chúng tôi ai cũng gấp gáp, đi về phía trước nếu như gặp phải chuyện gì phiền phức, trước khi trời tối sẽ không tới được đâu, chúng tôi nhiều người như vậy, có cả phụ nữ và trẻ em.”
Nói rồi người đàn ông kéo một chiếc xe ra, bên trong quả thật có phụ nữ và trẻ em, nhìn qua cũng rất bình thường.
Người đàn ông và Tô Đài thương lượng: "Cậu xem vậy được không, chúng tôi cho cậu một ít vật tư, cậu cho chúng tôi ở chỗ này nghỉ một đêm, sáng mai chúng tôi đi liền."
Tô Đài đang muốn từ chối, lại nghe tiếng nói thanh thúy từ phía sau vang lên: "Để cho bọn họ vào đi."
Tô Đài quay đầu liếc mắt nhìn, khẽ nhíu mày.
Một lát sau quay đầu thản nhiên nói: "Vào đi."
Bọn đàn ông kia không ngờ người quyết định lại là người phía sau, nhìn qua cũng không có sức công kích gì.
Khóe miệng cô gái mỉm cười, nhìn qua cực kỳ vô hại.
Tô Đài đi qua một bên, để cho bọn họ lái xe đi vào trước.
Đám người này lưỡng lự, nhưng vẫn theo lời Tô Đài nói, lái xe đi vào.
"Những người này không bình thường lắm, sao còn cho bọn họ vào?" Tô Đài nhân cơ hội hỏi Minh Thù.
“Đám zombie của tôi đói bụng.” Minh Thù mỉm cười: "Lừa bọn họ đi vào, để cho zombie ăn no một chút."
Nếu như không phải đi chung đường với cô, thực sự hắn sẽ tin điều này.
Dù cô không ngăn zombie ăn thịt người, nhưng cô cũng không giúp zombie săn con người.
Nói chi đến tình huống bây giờ, dụ họ vào cuộc săn bắt này.
Chắc chắn cô có mục đích gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT