Kỷ Cẩm rất chán chường, đôi mắt ảm đạm, phảng phất như đối mặt với một người chết.

Khác hoàn toàn với mấy tháng trước.

Minh Thù lúc đầu dự định đi nhưng cô lại ngừng lại, quay đầu hỏi: "Nội bộ các cậu xảy ra chuyện gì phải không?" 

Kỷ Cẩm cười khổ một tiếng: "Tôi không biết."

Cũng vì không biết nên hiện tại hắn mới cảm thấy sợ hãi.

Không biết mình còn có thể trở về hay không. 

Hắn đã thử rất nhiều lần, đều là những đề nghị thất bại.

Minh Thù rời bệnh viện.

Dựa vào tình huống trước mắt, chỉ có một tổ chức... nhưng là tổ chức gì? 

Cô không biết.

Con sen kia, chúng ta trở về đi thôi.

Thú nhỏ kéo tay Minh Thù, móng vuốt nhỏ cào lòng bàn tay cô. 

Ngươi đừng đụng vào những người đó, dù gì cũng không liên quan đến ngươi, ngươi trở về ai có thể làm gì ngươi được? Để cho hai bên bọn họ tự chơi đùa đi.

Có về cô cũng không quan tâm con thú hai chân đáng ghét kia!

"Ngươi không nghe người ta nói sao, ta là nhân vật ảo?" Minh Thù bóp móng vuốt thú nhỏ: "Nói không chừng ngươi cũng là hư cấu thì sao?" 

Chuyện này ngươi cũng tin? Con sen, cổ hũ mê tín không được sao!

Minh Thù: "..." Đây không phải là khoa học sao?

"Vậy nếu là thật thì sao?" Minh Thù cười một cái, nhẹ giọng nỉ non: "Thế giới này... ai nói được chính xác." 

Thú nhỏ phát điên.

Con sen, đừng cho là ta không biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi chính là muốn tên thú hai chân đáng ghét kia.

Thú hai chân có gì tốt! 

Xấu xí còn không có lông!

Minh Thù và thú nhỏ thành một đoàn, đi vào trong đám người, biến mất trong dòng người mịt mờ.

-

"Chị Kiều, đây là ảnh chụp tuần trước, tôi đã sửa xong." Trợ lý đưa thẻ nhớ cho Minh Thù.

Minh Thù gật đầu, ý bảo hắn đặt ở trên bàn.

"Chị Kiều, sắp bước sang năm mới rồi, chị có dự định gì không?" 

Minh Thù giật mình, năm mới rồi sao?

Cô vuốt chân mày: "Xử lý hết nọi việc thì nghỉ tết đi, tháng ba quay lại làm."

"Nghỉ dài như vậy sao?" Trợ lý kinh ngạc. 

"Ừ." Gần đây không nhận hoạt động nào.

Trợ lý im lặng, nhiếp ảnh gia này muốn nhận hoạt động phải xem tâm trạng, nói không nhận thì không nhận.

Đơn vừa rồi trợ lý giao cho Minh Thù là cái cuối cùng, không còn việc gì nữa. 

Hắn dọn sạch bàn làm việc rồi tạm biệt Minh Thù.

Trợ lý vừa đi, Minh Thù cũng không biết làm gì.

Thế nhưng lúc này, người hẹn chụp hình không ít. 

Lễ mừng năm mới là lúc minh tinh bận rộn nhất.

Minh Thù nghĩ mình còn nhiệm vụ, nên chỉ chọn chụp cho vài người.

Gần sát tết âm lịch, không khí khắp nơi đều tràn ngập màu đỏ tươi tắn. 

Phảng phất tất cả mọi người đều rất vui.

"Nghĩ gì thế?" Ôn Hạ Thanh quơ quơ tay trước mặt Minh Thù: "Mất hồn như thế."

"Khi nào cậu về nhà?" Minh Thù thu tầm mắt lại, hỏi người đối diện. 

Ôn Hạ Thanh mỉm cười: "Mấy ngày trước đã về, tết không về."

Hắn liếc mắt nhìn Minh Thù: "Kiều Kiều về sao?"

"Về chứ, trong nhà gọi điện thoại tới." Minh Thù nói. 

Ôn Hạ Thanh đáy mắt xẹt qua tia lạnh: "Lúc nào về? Vừa lúc tôi không có việc gì làm, sẽ tiễn cô."

"Đặt vé máy bay ngày mốt." Minh Thù nói: "Sao trông cậu là lạ vậy."

"Không phải sắp sang năm mới sao? Trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm xúc." Ôn Hạ Thanh đẩy món ăn đến trước mặt Minh Thù: "Cuộc sống đại học dường như còn gần ngay trước mắt, vừa chớp mắt đã nhiều năm như vậy, thời gian trôi qua thật nhanh." 

"Ừm."

"Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?"

Minh Thù suy nghĩ một chút: "Cậu bị người ta lừa, người không có đồng nào vừa lúc gặp phải tôi đi ra ngoài chụp hình, không ngờ khi đó cậu ngốc như vậy." 

"Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại khi đó thật sự rất ngốc."

Ôn Hạ Thanh ôn chuyện với Minh Thù cả buổi chiều.

Lúc Minh Thù rời đi, Ôn Hạ Thanh tiễn cô, cô đi phía trước, Ôn Hạ Thanh theo ở phía sau. 

"Kiều Kiều..." Ôn Hạ Thanh đột nhiên kêu một tiếng.

Minh Thù đứng ở dưới bậc thang, khuôn mặt nhỏ bé quay đầu hơi ngước nhìn hắn, trong ánh nắng chiều Minh Thù nhìn không rõ sắc mặt của hắn.

Người phía sau lắc đầu, cười nói: "Không có gì, ngày mốt tôi tiễn cậu ra sân bay." 

Minh Thù khó đoán nhíu mày lại, luôn cảm thấy Ôn Hạ Thanh có chút kỳ quái.

Sau khi cô rời đi thì gọi điện thoại hỏi người quản lý, người quản lý nói Ôn Hạ Thanh mấy ngày nay bởi vì áp lực công việc nên tinh thần không được tốt.

Trừ cái này, không có vấn đề nào khác. 

Minh Thù nhớ lại Ôn Hạ Thanh thỉnh thoảng nhìn cô, thỉnh thoảng thở dài.

-

Minh Thù thu dọn đồ đạc trở về Giang gia, Ôn Hạ Thanh tới tiễn cô, chỉ dặn cô cẩn thận cũng không có gì khác thường. 

Minh Thù vừa trở về, thì ba cô bốn dì hỏi về vấn đề việc bạn trai.

Ba mươi tết, Minh Thù trốn trong phòng không ra ngoài, cuối cùng cũng làm cho đám người kia dừng lại.

Cô nằm ở trên giường, nhìn ngọn đèn trên đầu. 

Bên ngoài rất náo nhiệt.

Giang gia vẫn rất hoà thuận, lễ mừng năm mới luôn có mặt đầy đủ.

"Két." 

Cửa phòng bị đẩy ra, Minh Thù liếc mắt nhìn, là đứa bé nhỏ nhất Giang gia.

Đứa bé bò lên trên giường Minh Thù, bàn tay nhỏ mập mạp ôm lấy mặt: "Cô, cô không vui sao?"

"Không có." Minh Thù đuổi nó ra: "Đi ra ngoài chơi đi." 

Đôi mắt thằng bé liếc qua liếc lại: "Có phải cô thất tình không?"

"Thất tình cái gì, cô còn chưa có đối tượng." Trẻ con bây giờ biết nhiều như vậy rồi sao?

"Ôi chao, đó là vì cô thích người không thích cô sao?" Đứa bé kiên nhẫn tiếp tục hỏi. 

"Người cô yêu..." Minh Thù thở dài: "Cũng không biết đang ở đâu."

Đứa bé nháy mắt mấy cái, rất ngây thơ nói: "Cô đi tìm đi."

"Tìm không được thì sao." 

"Vì sao tìm không được, người đó là người ngoài hành tinh sao?"

"Không biết."

"Vì sao không biết?" 

"Không biết là không biết."

"Vì sao..."

Đứa bé giống như tổ hợp mười vạn câu hỏi vì sao, Minh Thù ôm nó ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại. 

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

"Ding."

Tiếng chuông năm mới vang lên. 

"Brừ... Brừ..."

Minh Thù sờ điện thoại di động, vô ý thức bắt máy.

Giọng Ôn Hạ Thanh truyền tới: "Kiều Kiều, năm mới vui vẻ." 

"Năm mới vui vẻ."

"Sao vậy, không vui sao?"

"Không có." 

Ôn Hạ Thanh dừng một chút, nói: "Cậu đoán xem tôi đang ở đâu."

"Không đoán. Cậu trẻ con quá vậy!" Minh Thù không có tinh thần: "Không có việc gì tôi cúp máy đây."

"Kiều Kiều..." 

Tiếng của Ôn Hạ Thanh bị ngắt quãng.

Ôn Hạ Thanh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa sổ đang sáng, hoa tuyết đang tuôn rơi xuống, hắn thở dài sương mù làm mờ đi tầm mắt của hắn.

Ôn Hạ Thanh không biết mình đứng bao lâu. 

"Kẽo kẹt."

Cửa trên lầu bị đẩy ra, đứa bé chạy đến trước mặt Ôn Hạ Thanh, ngửa đầu nhìn hắn: "Anh à, cô nói là anh về đi, chuyện hôm nay coi như chưa xảy ra."

Ôn Hạ Thanh thấy qua đứa bé này, biết nó là người của Giang gia. 

Cô trong miệng nó chắc chắn là Giang Kiều rồi.

Lông mi Ôn Hạ Thanh khẽ run, hoa tuyết phía trên chấn động rớt xuống, hắn chậm rãi đưa tay sờ đầu của đứa bé.

Từ trong túi hắn lấy ra một cái hộp rồi đưa cho đứa bé: "Năm mới vui vẻ." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play