Dật An Vương phủ.

Minh Thù ngồi phía bên ngoài viện của Cơ Tầm phơi nắng, bên cạnh phủ khăn tay, phía trên khăn tay là mứt hoa quả và điểm tâm.

Phía xa xa có hạ nhân bước qua. 

Hạ nhân cúi đầu với Minh Thù, nhấc chân muốn vào bên trong.

“Ngươi bưng cái gì?” Minh Thù ngăn nàng lại.

Hạ nhân cúi đầu chào, cung kính trả lời: “Là thuốc bổ của vương gia chuẩn bị cho thế tử.” 

“Để ta bưng vào.”

Hạ nhân lưỡng lự, không dám đưa cho Minh Thù.

Nếu để cho thế tử phi bưng vào, thế tử còn có thể uống sao? 

Nhưng nàng chỉ là một hạ nhân, đành đưa thuốc cho Minh Thù, cúi đầu xin cáo lui.

Minh Thù dọn dẹp đồ ăn vặt bên cạnh, bưng vào.

Cơ Tầm đang viết chữ, tuy nhiên nàng đọc không hiểu những nét chữ gà bới của hắn là gì. 

“Uống đi.” Minh Thù để thuốc bên cạnh hắn.

Tay Cơ Tầm dính không ít mực, ngay cả trên y phục cũng vậy, bẩn thỉu đi về phía Minh Thù.

“Đừng qua đây!” Minh Thù chỉ vào hắn: 

“Ta mới vừa thay y phục!”

Cơ Tầm lập tức bĩu môi, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, hắn bưng thuốc đi về phía Minh Thù: “Cho, nương tử, ăn.”

Minh Thù: “...” 

Minh Thù dừng một chút, Cơ Tầm đã đi về phía nàng, ngồi xuống bên cạnh Minh Thù, ấn một ngón tay đầy mực lên người nàng.

Mùi vị thuốc rất khó chịu, Cơ Tầm không muốn uống.

“Tự uống.” Minh Thù đẩy bát ra. 

“Không thích.” Cơ Tầm ấm ức, vẻ mặt tỏ vẻ thứ này rất khó uống.

Cơ thể hắn vẫn khỏe, suốt ngày cho hắn uống thứ này.

“Không thích cũng phải uống.” Minh Thù mỉm cười: 

“Không uống hết, hôm nay sẽ ngủ dưới đất.”

Cơ Tầm: “...”

Hắn xoắn xuýt nhìn bát thuốc, khó uống chết đi được, thuốc này do tên khốn kiếp nào làm vậy. 

Ngủ dưới đất thì ngủ dưới đất!

Lão tử cũng có tôn nghiêm!

Dù sao đợi lúc nàng ngủ, có thể leo lên giường! 

Cơ Tầm đang muốn buông bát, chợt nghe hạ nhân báo Lục hoàng tử tới.

Lục hoàng tử? Hắn tới làm gì? Nương tử mình suốt ngày lui tới với Lục hoàng tử... Nàng không phải là muốn cắm sừng mình chứ?

Như vậy sao được! 

Đôi mắt Cơ Tầm chuyển động, đột nhiên cầm thìa đút Minh Thù.

Nửa người hắn dựa vào nàng, chiếc thìa dán vào cánh môi Minh Thù: “Nương tử, uống.”

Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, hắn cười vô cùng ngây thơ, chỉ thiếu điều viết trên trên gương mặt vài chữ to “Ta biết điều, đồ ngon đều cho nương tử ăn”. 

Minh Thù chu môi, Cơ Tầm lập tức đút thuốc cho nàng.

Lúc Lục hoàng tử tiến vào, thấy một cảnh tượng “hài hòa”.

Hắn hoàn toàn không biết kẻ ngu si này có gì tốt đáng để nàng đối xử như vậy. 

“Thế tử phi, ta có chuyện muốn hỏi cô.” Lục hoàng tử không nói lời dư thừa, vừa mở miệng ra đã hỏi thẳng.

“Ừ, hỏi đi.”

“Có thể nói một mình không?” Lục hoàng tử rất cẩn thận. 

Mặc dù Cơ Tầm là kẻ ngốc nhưng hắn cũng cảm thấy nên tránh thì tốt hơn.

“Hắn là kẻ ngốc, người nói đi.”

“...” 

Tay Cơ Tầm đang cầm thìa nắm thật chặt, nàng mới là kẻ ngốc đấy! Lão tử đang nằm gai nếm mật! Nằm gai nếm mật hiểu không! Một đám phàm phu tục tử!

Hắn cười ngốc nghếch, sau đó nhanh chóng đút Minh Thù uống.

Để cho nàng nói lão tử ngốc! 

“Đừng phá, tự uống đi.” Minh Thù cầm lấy tay hắn:

“Phá nữa ta sẽ ra ngoài.”

Cơ Tầm: “...” 

Nàng coi trọng tên thư sinh này sao!

Lão tử không đi!

Lục hoàng tử: “...” Có thể đừng xem hắn là người vô hình không. 

“Lục hoàng tử muốn tìm ta nói gì?” Minh Thù đẩy Cơ Tầm ra, đứng lên, nở nụ cười tỏa nắng.

Lục hoàng tử liếc mắt về phía Cơ Tầm đang nhìn chén thuốc của hắn.

“Về chuyện thích khách, Tống Vân Kiều không hạ độc, nàng ta chỉ thu mua thích khách, cho nên, vì sao lúc đó thế tử phi muốn ngăn nàng ta?” 

Minh Thù nghiêng đầu, suy nghĩ một chút liền hiểu Lục hoàng tử hỏi gì: “Người hoài nghi ta hạ độc người?”

“Keng...”

Thìa đụng phải bát, phát ra một tiếng vang. 

Minh Thù quay đầu nhìn Cơ Tầm, hắn đang nén giận uống thuốc. Thấy Minh Thù quay đầu, hắn nở một nụ cười, nỗ lực tạo nên bầu không khí “Ta có cố gắng ăn”.

“Ta chỉ muốn hỏi vì sao thế tử phi muốn ngăn Tống Vân Kiều?”

Lục hoàng tử không thừa nhận sự hoài nghi của hắn. 

Thế nhưng biểu đạt của hắn chính là ý đó.

Minh Thù nheo mắt: “Ta chỉ muốn ngăn nàng, không được sao?”

Ánh mắt Lục hoàng tử nặng nề: “Không có lý do gì?” 

Minh Thù mỉm cười: “Nhìn nàng ta khó chịu.”

Lục hoàng tử yên lặng một lát: “Thế tử phi, cô không cảm thấy lý do này vô cùng gượng ép sao. Cô muốn ta tin cũng phải có một lý do chứ?”

Minh Thù nở nụ cười càng rực rỡ hơn: “Lục hoàng tử, có phải người hiểu lầm gì rồi hay không? Người có tin ta hay không, đối với ta mà nói cũng không khác nhau chút nào, người chết cũng không phải ta.” 

Lục hoàng tử: “...” Lại là thái độ không quan tâm này, thậm chí còn có thái độ không thèm nữa.

Nữ nhân này...

Nói thế nào đây. 

Nàng nói cái gì thì là cái đó, rất hiếm khi thấy nàng quanh co lòng vòng.

Từ cách nàng muốn bắt cóc Tam hoàng tử đã nói lên tất cả.

Nhưng đây có phải là hình tượng nàng muốn tạo ra hay không, Lục hoàng tử cũng không rõ lắm. 

Nếu như vậy thì quá đáng sợ.

“Tống Vân Kiều nói là cô.”

Lục hoàng tử quan sát kỹ thái độ của Minh Thù, đáng tiếc lại thất bại, nụ cười nàng không có chút thay đổi. 

“Ta nói là Tống Vân Kiều thì sao, người tin không?”

Lục hoàng tử cau mày, một lát sau cáo từ: “Nếu thế tử phi có manh mối gì, hãy báo cho ta.”

Hắn không có chứng cứ chứng minh là nàng làm. 

Cũng tìm không được lý do nàng làm như vậy.

“Không tiễn.”

Lục hoàng tử cho thị vệ đưa hắn rời khỏi, trước khi đi, hắn còn liếc nhìn Cơ Tầm. 

Minh Thù sờ cằm, nhìn theo bóng Lục hoàng tử rời khỏi.

Người hạ độc không phải Tống Vân Kiều, chuyện này có chút bất ngờ.

Nàng hứng thú liếc thế tử đang uống thuốc ở phía sau, hắn không ra tay đoạt phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm đấy chứ? 

Tống Vân Kiều vốn là muốn thích khách làm bộ ám sát Lục hoàng tử, nàng đỡ kiếm, đương nhiên sẽ không đâm tới bị thương.

Nếu nàng không ngăn Tống Vân Kiều, vậy bây giờ người nằm đó chính là Tống Vân Kiều.

Nghĩ như vậy, thật có khả năng là hắn làm. 

Minh Thù đi ra ngoài hỏi thăm hạ nhân, Cơ Tầm gần đây có một mình rời đi hay không.

Hạ nhân đều nói không có, lúc nàng không có ở trong phủ, đa số Cơ Tầm sẽ chơi đùa, chơi mệt sẽ đi ngủ.

“Nương tử, ta, không đúng?” Sắc mặt Cơ Tầm hồng hồng, ngô nghê hỏi. 

Nàng nhìn chằm chằm lão tử lâu như vậy, nhìn cái gì vậy, có gì để nhìn chứ. Nàng có bản lĩnh thì tới đây ngủ đi!

Minh Thù vẫy tay với hắn.

Cơ Tầm đề phòng, chậm rãi đi tới: “Nương tử?” 

Minh Thù sờ soạng người hắn một vòng, không tìm được bất kỳ vật gì.

Y phục Cơ Tầm xộc xệch, bị mò đến xấu hổ, uất ức gọi nàng: “Nương tử...”

“Thế tử phi! Con đang làm gì vậy!” Tiếng rống giận dữ của Dật An Vương truyền đến: 

“Bổn vương không phải đã nói với con, không cho phép làm bậy với Tầm nhi sao.”

Cơ Tầm tội nghiệp phủi y phục như là bị Minh Thù vô lễ.

Minh Thù: “...” Được lắm! Tiểu yêu tinh này càng ngày càng lợi hại! 

“Tầm nhi còn nhỏ, ta biết là uất ức cho con, nhưng con cũng không thể làm bậy với Tầm nhi.”

“Bồn vương nói chuyện với con, thế tử phi, con có nghe hay không?”

Minh Thù mỉm cười với Cơ Tầm, buổi tối trẫm sẽ thu phục ngươi! 

“Cha, con hỏi cha một chuyện.”

“Con và Tầm nhi... Chuyện gì?”

“Chúng ta đi ra ngoài nói.” 

Cơ Tầm: “...”

Vừa rồi nàng cười dễ nhìn như vậy, còn bây giờ là ý gì? Tại sao bây giờ lại âm u như vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play