Trên lầu, mấy người Hao Tử chiếm cứ trong góc, tinh thần đều có vẻ khó xử và tức giận.

Khá nhiều các giá sách trong thư viện đã bị dời đi, ở vị trí giữa và phía dưới đều là những người đàn ông cao to lực lưỡng, mỗi người nhìn qua đều không dễ chọc.

Mà ba nữ sinh lúc trước chạy trốn lúc này cũng đã ở đây. 

Một người nằm trên mặt đất không biết sống chết.

Một người bị người ta ôm lấy đùa giỡn, mấy gã đàn ông cười đùa thoải mái cô gái sợ đến thét lên không ngừng.

Còn một người nữa không thấy đâu. 

Thế nhưng Minh Thù nghe thấy có âm thanh truyền đến cách đó không xa.

Minh Thù đi lên phía trước, đám người kia đều nhìn về phía cô.

Bộ dạng vô cùng hung dữ, giống như là muốn ăn thịt người. 

Thấy rõ là một cô gái tay trói gà không chặt hơn nữa trông lại rất duyên dáng, ánh mắt đám người kia hiện lên vẽ tà ác.

"Ngươi..."

"Đây là bạn của chúng tôi." Hao Tử chạy tới, dường như sợ bọn họ động thủ, nhanh nói một câu. 

Bọn đàn ông nhìn về phía người ở giữa, người nọ phất tay một cái.

Hao Tử vội vàng mang Minh Thù tới bên phía bọn họ.

-

Đám người này mới đến không bao lâu, nghiêm chỉnh huấn luyện dọn dẹp zombie, sau đó liền lên thư viện.

Quan trọng hơn chính là, Tô Đài cũng về cùng với bọn họ.

Minh Thù ngồi vào góc, nam sinh tên là Tô Đài kia đang dựa vào tường, Minh Thù qua đây hắn cũng ngồi xuống theo: "Hạ Vị?" 

"Ừm?"

Hao Tử tỏ vẻ đã nói qua với Tô Đài, cô ấy tên là Hạ Vị.

Sau khi Tô Đài hỏi xong câu đó cũng không tiếng nữa, có lẽ là do e ngại đám người ở phía trước mặt. 

"Đám người kia ở đâu tới? Ức hiếp người quá đáng!" Bên trong giọng nói của Hao Tử vô cùng phẫn nộ, hiển nhiên là do nhìn thấy những hành vi bắt nạt phụ nữ của bọn chúng, nhưng bọn họ lúc này lại không dám cùng nhiều người như vậy lấy cứng đối cứng.

"Gặp phải trên đường." Giọng nói Tô Đài thấp xuống: "Cẩn thận một chút."

"Tô Đài, người anh em." 

Lúc Tô Đài đang nói, có một tên cầm hai bình rượu đi qua: "Anh trai mời cậu uống rượu, đến đây, đừng khách khí, không đủ thì sẽ lấy thêm."

Người đàn ông mang rượu tới còn cầm cả chén đến.

Hao Tử và Hoàng Chinh di chuyển thân thể, che chở cho Lý Kiếm Nhân ở đằng sau. 

Ánh mắt người đàn ông thỉnh thoảng đảo qua phía Lý Kiếm Nhân.

Tô Đài nói: "Cám ơn."

Người đàn ông thu tầm mắt lại, cười vài tiếng, giống như vô tình hỏi: "Người anh em kia bị sao vậy? Có phải là không được khỏe hay không? Tôi có mang theo thuốc." 

"Không có việc gì, chỉ là mệt quá thôi." Hoàng Chinh trả lời.

"Như vậy... Ồ, người anh em đã tỉnh lại rồi." Người đàn ông hô một tiếng.

Hao Tử theo bản năng quay đầu nhìn lại, người đàn ông bất ngờ lách người đi qua, xốc Lý Kiếm Nhân lên. 

"Hắn bị cắn!" Người đàn ông lạnh lùng nói: "Mọi người tại sao không giết hắn?"

"Chết tiệt, buông hắn ra!" Hao Tử động thủ cướp Lý Kiếm Nhân về: "Hắn bị cắn liên quan gì tới anh."

"Hừ, hắn chẳng mấy chốc sẽ biến thành zombie, ở đây chúng ta nhiều người như vậy, hắn biến thành zombie cắn người thì phải làm sao." Người đàn ông vừa nói vừa rút súng ra: "Bây giờ giết hắn đi, chấm dứt tai họa về sau." 

"Anh dám!" Hao Tử che trước mặt Lý Kiếm Nhân: "Hắn bị chúng tôi trói lại rồi, làm sao có thể cắn người."

Tô Đài tuy là không nói chuyện, nhưng cũng đi qua đó đứng, ý tứ rất rõ ràng.

Người đàn ông nói chầm chậm: "Người anh em, không phải anh đây vô lý, mọi người đều biết đến lúc hắn biến thành zombie, chúng ta nhiều người như vậy không chừng đều gặp phải tai họa. Được rồi, được rồi... nếu là có anh em bên phía tôi bị cắn, tôi cũng không thể mặc kệ hắn được, tôi cũng là vì an toàn của mọi người thôi, mọi người nên trói người đó chặt vào." 

Người đàn ông đầu tiên là bới móc, bây giờ lại thể hiện bộ dạng rất dễ nói chuyện.

Mấy người Tô Đài cũng không biết hắn có chủ ý gì.

"Không có việc gì, không có việc gì, đều là hiểu lầm." Người đàn ông nhìn về phía mấy người đằng sau phất tay một cái. 

Người đàn ông cất súng đi, mắt hắn ánh đảo qua mấy người, tới bên cạnh Minh Thù ngồi xuống, mang ánh mắt khác thường nhìn Minh Thù dò xét một lượt: "Cô bé này vừa rồi mới trở về, bên ngoài nhiều zombie như vậy, không sợ sao?"

Người đàn ông tay đưa tay lên phía sau Minh Thù, chỉ cần thoáng đưa lên phía trước là có thể chạm vào cô.

"Tôi đã khiến mọi người sợ hãi rồi." Minh Thù mỉm cười. 

"Ha ha, làm chúng ta sợ? Cô em thật biết nói chuyện."

Bàn tay Người đàn ông chụp xuống, mắt thấy là sẽ trúng trên vai Minh Thù, Tô Đài bất ngờ giơ tay lên cản lại.

"Tô Đài, đây là ý gì?" Đôi mắt người đàn ông nhíu lại: "Tôi giúp cậu chiếu cố cô em này một chút, cậu không muốn sao? Nếu như cậu không muốn, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc người bạn kia của cậu, thế nào?" 

Trong lời nói mang theo ý uy hiếp.

Hai lựa chọn, hoặc là chọn Minh Thù, hoặc là chọn Lý Kiếm Nhân.

Hao Tử nắm chặt nắm tay: "Hèn hạ!" 

Người đàn ông đối với việc này không thèm để ý.

"Tôi khuyên anh không nên động tới cô ấy." Giọng nói Tô Đài bình thản.

"Đúng đúng." Hao Tử như là nhớ tới việc gì, ở bên cạnh gật đầu. 

Đụng tới cô ta sẽ chết rất thảm!

Cô ta là vua zombie!

Hiển nhiên người đàn ông không để ý tới lời nói của bọn họ. 

"Tô Đài, tôi nể mặt cậu nên mới để cho bạn bè của cậu ở lại."

"Rõ ràng là chúng ta tới trước." Hao Tử cạn lời.

"Là các cậu tới trước, nhưng các cậu có bản lĩnh dọn dẹp nhiều zombie phía dưới như vậy sao?" Người đàn ông cảm giác hoàn toàn chiếm ưu thế. 

"..." Phải dọn dẹp sao? Người ta là trông coi bọn hắn!

Người đàn ông cho rằng Hao Tử không thể phản bác: "Bây giờ nói thế này, ai nắm tay cứng hơn thì sẽ có tiếng nói, có phải hay không người anh em."

Tô Đài không nói gì. 

"Cô em này tôi sẽ chăm sóc thật tốt giúp các cậu, yên tâm, về sau mọi người theo tôi, đảm bảo mọi người sẽ được ăn uống thoải mái."

"Không cần nhọc lòng, chúng ta có thể chăm sóc tốt cho cô ấy." Tô Đài giơ tay nắm chặt cổ tay của người đàn ông, đẩy sang bên cạnh thuận thế kéo Minh Thù dậy, kéo đến phía bên cạnh bọn họ.

Người đàn ông tối sầm mặt lại. 

Đám người còn lại vốn vẫn đang để ý tới bên này, cũng nhao nhao cầm súng đi qua.

"Tô Đài, tôi thấy cậu cũng có vài phần bản lĩnh mới cho cậu mặt mũi, vậy mà cậu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt."

Người đàn ông cười nhạt: "Cô bé này da thịt mịn màng, theo các người chỉ có thể chịu khổ, không bằng theo anh đi, anh đây cam đoan để cho em so với người khác được sung sướng hơn." 

Tận thế tới, người chết nhanh nhất là người già và trẻ con, thứ hai chính là phụ nữ.

Bây giờ muốn tìm một phụ nữ sạch sẽ còn khó hơn đi lên trời.

Ngày hôm nay không ngờ may mắn như vậy, khiến cho hắn gặp được một người. 

Hắn đã lâu không có gặp một cô gái trông xinh đẹp lại sạch sẽ như vậy.

"So với người khác đều tốt hơn?" Giọng nói Minh Thù nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo ý cười.

Người đàn ông cho rằng Minh Thù là đồng ý: "Còn không phải sao, anh đây nếu không có chút bản lĩnh, làm sao có thể sống đến tận bây giờ. Chỉ cần em theo anh, anh sẽ chăm sóc em so với những người phụ nữ bên ngoài tốt hơn nhiều." 

"Đó là anh không gặp phải tôi."

"Đúng đúng, gặp được cô em về sau cuộc sống này sẽ càng ngày càng êm dịu."

Minh Thù nhướn mày: "Hy vọng anh thích những thứ êm dịu tiếp theo." 

"Ha ha, cô em thật là biết điều..."

"A…"

"Soạt soạt soạt…" 

"Zombie!"

"Có zombie!"

"Bà nó, bọn chúng làm sao lại lên đây!" 

Chỉ trong khoảnh khắc mọi thứ trở nên hỗn loạn, người đàn ông còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, tiếng súng và tiếng zombie rống đã nối thành một mảng.

Zombie từ dưới lầu xông tới, thư viện chỉ có khoảng rộng như vậy, không gian bọn họ di chuyển là có hạn.

"Giết bọn chúng, giết bọn chúng, nhanh giết bọn chúng!" 

"Không nên hốt hoảng, để ta giết chết bọn chúng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play