Dọn nhà phải đem theo những chiếc máy ảnh trên giá, dọn dẹp thật phiền toái, cộng thêm thời gian sắp xếp phòng mới, thời gian nhanh chóng trôi qua.
Bên cô mới vừa thu xếp ổn thỏa, giám đốc Thượng liền gọi điện thoại cho cô, kêu cô xem weibo.
Trên weibo, tạp chí Tân Ngữ phát hành những tấm hình của Kỷ Cẩm, tuy là chỉ có mấy tấm, nhưng sức hút lại không hề nhỏ.
[Đây là chồng tôi đó, chồng tôi đẹp trai quá.]
[Thật chân thực, tôi cảm giác anh ấy đứng trước mặt tôi. Nhìn ánh mắt kia tôi thật muốn liếm.]
[Đây là món ăn tinh thần của tháng sau sao? Chờ mong!]
[Tân Ngữ thay đổi nhiếp ảnh gia? Trời ơi, tiếp máu đi, nhan sắc chồng tôi quá nghịch thiên rồi, nhiếp ảnh gia thật sự yêu chồng tôi!]
Kỷ Cẩm cũng đang xem hình ảnh trên mạng, hắn không ngờ hình của mình sau sửa lại trở thành thế này, chân thực hơn lúc hắn xem ở phòng chụp hình nhiều.
Thật sự giống trên mạng nói, chân thật đến nỗi giống như như hắn đứng trước mặt.
Lần đầu tiên nhìn thấy sự chấn động này, khiến người ta thật lâu cũng không thể quên.
"Người nhiếp ảnh gia này không tệ." Người quản lý nói.
"Tôi nhờ anh điều tra cô ấy sao rồi?" Kỷ Cẩm để điện thoại di động xuống, nhìn về phía người quản lý của mình.
Người quản lý từ trong ngăn kéo lấy ra một văn kiện túi: "Cậu còn ghi thù thì sao? Tôi đã nói với cậu rồi, nhiếp ảnh gia như vậy rất khó tìm."
Rất khó tìm chứ không phải không có ai chụp được như vậy, mà những nhiếp ảnh gia kia không đồng ý làm như vậy.
Đối với thứ những nhiếp ảnh gia theo đuổi sự thuần túy tự nhiên thì giới giải trí chính là một hang động ô nhiễm, bọn họ không muốn làm.
Kỷ Cẩm không có hé răng, lấy túi văn kiện của người quản lý rồi bắt đầu xem.
Thân phận bối cảnh rất đơn giản, cũng rất sạch sẽ.
Gia cảnh mặc dù không phú quý, nhưng cũng coi là khá giả, ba mẹ khỏe mạnh, hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, trong nhà chỉ có cô một đứa con gái.
Phía sau chính là tác phẩm trước kia của Giang Kiều.
Hắn không thể không thừa nhận, cô được xưng là thiên tài giới chụp ảnh rất xứng đáng.
Nhưng cô rất ít chụp cho minh tinh, chỉ hợp tác với Tân Ngữ vài lần.
Tác phẩm của cô đa số là chụp tĩnh vật, tác phẩm chụp người rất ít, hơn nữa cảm giác không mãnh liệt như chụp hắn.
Chắc hẳn là trước đây cô chưa tự tin với khả năng chụp người của mình.
"Có chút bản lĩnh mà đã khoe khoang, trên thế giới này còn biết bao người lợi hại hơn cô ta." Kỷ Cẩm nói một tiếng.
Người quản lý: "..." Được, còn ghi thù!
-
Bên Minh Thù hoàn toàn không biết Kỷ Cẩm còn ghi thù, đợi khi tạp chí phát hành, Minh Thù mới dành chút thời gian liếc một cái.
Tạp chí tháng này của Tân Ngữ đạt doanh số cao nhất trong lịch sử.
Kỷ Cẩm nổi tiếng đến rối tinh rối mù, quảng cáo liên tục tới tay, kịch bản quảng cáo như tuyết bám vào người hắn.
Tuy có người bàn luận về nhiếp ảnh gia Minh Thù, nhưng chưa kịp hỏi đến đã bị Kỷ Cẩm bao phủ lại toàn bộ rồi.
Các độc giả chỉ thấy được mặt tốt thôi, rất ít người đào móc chuyện phía sau.
Đương nhiên các minh tinh còn lại đều muốn nghe ngóng, muốn hẹn Minh Thù chụp cho bọn họ, nhưng mà điện thoại Minh Thù quanh năm nằm ở trạng thái tắt máy, có thể liên lạc với của cô ngoại trừ Ôn Hạ Thanh ra thì cũng chỉ có vài bên hợp tác.
Giang Kiều cũng không phải một nhiếp ảnh gia hợp đồng gì cũng nhận.
Ôn Hạ Thanh không thể giúp người khác liên hệ với cô bừa bãi, đối phương có gọi điện thoại đến hỏi Minh Thù nhưng Minh Thù đều từ chối.
Hiện tại cô... còn có tiền.
Không muốn làm việc.
"Tích tích..."
Minh Thù gặm bánh mì, tầm mắt liếc nhìn phầm mềm nói chuyện trong máy tính lóe lên.
Một lúc lâu sau cô mới mở ra, tên hiện ra là một người đã lâu không liên lạc... Minh Thù suy nghĩ một lúc lâu mới tìm thấy người này từ trong trí nhớ.
Bạn học đại học..
Đề Phong Thính Vũ: Giang Kiều, cuối tuần này chúng tôi dự định tụ tập với nhau, cô tới không? Địa điểm tại Đào Hoa Cốc, vừa lúc gần đây hoa đào đang nở.
Đào hoa cốc? Hoa đào lại không thể ăn, có gì đẹp đâu, không đi.
Minh Thù tắt khung đối thoại, tin nhắn trong nhóm đại học đã 99+, Minh Thù mở ra nhìn, đều là nói chuyện Đào Hoa Cốc.
Đề Phong Thính Vũ: Được rồi, thầy kêu chúng ta dẫn theo các em khóa mới, Tô Nam Phong của khóa này cũng đến, nghe nói cậu ta là thiên tài khóa này.
Dao Tri Bất Thị Tuyết: Thiên tài không phải là Giang Kiều của chúng ta sao?
Phong Nhất Ban Đích Nam Nhân: Không thấy nói là thiên tài của khóa này sao? Hơn nữa Giang Kiều... Tôi không lăn lộn trong ngành này cũng lâu rồi, cũng không có tin tức gì của cô ấy.
Dao Tri Bất Thị Tuyết: Có thể so với Giang Kiều sao?
Tử Nhật: Tôi biết Tô Nam Phong, nghe người khác nói qua là đàn em của Giang Kiều, là đàn em lợi hại nhất. Trước đây không phải hắn từng nhận thưởng sao? Được rồi, Giang Kiều có tới hay không, đến lúc đó chúng ta sẽ biết.
Đề Phong Thính Vũ: Tôi hỏi rồi, cô ấy không trả lời.
Dao Tri Bất Thị Tuyết: Ôi, trước đây Giang Kiều chỉ tùy tiện cũng có thể nhận thưởng, lúc đi học không thèm nhìn đến chúng ta, hiện tại không chừng rất lợi hại, sao còn để ý đến những người như chúng ta chứ.
Dao Tri Bất Thị Tuyết này, giọng nói chua ngoa, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được.
Có lẽ trước đây cũng không đối xử tốt với nguyên chủ lắm.
Minh Thù cắn bánh mì, bắt đầu đánh chữ.
Giang Gia Tiểu Kiều: Ngụy Tự có đi không?
Cô vừa đánh ra, mọi người liền im lặng.
Phong Nhất Ban Đích Nam Nhân: Ngụy Tự là ai? Khóa chúng ta có người này sao?
Dao Tri Bất Thị Tuyết trốn rồi, không nói gì nữa.
Đề Phong Thính Vũ cảm thấy có chút quen tai, đi lật coi những văn kiện thầy đưa cho hắn.
Đề Phong Thính Vũ: Chung một khóa với Tô Nam Phong, cô ta cũng đi, Giang Kiều cô hỏi người này làm gì? Cô biết cô ta sao?
Giang Gia Tiểu Kiều: Cô ta đi, tôi cũng đi.
Mọi người không còn gì để nói.
Tên Ngụy Tự nghe thế nào cũng là tên một cô gái, hơn nữa giống như cũng không phải người nổi bật gì, cô lại đi vì một người như vậy, lẽ nào Ngụy Tự này có gì đặc biệt sao?
Đề Phong Thính Vũ xác nhận Ngụy Tự sẽ đi, Minh Thù lập tức đồng ý.
Đào hoa cốc ở trên một trấn nhỏ, trấn này tên là Đào Hoa trấn.
Bọn họ đi khoảng mấy ngày, đồ đạc cũng tương đối nhiều, nhiều người không sống chung một thành phố cho nên hẹn tại bên ngoài Đào Hoa trấn.
Minh Thù không mang nhiều đồ đạc, tùy tiện chạy xe qua.
Lúc cô đến đã có người đang đứng chờ, cô vừa mới xuống xe lập tức đã có người nhìn về phía cô thảo luận.
Gương mặt cô nổi bật rất dễ nhận ra.
"Giang Kiều, ở đây."
Minh Thù kéo cái hành lý qua, đi về phía người đang vẫy mình.
Người đàn ông này mặc đồ bình thường, bên cạnh là một túi hành lý màu xám tro, trên túi hành lý là một túi nhỏ đựng máy ảnh.
Người này tên Tiết Hàng, cũng chính là Đề Phong Thính Vỹ, lần này các hoạt động ở Đào Hoa Cốc là do anh ta phụ trách.
Lúc đi học, Tiết Hàng hình như là... lớp trưởng.
"Nhiều năm không gặp, Giang Kiều thực sự càng ngày càng xinh đẹp." Tiết Hàng muốn xách hành lý dùm Minh Thù.
Minh Thù tách tay anh ta ra, hơi cảnh giác: "Tự tôi xách là được rồi, không nặng."
Luôn có muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm.
Bên kia có một cô gái đội nón kêu lên: "Ôi, lớp trưởng, tỏ vẻ nịnh bợ săn đón không được sao."
Tiết hàng cũng có vẻ rất bình tĩnh, không để ý tới cô gái kia ý bảo Minh Thù hãy đi trước: "Còn có một vài bạn sắp đến rồi, chúng ta chờ bọn họ một chút, sau đó cùng nhau đi đến chỗ thuê. Có vài bạn đến trễ một chút cho nên ngày mai chúng ta mới đi Đào Hoa Cốc."
"Được."
Ngoại trừ Tiết Hàng và cô gái nói chuyện lúc nãy ra, còn có hai người nam sinh, nhưng bởi vì không quá quen nên chỉ chào hỏi.
Rất nhanh lại có hai người đến nữa.
Mọi người nói về những chuyện học kỳ trước, Minh Thù không thân với bọn họ lắm nên ngồi một bên ăn đồ.
"Ôi chao ôi chao, Hà Như đến rồi." Mọi người đang vui đùa đột nhiên im lặng.
Minh Thù nhìn theo tầm mắt của bọn họ, một chiếc Cayenne mấy triệu, đang chậm rãi lái tới gần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT