Mấy ngày tiếp theo người của Lục hoàng tử đoán chừng là có mưu đồ bí mật, Minh Thù cũng chẳng muốn can dự vào. Dù sao nàng cũng đưa ra ý kiến rồi, Lục hoàng tử không nghe thì chuyện đó không liên quan đến nàng.

Cơ Tầm suốt ngày vi phạm quy tắc bưng đồ ăn ngon đi tìm nàng.

Cho rằng như vậy thì trẫm sẽ không cự tuyệt hắn sao? 

Thật là ngây thơ!

Trẫm có thể ăn xong rồi từ chối!

Cơ Tầm rất tuyệt vọng. 

Mỗi lúc Minh Thù rảnh rỗi sẽ đi Vân Hỷ các nghe ngóng tin tức của bản đồ kho báu, các thông tin liên quan đến vấn đề này của Vân Hỷ các rất nhiều.

Minh Thù có được tấm nào thì hủy tấm đó, Vân Hỷ các thật không nói nên lời đối với những hành động phá hoại tài sản này của nàng.

Nhưng Minh Thù có trả thù lao, bọn họ nhận được tiền thì sẽ làm. 

Bản đồ quá vụn vặt, Vân Hỷ các cũng biết khả năng tập hợp lại rất thấp, chi bằng trực tiếp chuyển thành tiền như thế sẽ thực tế hơn.

Hơn nữa câu chuyện xa xưa như vậy, ai biết tin đồn là thật hay giả?

Vân Hỷ các là một chủ nhân hiểu rõ thời thế. 

Nàng không những muốn hủy bỏ bản đồ, còn khiến Vân Hỷ các lan truyền tin tức ra ngoài, bản đồ kho báu là do nàng phá hủy.

Càng nhiều càng tốt.

Tốt nhất cho người trong thiên hạ đều biết, bản đồ kho báu bị nàng hủy rồi. 

Dật An Vương phát hiện ra rằng vương phủ của bọn họ đã bắt đầu được người trong giang hồ chiếu cố đến.

Cả buổi tối Dật An Vương thấy người trong giang hồ bay qua bay lại trên phủ của ông, không giết người cũng không trộm đồ, họ đều đến một lúc rồi đi ngay.

Có người lúc đi còn chửi ầm lên. 

Mắng đến mức xúc động quá độ, Dật An Vương cũng không nghe rõ là mắng điều gì.

Ông rất phiền muộn.

Bọn họ làm gì vậy chứ? 

Trong phủ của ông có bảo bối sao?

Dật An Vương chọn cách báo án, con của ông vẫn còn ở trong phủ, không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.

Tin tức trong giang hồ truyền đi rất nhanh, thông tin Minh Thù hủy bản đồ kho báu chưa được bao lâu đã được truyền đi khắp nơi. 

Minh Thù cảm thấy đợt giá trị thù hận này chắc là đủ kéo dài.

“Nương tử, nhìn xem.”

Cơ Tầm từ bên ngoài chạy vào, kín đáo đem vật trong tay đưa cho Minh Thù. 

“Thứ gì vậy.” Minh Thù sờ vào món đồ bụi bẩn.

“Bản đồ.” Cơ Tầm tặng Minh Thù một nụ cười lớn:

“Rất lớn.” 

Bản đồ... rất lớn?

Minh Thù liếc nhìn thứ bám bụi bẩn gì đó trong tay, là một bức tranh được cuốn lại, chắc là được làm từ da dê.

Nàng nhìn rồi cười với Cơ Tầm như một tên ngốc. 

Lưỡng lự kéo sợi dây buộc xuống.

Sợi dây rơi ra, tấm da dê mở rộng, bản đồ mà nàng đã từng thấy đang bày ra trước mắt.

Minh Thù: “...” 

Bản đồ kho báu.

Bản đầy đủ.

Đã nói là trên thế gian này chỉ có một bản mà? 

Là độc nhất vô nhị ư?

Vì sao ở đây lại có một bản đồ kho báu hoàn chỉnh vậy!

Nàng mất công bao lâu, cảm giác như mất công thật rồi á! 

Đồ ăn vặt của trẫm đâu!

“Tầm nhi, có phải con đã vào thư phòng của cha không?” Chính vào lúc đó, Dật An Vương từ bên ngoài bước vào, ánh mắt của ông ta nhìn vào đồ trên tay Minh Thù, ông sửng sốt:

“Thứ này tìm ở đâu ra vậy?” 

Minh Thù nhét bản đồ vào trong tay kẻ ngốc.

Cũng không liên quan gì đến trẫm!

Tên-ngốc-Cơ Tầm: “...” Đạo đức giả! 

Cơ Tầm cười ngây ngô với Dật An Vương: “Thư phòng, nương tử, thích, tặng.”

Dật An Vương chỉ nhíu mày lại: “Thế tử phi, đây là bản đồ kho báu mà con thích ư?”

Minh Thù: “...” 

Không phải chứ vương gia, ông chỉ nói vậy thôi sao?

Bản đồ kho báu đó!

“Thích thì cứ giữ lấy đi.” 

Dật An Vương vô cùng hào phóng.

Ông kéo Cơ Tầm đi về hướng bên cạnh: “Tầm nhi, cha nói cho con nghe, lần sau không được phép tùy tiện vào thư phòng của cha, nghe không? Con xem con khiến thư phòng lộn xộn đến vậy, những cuốn sách kia rất nhiều cuốn đều chỉ có một bản, nếu làm hỏng sẽ không có nữa...”

Cơ Tầm cũng không biết có nghe hay không, đợi Dật An Vương nói xong, hắn như một làn khói chạy về bên cạnh Minh Thù. 

Dật An Vương: “...”

Con lớn không cần cha!

Thật bực mình! 

Tấm bản đồ này của Cơ gia là bản lậu, không được lớn như bản chính.

Thế nhưng nội dung cũng giống y đúc với bản đồ gốc, ngay cả chất liệu và người làm nên đều giống nhau.

Chắc là được vẽ sau lưng. 

Cho nên...

Bản lậu hại người!

“Cha à, người thật sự cho con ư?” Minh Thù cầm lấy bản đồ, thứ này nhất định có thể đổi được nhiều đồ ăn vặt. 

Dật An Vương xua xua tay: “Một tấm bản đồ kho báu mà thôi, con thích thì cứ lấy đi.”

“Xin mạo muội hỏi một câu, nhà của chúng ta có bao nhiêu bản đồ kho báu?”

Dật An Vương suy nghĩ một chút: “Nhiều lắm.” 

“Gia đình chúng ta trước đây làm gì?”

Vấn đề này có chút làm khó Dật An Vương, một lúc sau ông mới nói ra ba chữ: “Làm hoàng đế.”

“...” Hoàng N thay mặt ông thắng. 

“Cha biết đây là gì không?” Minh Thù cảm thấy bố chồng nhà mình không biết giá trị của bản đồ.

Gương mặt Dật An Vương siêu phàm thoát tục: “Không phải là bản đồ kho báu có thể trường sinh bất lão trong truyền thuyết sao.”

Minh Thù nhìn Dật An Vương, vẻ mặt ông rất thản nhiên, dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm. 

Có thể tùy tiện ném bản đồ này trong thư phòng, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể tìm ra, có thể thấy được ông đúng là không để ý thật.

Trường sinh đó!

Không hấp dẫn sao? 

Dật An Vương nặng nề: “Được rồi, con cũng đừng nghĩ đến kho báu nữa, chăm sóc Tầm nhi cho thật tốt, sẽ không để con đói đâu.

“Vâng.” Cơ Tầm gật đầu như gà con mổ thóc.

Ngươi gật đầu cái gì! 

Ngươi gật đầu cái gì!

Minh Thù nhìn Cơ Tầm.

Cơ Tầm tội nghiệp nhìn nàng, vô cùng dễ thương. 

Thực ra đã sớm vênh váo.

Đã nghe rõ chưa, bảo nàng chăm sóc tốt cho lão tử!

“Ha ha.” Trò chơi của trẫm chính là tìm kiếm một kho báu giả! 

Người bên ngoài nếu biết rằng bản đồ này trong mắt người khác còn không bằng một quyển sách thì sẽ khóc ngất mất.



Vài ngày sau. 

Minh Thù làm một sạp hàng ở chợ, treo một đôi câu đối.

Vế trên: Muôn vạn kiếm tìm bản đồ kho báu.

Vế dưới: Trời đất bao la đổi đồ ăn vặt. 

Hoành phi: Cùng nhau tìm kho báu.

Không sai!

Chỉ cần có đồ ăn vặt là có thể nhận được một bản đồ tìm kho báu hoàn chỉnh. 

“Thế tử phi, cô ngồi đây làm gì vậy? “Công tử Giáp Ất Bính đi ngang qua, chứng kiến sạp hàng của Minh Thù, hấp ta hấp tấp chạy tới.

Minh Thù chỉ chỉ vào câu đối phía sau.

Công tử Giáp Ất Bính nhìn xong, vẫn không hiểu gì cả: “Đây là gì?” 

“Bán bản đồ kho báu.” Minh Thù phất tay:

“Đừng ngăn cản ta làm ăn.”

Công tử Giáp cười phá lên: “Thế tử phi, Dật An Vương phủ ngược đãi cô sao? Sao cô phải đi ra ngoài giả danh lừa bịp vậy.” 

“Theo như ngươi nói ngươi cũng không hiểu.” Minh Thù ngồi trên chiếc xích đu, một lát sau lại đứng lên:

“Có mua không? Rẻ lắm.”

Công tử Giáp Ất Bính đều nhìn nhau, với sự “tôn kính” với thế tử phi, mỗi người mua một bản. 

Công tử Giáp tám chuyện cùng Minh Thù: “Thế tử phi, cô biết không? Tống Vân Kiều phải gả đi rồi.”

“Không phải nàng ta mới bị từ hôn sao?” Minh Thù ném miếng mứt hoa quả vào miệng:

“Tại sao lại gả đi nữa?” 

Công tử Ất nói: “Còn không phải là Tống gia chê nàng ta làm mất mặt, không muốn để nàng ta ở nhà nên tìm cho nàng ta một đám khác sao.”

Công tử Bính bổ sung: “Tiễn đi rồi, dù sao cũng tốt hơn ở Tống gia bị mọi người chỉ trỏ.”

Minh Thù liếc mắt, nhếch miệng lên hình vòng cung: “Nếu Lục hoàng tử hồi tâm chuyển ý, lại muốn đón Tống Vân Kiều trở về thì làm sao bây giờ?” 

Công tử Giáp Ất Bính trợn to mắt: “Cô còn không biết sao? Lục hoàng tử muốn kết hôn với Tống Vân Yên rồi, chính là đại tiểu thư của Tống gia kia.”

Minh Thù: “...” Nam chính và nữ chính ở cùng nhau thì không có vấn đề gì cả.

Nữ chính này biết nấu cơm không nhỉ? 

Lúc nào rảnh đi hỏi Lục hoàng tử xem.

Công tử Giáp Ất Bính trò chuyện ở chỗ Minh Thù một hồi lâu, nội dung trò chuyện đều là những chuyện trong triều đình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play